Chương 20: Nguy hiểm

Bên trái… Bên phải… Bên trái… Bên phải… Bên trái… Bên phải… Bên trái… Bên phải…
Thôi thôi thôi!!!! Đau đầu chóng mặt quá đi à. Sako ngồi chồm hỗm trên ghế, 2 mắt đảo như rang lạc. Cuối cùng vẫn là không chịu nổi nữa gào ầm lên:


-MIRA!!!!!!!!!!!!! Cậu đừng đi qua đi lại nữa được không Chóng mặt quá!!! Bộ cậu tính thôi miên tớ đấy hả
Mira tạm ngừng cước bộ, quay sang nhìn Sako, meo meo cười.
-Thật xin lỗi. Tại tớ lo cho Nari quá.


-Cậu…- Sako chán nản ngậm miệng. Aizzzzz, Mira đúng là mắc bệnh cuồng Nari mà. (T/g: Con gái, không phải con cũng mắc bệnh cuồng Sakura đó sao == )
Đột ngột, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Dạ bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng:
-Các cậu, chuyện lớn rồi.


Trong phòng của mình, Sakura mặt đen ngòm nghe thuộc hạ thông báo, biểu tình chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung: "vô cùng tồi tệ"

Trở lại với Nari vài tiếng trước
Sập mạnh cánh cửa, Nari mệt mỏi ngồi xuống ghế, với tay lấy cốc nước. Tu hết 1 hơi, cô xoa xoa trán.
Choang


Đau quá! Nari vội ôm lấy đầu, cái cốc thuỷ tinh mới vài phút trước còn trên tay cô đã vỡ nát dưới sàn. Từng đợt, từng đợt ký ức tràn về như sóng triều, càng cố ngăn cản lại càng dữ dội hơn.
"Đồ phế vật, mày ch.ết đi!""


"Mày không nhận ra à, rằng chẳng ai trên thế giới này cần mày đâu."
"Người ch.ết đúng ra phải là mày, tất cả đều là tại mày."
"Hy sinh 1 phế vật để cứu 1 thiên tài, cái giá đó đáng chứ. Đằng nào thì nó cũng là đồ vô dụng, chi bằng đem đi làm vật hiến tế…"


available on google playdownload on app store


Những giọng nói cứ lần lượt vang lên. Chửi bới có, nguyền rủa có, toan tính có, chúng mang theo những cây kim sắc nhọn đâm vào lòng cô, khiến cho vết thương lòng vẫn chưa lành hẳn đã lại lần nữa rỉ máu.


-Không!- Nari sợ hãi hét lên, toàn bộ đồ đạc trên bàn đều bị cô quăng hết xuống đất- Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tôi không phải phế vật, không phải đồ vô dụng! Tất cả đều là các người sắp đặt để giết hại tôi, tại sao lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi…- Thanh âm thê lương và nghẹn ngào vang lên, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp- Làm ơn, xin các người đừng nói nữa…


"Là mày cố tình sắp xếp mà phải không."
"Chỉ cần mày nhận là do mày làm, tất cả sẽ kết thúc. Mày cũng không muốn tương lai của anh trai mày bị huỷ tại đây mà."
"Phế vật như mày, tốt nhất là hãy làm chút gì đó có ích cho gia tộc."
Những bóng người vươn tay ra, bóng tối, dần bao phủ…


"Chẳng có gì là vô dụng trên thế giới này cả. Mỗi 1 thứ sinh ra ra đều mang ý nghĩa riêng của nó, và mình tin là cậu cũng vậy." Nụ cười đẹp rạng rỡ của thiên sứ, giọng nói trong trẻo, dịu dàng nhưng vẫn mang nét kiêu ngạo từ tận xương tuỷ đột ngột vang lên. Ký ức ấy, mới mẻ như chỉ là ngày hôm qua vậy.


Nhưng rồi chỉ trong khoảng khắc, mọi thứ lại thay đổi. 1 đứa bé mang trên mình bộ kimono rách dưới nhuốm đầy máu, nét mặt sợ hãi nhìn những kẻ trước mắt.
"Đừng cố chờ đợi nữa, cô ta sẽ không đến cứu mày đâu."
"Thân phận cao quý đến như vậy, tại sao lại để ý đến mày được chứ."


Càng lúc, gương mặt cô bé càng tái nhợt, và cuối cùng, chỉ còn lại 1 màu đỏ máu bao trùm lên tất cả.
-Cậu đã không ở đó, cậu đã không cứu tớ. Tại sao? Tại sao? Cậu đã hứa sẽ bảo vệ tớ cơ mà.


Thanh âm thê lương vang lên, mang theo nồng đậm oán hận. Cho dù biết rõ tất cả, vậy mà thật sâu nơi trái tim cô vẫn sinh ra thứ cảm xúc ấy. A, cô thật đáng kinh tởm làm sao, khi mà hận cả người đã đem cô rời khỏi nơi đó.


Tiếng cười nhạo vẫn tiếp tục vang lên, vọng mãi trong tâm hồn tối tăm. Những bàn tay vươn ra, trói chặt lấy cô, dìm cô vào nơi tận cùng của địa ngục tuyệt vọng…
Ring…ring… Nari rời khỏi cơn mộng mị, bàn tay vô lực cầm lấy điện thoại, rồi càng run rấy kịch liệt hơn khi nhìn thấy tên người gọi.


