Chương 49
Hoàng đế hỏi xong cũng không nói gì nữa, ôm nàng đi ngủ, nhưng vẫn thủy chung không cho nàng cơ hội quay lại nhìn mặt hắn. Nàng cũng không dám làm gì, chỉ lặng lẽ để tay mình lên bàn tay hắn đang vòng qua eo nàng, rồi từ từ thiếp đi.
Thấy người bên cạnh đã ổn định hơi thở, hẳn là ngủ rồi, Mạc Kỳ Thiên mới nhẹ nhàng mở mắt. Phượng nhãn dán chặt vào bóng lưng yêu kiều mà mong manh của nàng, hắn khẽ nhíu mày, đáy mắt thâm sâu nhìn không ra tiêu điểm. Diệp Phương Nhã nàng đối với hắn hết sức thật tâm, lúc đầu, hắn còn cho rằng nàng cũng chỉ như những nữ nhân kia diễn kịch trước mặt hắn, sau lưng ỷ sủng mà làm việc xấu, không giữa thanh thiên bạch nhật thì cũng là âm thầm ném đá giấu tay, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nàng một mặt đối với hắn yêu thương chân thật, một mặt luôn an phận thủ thường, tìm không ra một điểm đáng trách. Vậy mà những nữ nhân khác lại ra sức diệt trừ nàng, Triệu Thừa tướng cũng khuyên hắn đừng vì mỹ nhân mà quên giang sơn, rốt cuộc là bọn họ đang lo sợ nàng chiếm độc sủng sao? Còn câu nói của Thái hậu mà hắn vô tình nghe được đó: “Diệp Phương Nhã, hoàn toàn có thể trở thành một Thục Phi thứ hai!“.
Có thể được hay không, chẳng phải vẫn do một tay hắn nắm hay sao?
---
Khi Diệp Phương Nhã tỉnh giấc, Hoàng đế cũng đã thượng triều. Y Lạc thông báo rằng nàng có thề về điện được rồi, nàng liền thay y phục, vấn tóc rồi đến cung Cảnh Phượng. Hai ngày được giữ lại Hiên Viên điện đã khiến nàng trở thành cái gai trong mắt nữ nhân khác, nếu giờ còn không chịu đi thỉnh an Hoàng hậu, ai biết bọn họ sẽ đàm tiếu thế nào, mà Hoàng hậu nàng ta có để tâm hay không?
Kiệu nhỏ dừng trước Cảnh Phượng cung, Diệp Phương Nhã đặt tay lên thái giám bước xuống, vừa vặn chạm mặt Lan Phi. Nàng ấy cũng không làm khó nàng, chỉ khẽ cười, mở lời thăm hỏi:
- Thiên Quý tần thân thể đã đỡ chưa, giờ này vẫn còn sớm.
- Tạ ơn lời thăm hỏi của nương nương, tần thiếp đã khỏe rồi ạ. - Nàng cung kính đáp lại - Thỉnh an Hoàng hậu nương nương là bổn phận của phi tần hậu cung, thần thiếp cũng không dám coi thường.
- Cũng phải. - Lan Phi vẫn duy trì nụ cười trên môi - Chúng ta cũng vào thôi.
Hai người bước vào, quả nhiên trong đại điện mới có vài người. Hoàng hậu vẫn chưa xuất hiện, từ Tứ phẩm trở lên chỉ thấy Thẩm Chiêu nghi và Minh tu nghi đang thảnh thơi uống trà.
Thấy Lan Phi đến, hai nàng khẽ đứng dậy hành lễ rồi tại vị, hoàn toàn không lướt mắt nhìn nàng đến một lần. Diệp Phương Nhã không để tâm lắm, ngồi vào vị trí rồi hướng mắt lên Phượng vị vẫn đang trống trơn. Khoảng một khắc sau, Mai Phi và Thục Phi cũng đến. Lúc bấy giờ, Hoàng hậu mới để Y Hòa đỡ mình bước ra.
