Chương 63

Tại sao trong phòng này lại có bức họa của Ân Như Nguyệt? Diệp Phương Nhã thất thần nhìn chằm chằm bức họa dưới đất rồi lại nhìn xung quanh, không thấy ai mới run run cầm nó lên. Nhìn kĩ, nàng lại thấy phía dưới góc phải còn đề vài chữ, liền giơ lên cao ngang mặt.
"Ân Phi. Phong Thiên thứ nhất."


Nét chữ cứng cỏi nhưng không kém phần phóng khoáng này, nàng nhìn qua cũng biết là của ai. Nó giống hệt nét chữ trên mấy câu đối treo trong Hiên Viên điện. Mà người duy nhất có thể treo chữ viết của mình tại nơi đó, chỉ có thể là Hoàng đế.


Lẽ nào... Thục Phi cũng đã từng đặt chân vào đây? Một lần nữa, nàng lại làm người thứ hai? Một cảm giác khó chịu len lỏi trong người nàng. Rốt cuộc Hoàng đế có ý gì, hết ở Hiên Viên điện lại đến nơi bí mật này, tại sao hắn lại muốn đưa nàng đến nơi đã từng cùng Ân Như Nguyệt ái ân? Là muốn tìm một kẻ thay thế nàng ta sao?


Suy cho cùng, trong lòng hắn, rốt cuộc nàng là Diệp Phương Nhã, hay chỉ là một Ân Như Nguyệt thứ hai?


Đặt bức họa lại chỗ cũ, nàng trở về nệm gấm, định nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng bức họa kia lại quanh quẩn trong đầu. Một thân nữ nhân yểu điệu hơi tựa người vào thành cửa sổ, ánh mắt mơ hồ nhìn ra bên ngoài, toàn thân toát lên một vẻ gì đó mị hoặc vô cùng, dù chỉ là trên một bức họa. Rốt cuộc phải dồn tình cảm nhiều như thế nào, mới có thể vẽ được một bức họa xuất thần như vậy? Hoàng đế đối với Thục Phi chính là thật tâm yêu thương?


Có tiếng cạch cửa, rồi gió đêm đông ùa vào phòng, thổi tấm màn lụa mỏng bay lên. Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng người khẽ tiến vào, gió cũng ngừng, chợt cảm thấy căng thẳng vô cùng, bàn tay giấu trong chăn đã sớm siết chặt đến đau đớn. Tiếng bước chân dừng lại, rồi màn lụa được tốc lên, nệm gấm khẽ lún xuống. Mạc Kỳ Thiên trút bỏ áo ngoài, nhẹ nhàng cho người vào chăn tránh đánh động đến nàng, đoạn nhanh chóng nhắm mắt. Đợi đến khi bên cạnh chỉ còn tiếng thở đều đều, Diệp Phương Nhã mới mở mắt, rón rén quay đầu nhìn nam nhân. Nằm cùng một chăn, nhưng cả thân người hắn lại toát ra hàn khí khiến nàng lạnh run người, hẳn đã ở ngoài trời một khoảng thời gian không ngắn. Nhưng rốt cuộc hắn đã làm gì? Một vị Hoàng đế, nửa đêm lén lút đi ra ngoài mặc thời tiết lạnh giá, chắc chắn phải có lí do không đơn giản!


available on google playdownload on app store


Quay người vào trong tường, nàng cảm thấy mi mắt sụp xuống, cơn buồn ngủ đã quay lại, liền mặc kệ những suy nghĩ ngổn ngang kia mà chìm vào giấc ngủ, không để ý đến người bên cạnh vô thức nói ra mấy chữ:
"Thân Vương..."
---


Sáng hôm sau, Diệp Phương Nhã tỉnh dậy, liền ngay lập tức quay sang bên cạnh, chỉ thấy một khoảng trống không lạnh ngắt. Khẽ đưa tay lên xoa mi tâm nàng cầm lấy áo ngoài được đặt ngay ngắn cuối chân giường mặc vào rồi mở rèm bước ra. Xung quanh im lặng không một tiếng động. Hoàng đế chắc hẳn đã rời đi từ sớm rồi. Nhưng mà... nàng vốn dĩ đâu biết nơi này? Hôm qua cũng là hắn bịt mắt nàng dẫn đi, người của Lạc Tiên điện tất nhiên không biết nơi này, chẳng lẽ hắn định giam lỏng nàng ở đây luôn?


Bất chợt, ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, rồi thanh âm quen thuộc vang lên:
- Quý tần nương nương?
- Trương công công? - Nàng không vội ra mở cửa, quay lại nệm gấm chỉnh trang y phục gọn gàng.
- Dạ phải. - Bên ngoài vẫn truyền vào tiếng người - Nương nương đã tỉnh, nô tài đưa bữa sáng vào cho người?


- Vào đi. - Nàng lấy chiếc trâm đầu giường gài lên tóc, nhìn kĩ lại mình trong gương đồng một lần rồi lên tiếng.
Trương Cảnh Đức nhanh chóng bê một khay thức ăn còn nóng đi vào. Đặt lên bàn đá bên trái phòng, y quay về phía nàng, chậm rãi nói:


- Bẩm nương nương, đây là thức ăn Hoàng thượng dặn nô tài bên lên cho người. Sau khi người dùng xong thì nô tài sẽ đưa người về điện.


