Chương 3: Lần đầu gặp gỡ
Nhà chính củađại gia tộc Sammon
-Vậy, mẹ gọicon về có chuyện gì?
Sakura đangngồi trên sân của khu vực cấm-nơi mà chỉ có một bộ phận thành viên của gia tộcđược bước vào. Nói là sân, nơi này thực chất lộng lẫy hơn nhiều. Sân rộng hơn1000m2, hàng rào bao quanh được chế tác tinh xảo. Trên sân, các loại hoa cỏ quýhiếm trồng thành một lối đi hướng đến hồ nước ở giữa sân, hai bên là nhiều đìnhnhỏ được bao quanh bởi cây xanh. Đang vào mùa hè, sen hồng nở rực cả một góc hồ,hòa với màu nước xanh thăm thẳm và tiếng đàn tranh du dương làm nơi đây như cõimộng ảo.
Đình nhỏ giữa hồ xây mô phỏng theo hình dángbông sen với cột trụ gỗ điêu khắc hoa mĩ. Trên mái vòm tròn, những chùm tử đằngđang trổ hoa tím biếc buông rủ xuống tạo thành một tấm rèm xinh đẹp và trangnhã cho ngôi đình.
Tinh. Tiếng đàn tranh đột nhiên dừng lại,người đánh đàn -Spectr.a Sammon ngẩng đầu nhìn về phía con gái mình. Ông khẽ thởdài:
-Lần này,có liên quan đến em trai song sinh của con.
Nghe vậy,Sakura khẽ liếc về phía Dạ đang đứng ở đằng sau, chỉ thấy Dạ khẽ nhún nhún vai.Cô lại nhìn về phía cha, chờ ông nói tiếp.
-Con cũngbiết, Nokoru vốn rất tùy hứng. Năm ngoái, thằng nhóc đăng kí học ở học viện quýtộc Nishiyama. Cha cũng không rõ tình hình trong trường, chỉ biết chỗ đó có điềukhông đúng. Hơn nữa, có vẻ vị trí của Nokoru trong học viện không bình thường.
-Vậy, cha mẹmuốn con vào trường đó học?
Tachibanavà Spectr.a cùng gật đầu.
-Con hiểu rồi,con sẽ làm. Nhưng…-Sakura đứng dậy, nhìn về phía cha mẹ mình- Nếu con biết đâylà quỷ kế của hai người thì đừng trách con.
Nói rồi, cônhanh chóng rời khỏi khu vực cấm.
Bên ngoàikhu vực cấm, Nari và Sako đang đứng đợi. Vừa thấy Sakura bước ra cùng Dạ, cảhai cô đều vội vàng chạy tới.
-Sakura, cóchuyện gì không?
-Không có đâu, chỉ là Nokoru gây ra chút tròthôi. Chúng ta về biệt thự cá nhân của mình đã.
Nghe vậy, cảhai đều im lặng nhưng nét mặt cũng bớt nặng nề hơn.
Biệt thự riêng củaSakura không thuộc khu vực của nhà Sammon, mặc dù trong tòa nhà chính của tộccô cũng có biệt viện của mình. Tòa biệt thự theo phong cách Tây Âu với lốitrang trí mang hơi hướng cổ điển. Xung quanh nhà là hàng rào trắng vô cùng cầukì. Sân vườn rộng rãi, ngoài các loại hoa cỏ quý hiếm ra thì chủ yếu vẫn là câyanh đào. Mỗi ngóc ngách trong tòa nhà đều do một tay Sakura thiết kế, thể hiệnrõ tính cách của cô: lạnh lùng, bí ẩn nhưng cũng cao quý và xinh đẹp.
Sau khi Sakura thuật lại mọi việc, Cả Narivà Sako đều thống nhất sẽ đi cùng Sakura. Còn Dạ, cô tất nhiên phải đi theo bảovệ tiểu thư của mình.
-Thôi thôi, chuyện này để nói sau đi. Giờchúng ta hãy đi chơi đã. Sakura nee-chan, chị cũng phải đi mua đồ dùng cho nămhọc tới nữa chứ.-Sako ôm cổ Sakura nhõng nhẽo, khôi phục bộ dáng trẻ con của mình.
Nghe vậy,Sakura cũng đành chịu thua.