Phi tần đồng loạt hành lễ. Triệu Thục Nghi chỉ khẽ phẩy tay, đánh mắt qua chỗ Thục Phi, mỉm cười ngọt ngào:
- Thục Phi muội muội hôm nay đến sớm thật.
- Thỉnh an Hoàng hậu nương nương là bổn phận của thần thiếp, thần thiếp đâu dám trễ nải. - Thục Phi cũng cười nhẹ đáp lại - Cũng không dám gọi là đến sớm, chẳng phải Lan Phi và Thiên Quý tần muội còn đến sớm hơn sao?
Câu nói của Thục Phi thành công đưa sự chú ý của mọi người quay về phía nàng. Hoàng hậu cũng hướng mắt phượng chăm chú nhìn nàng, trên môi vẫn là nụ cười ấy. Nàng cũng chỉ cười cười lấy lệ:
- Thần thiếp cũng chỉ đến trước nương nương một chút, quả thật không dám nói là sớm hơn.
- Quý tần muội khiêm tốn quá rồi. Bổn cung ngồi đây còn nhớ rõ muội đến trước Thục Phi nương nương đúng một khắc. - Thẩm Chiêu nghi đột nhiên lên tiếng, thanh âm đem theo ý cười không rõ.
- Một khắc, thần thiếp cũng không dám tính là nhiều. Cho dù có là cả canh giờ thì cũng là ít. - Nàng khéo léo đáp lại, ngầm ám chỉ Thục Phi lạm quyền mà uy hϊế͙p͙ kẻ dưới, Thẩm Chiêu nghi hèn hạ bợ đỡ nàng ta.
Thẩm Chiêu nghi giận đến tím mặt, định lên tiếng nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn mình lại thôi. Thục Phi không đáp, chỉ nhẹ nhấp ngụm trà nhài vừa được dâng lên. Hiện giờ Tam đại gia tộc đã đổi thành Triệu - Ân - Mai, họ Triệu và họ Mai lại cấu kết với nhau, Hoàng hậu và Mai Phi ở cùng một chiến tuyến, nàng trở thành đối tượng bị cô lập đầu tiên, nếu có gì sơ sẩy...
Làm nữ nhân của Hoàng đế, không chỉ tranh đấu đến huyết thấm đôi tay vì tính mạng của bản thân, mà còn vì tính mạng của hàng chục, thậm chí hàng trăm người trong gia tộc. Người ta nói nữ nhân yếu ớt vô dụng, nào có ai hiểu trên đôi vai những phi tần này là vận mệnh cả một gia tộc?
- Thiên Quý tần nói cũng đúng, một khắc không tính là nhiều, trước đây Thục Phi chẳng phải cũng từng đến thỉnh an trễ tròn một khắc sao? - Mai Phi như bâng quơ nói một câu, lại vội vàng che miệng - Thần thiếp lỡ lời.
- Mai An, nên nhớ bổn cung cao hơn ngươi một bậc. - Thục Phi quắc mắt nhìn Mai Phi, khăn tay đã sớm bị siết chặt - Bổn cung hoàn toàn có thể sai người vả miệng ngươi!
- Thục Phi, Cảnh Phượng cung là nơi để muội tự ý làm càn sao? Thích vả miệng ai liền tùy ý vả? - Hoàng hậu lên giọng bảo vệ Mai Phi. Dù gì phụ thân hai nàng cũng đang liên thủ, cứu nàng ta một lần cũng không thiệt gì.
Ân Như Nguyệt nhìn xung quanh, không một ai dám tiếp lời Hoàng hậu mà giúp nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác tủi nhục. Ngày trước nàng nắm Thánh sủng, bọn họ đều bợ đỡ nàng, e sợ nàng, bây giờ Thánh sủng vẫn đều đặn, vậy mà họ chỉ nhìn thấy một Mai gia đang lên, một Quý tần được sủng mà quay lưng lại với nàng. Tất cả những nữ nhân ở đây, rốt cuộc đều hai mặt như vậy thôi!