- Được rồi, ngươi lui ra trước đi. - Câu hỏi "Đây là đâu" còn chưa bật ra khỏi miệng, nàng cũng biết Trương Cảnh Đức sẽ không dễ dàng nói ra bất cứ điều gì, đành phẩy tay cho y lui ra.


Dùng thiện xong, nàng lấy khăn sạch được đặt ngay ngắn trên khay gỗ lau nhẹ khóe môi, đoạn lại thấy có điểm không ổn lắm. Nàng vừa ngủ dậy, tất nhiên không son phấn gì. Tuy rằng ngày thường nàng cũng chẳng tô son điểm phấn quá đậm, nhưng cũng không phải là đủ tự tin để đưa mặt mộc ra trước mặt người khác, nhất là ở trong cái hậu cung với cả ngàn con mắt luôn săm soi nhau như vậy. Nhưng mà ở đây chỉ có mỗi Trương Cảnh Đức, nghĩa là Hoàng đế muốn giữ bí mật nơi này, lấy đâu ra nô tì vào hầu hạ nàng chứ?


Ngẫm nghĩ một hồi, nàng đưa khăn tay lên che mặt, chỉ để lộ vầng trán và đôi mắt hạnh, gọi người. Trương Cảnh Đức tiến vào, trên tay cầm một chiếc mạng che mặt, cũng không ngẩng đầu lên mà cung kính đưa cho nàng:
- Bẩm nương nương, người đeo mạng rồi nô tài sẽ dẫn người ra khỏi đây ạ.


Suy nghĩ cũng thật chu đáo đi. Không ngờ Hoàng đế cũng đã chú ý đến điểm này. Nàng nhận lấy mạng che mặt đeo lên, tâm tình vừa tốt một chút lại bị một ý nghĩ khác làm cho xấu đi không ít. Thục Phi cũng từng đến đây, nàng ta lại là người trọng sắc đẹp như vậy... Lẽ nào cũng là do thói quen mà đưa mạng tới cho nàng?


Trong lòng bỗng dưng có một chút chua xót, nhưng nàng cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy đi theo Trương Cảnh Đức. Y dẫn nàng ra đến cổng, một chiếc kiệu nhỏ bốn người khiêng đã đứng sẵn ở đó. Đỡ nàng lên kiệu, y không quên dặn dò đầy cẩn trọng:


- Nương nương, trên đường người tuyệt đối không được mở rèm, là Hoàng thượng đặc biệt yêu cầu, mong nương nương tuân thủ.


Trong lời nói ấy phảng phất một chút đanh thép, nhưng cũng như một lời cầu xin vậy. Diệp Phương Nhã nghĩ thầm, Hoàng đế đã muốn giữ kín chỗ này như vậy, nàng cũng không phải loại đủ gan vuốt râu hùm, đành gật đầu rồi lên kiệu. Kiệu nhỏ đi một lúc rồi dừng lại, hạ xuống, một thanh âm nữ nhân vang lên đầy vui mừng:


- Nương nương.
Nàng đi xuống kiệu, ngước mắt nhìn ba chữ "Lạc Tiên điện" trước mặt, rồi rảo chân bước vào trong, không quên lên tiếng nói với Trúc Mai:
- Mau vào giúp bổn cung thay y phục và trang điểm, thời gian không còn sớm, còn phải đi thỉnh an Hoàng hậu nữa.


Trúc Mai nhanh chóng chuẩn bị đồ cho nàng. Không tốn nhiều thời gian sau, nàng đã sẵn sàng đi tới Cảnh Phượng cung. Bước đến trước cửa cung, nàng đã thấy Mai Phi đang từ trên kiệu bước xuống. Nàng ấy đưa mắt về phía này, nhìn ra nàng liền bước tới, khóe môi cũng nhanh chóng cong lên thành một nụ cười nhẹ:


- Hôm qua sinh thần muội, bổn cung lại không thể tới chúc mừng, chỉ có thể gửi vài món quà mọn, mong muội muội không trách. - Nói đoạn, nàng ấy còn đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, hệt như một vị tỉ tỉ ân cần.


- Được nương nương có lòng tặng quà, tần thiếp vô cùng biết ơn, đâu dám có lời không hay ạ? - Nàng cũng cười tươi đáp lại, dáng vẻ nhu mì an phận khiến Mai Phi cũng hài lòng. Nàng ấy bỏ tay nàng ra, tiến vào trong cung:
- Đi thôi, để Hoàng hậu tỉ tỉ đợi rồi.
***


Lời tác giả: Dạo này sắp vào năm học, năm nay tui còn thi chuyển cấp, năm vừa đông vừa toàn đứa giỏi đâm ra phải chú tâm vào học, không khỏi có chút bỏ bê fic. Hơn nữa mẫu thân đại nhân thu máy tính rồi, viết bằng đt rất mất thời gian, mong các bạn thông cảm ;-; sẽ cố đền bù fic nhanh nhất có thể ạ ;-;


Yêu thương, ♡






Truyện liên quan