-Được rồi,tùy ý em thôi!
Thế là cả bọn bị Sako kéo đi khắp nơi, từ hiệu sách đến của hàng quần áo và trang sức. Đi khắp thành phố, Sako mới tạm thỏamãn sở thích mua sắm của mình và quyết định đi ăn ở một nhà hàng Pháp.
Chị ăn xongrồi!-Sakura ăn qua loa một chút rồi đứnglên-Chị ra ngoài một lát nhé!
Dạ nghe vậythì vội vàng đứng lên chuẩn bị đi cùng. Nhưng Sakura nói ngay:
-Dạ, em cứ ởlại đi! Chị chỉ đi dạo một chút thôi.
Dạ khôngnói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô hiểu, nếu tiểu thư nói thế nghĩa là không muốnmình đi cùng.
Màn đêmbuông xuống, nhưng thành phố phố Tokyo vẫn sáng rực ánh đèn. Sakura tha thẩn dạobước trên phố, nhìn xe cộ lướt qua tầm mắt. Cô rẽ vào con ngõ nhỏ dẫn ra bờsông, nơi chỉ có vài ánh đèn mờ ảo. Đây là con đường mà ngày trước cô vẫn hayđi mỗi khi có tâm sự.
Đột nhiên, Sakura dừng lại.và nhìn về phíatrước. Thính giác nhạy bén hơn người giúp cô nghe rõ chuyện gì ở phía trước.Đang lúc rảnh rỗi, cô rất sẵn lòng đi xem “náo nhiệt”.
Lọt vào tầm mắt của cô là một chàng traiđang bị một đám vây quanh. Cậu ta đội mũ nên cô không nhìn rõ mặt, chỉ thấy tóccậu rất dài, buộc thành một dải ở phía sau. Mỗi lần ra đòn, tóc cậu tung bay vẽnên những đường cong tuyệt đẹp trong không khí. Đòn đánh của cậu rất chuẩn xác,toàn nhằm vào các vị trí nguy hiểm khiến cho đứa nào không may dính phải đều nằmđo đất luôn. Sakura hoàn toàn tin rằng một mình cậu cũng đủ hạ năm mươi tênkia.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một tên đánh lén saulưng cậu. Nhanh nhẹn lắc mình, Sakura vòng ra phía sau cậu và đá bay tên hèn hạđó. Chàng trai có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô nhưng lập tức bị côchặn miệng:
-Đừng lo, tôi không có ý xấu, cũng chẳngnghĩa hiệp gì. Chỉ là không muốn thấy người giỏi như cậu bị thua mà thôi!
Chàng trai không nói gì, chỉ tiếp tục rađòn.Chẳng mấy chốc, toàn bộ đám đó đều bị hai người xử lý hết. Phủi phủi tay,Sakura hơi kinh ngạc nhìn người bên cạnh. Khi nãy, cô chỉ mải quan tâm đến cáchra đòn, giờ để ý kĩ mới thấy năng lực của cậu ta hẳn phải ngang ngửa cô.
-Cậu tên gì?-Chàng trai mở miệng.
Sakura nghiêng đầu nhìn cậu. Giọng cậu khátrầm, tựa như cơn gió thoảng qua làm người ta bất tri bất giác an tâm.
-Tôi là Sakura, Sakura Sammon.
Nghe vậy, đôi mắt chàng trai thoáng hiệnchút ngạc nhiên. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Sakura nhìnvào máy, là số của Nari. Chắc họ đang tìm cô đây mà.
-Xin lỗi, tôi phải đi đây.
Nói rồi, cô nhanh chóng chạy đi. Sakura vừađi khỏi, bạn của càng trai cũng tìm đến.
-Nè Shun, sao hôm nay cậu nhẹ tay thế?-Nhìnđám dưới đất, một người tiến lên hỏi.
Nếu Sakura còn ở đây, hẳn cô sẽ…đập cho cáitên vừa hỏi một trận. Gương mặt tên đó tương đối giống cô nhưng lại pha sự tùyhứng và cợt nhả.
-Không có gì, mau đi thôi!
Chàng trai lạnh lùng đáp lời, nhưng trongđôi đen thẳm lại hiện lên chút hứng thú. ”Sakura Sammon phải không, tôi sẽ nhớcái tên này.”