-Yon, em đang ở đâu? Mau trả lời chị!
Im lặng hồi lâu, đầu bên kia vang lên tiếng cười mỉa mai.
-Axaxia, mày lo cho con bé lắm à? Nếu vậy hãy đến núi Kurama đi, nhớ là chỉ có 1 mình, bằng không… Haha, chắc mày cũng biết rồi đó.
-Cho ta nghe giọng Yon!- Nari cố giữ bình tĩnh.


-Lôi nó tới đây!- Đầu dây bên kia ra lệnh, kế đó là tiếng 1 ""vật"" bị kéo lê tới- Có đứa muốn nói chuyện với mày này.
Không trả lời, đầu bên kia vẫn tuyệt đối im lặng. Chờ vài phút, cuối cùng, kẻ ban đầu nói chừng như đã hết kiên nhẫn. 1 tiếng bốp vang lên.


-A!- Tiếng hét đau đớn vang lên, chỉ thoáng qua nhưng với người có thính lực tốt như Nari cũng đủ để nhận ra là giọng của Yon.
-Dừng lại! Ngươi đã làm gì cô bé?


-Ha, thật xứng đáng là cánh tay phải của của Sakura Sammon. Nếu mày muốn biết thì chi bằng tự tới tìm thử xem.-Dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút vang vọng.
-Yon…- Nari siết chặt tay, máu tươi nhỏ xuống sàn mà cô chẳng hề hay biết.

Trở lại thực tại


Đẩy cửa bước vào, Sakura lạnh lẽo nhìn căn phòng của Nari. Thở dài, cô đưa mắt nhìn Mira.
-Thử chút đi! Biết đâu có hy vọng.


-Vâng!- Mira tiến lên, bắt đầu dùng thần thuật rà soát căn phòng. Năng lực của cô chính là ký ức và tâm thức, cô có thể nhìn thấy tất cả những gì mà mọi vật đã từng nhìn thấy.


-Không có!- Cuối cùng, Mira vẫn là lắc đầu chịu thua. Nari thật cẩn thận, trước khi rời đi đã lập kết giới chặn lại thuật của cô.
-Thử ra ngoài xem sao.- Sako đề nghị. Hy vọng Nari vì vội vã mà chưa giăng kết giới hết tất cả.


Thử đi thử lại vài lần, cuối cùng vẫn là vô vọng. Giờ phút này,thật Sakura thật muốn đập đầu vô tường vì cái tính hành sự cẩn trọng của Nari.


-Nokoru, em tìm thử mắt trận được không?- Quay sang cậu em trai, cô hiện giờ chỉ còn biết hy vọng vào cậu nhóc này. Mỗi mắt bén đều có năng lực riêng, mà của Nokoru chính là tìm kiếm yếu điểm của ma trận. Việc này giải thích tại sao Nokoru lại giỏi về trận pháp và kết giới như vậy.


Đôi mắt tím khẽ chớp, đồng tử thu hẹp lại trong khoảnh khắc, vài giây sau đã trở lại bình thường. Cậu chỉ vào cái cây trước mặt.
-Rin!
Rin nhanh nhẹn đi tới, vẽ ra 1 vòng tròn cùng vài ký tự lạ. Lập tức, kết giới vỡ nát thành nhiều mảnh. May là Nari vội đi nên không lập kết giới phức tạp.


Vài lần như vậy, họ liền tới được chân núi Kurama. Sakura đen mặt, tại sao Nari lại chẳng chịu nghe lời cô chứ.
-Chia ra tìm mau!- Mira tái mét, vội vã giục.
Lập tức, tất cả phân tán thành nhiều hướng, cứ 2 người 1 cặp, lập tức chia ra.


Gần đỉnh núi, Nari mặt tái mét nhìn những kẻ trước mắt. Số lượng không nhiều, chỉ tầm 7 người nhưng có tới 6 người mang năng lực triệu hồi. Tuy có vài phần tương tự với đám sát thủ đêm qua nhưng cấp bậc cao hơn, còn có, Yon bị cái "xác ướp" hôm trước giữ lấy, đứng sát bên bờ vực. Chỉ cần đẩy nhẹ 1 cái là cô bé sẽ tiêu đời.


Yon lo lắng nhìn Nari, miệng liên tục mấp máy môi tạo thành khẩu hình "mau rời đi". Cô bé đủ thông minh để hiểu tình huống trước mắt.
-…- Nari phát lạnh. Đây là gì? Muốn uy hϊế͙p͙ cô sao. Cánh môi nhẹ cong thành nụ cười mê người, Nari lạnh giọng, đôi mắt ánh lên tia khát máu- Muốn giết ta.


-Hahaha- ""Xác ướp"" cười lớn, điên cuồng nhìn Nari- Mày nhớ tao không? Tao chính là 1 trong những người bị mày huỷ dung tại học viện. Chỉ vì mày mà tương lai tao bị huỷ hoại, mọi người đều xa lánh tao, tao nhất định phải giết ch.ết mày!


-…- Hơi nhíu mày, Nari cố khai sáng trí nhớ. Đùa à? Cô giết nhiều như thế, huỷ dung nhiều như thế, bảo cô nhớ bằng niềm tin chắc? Còn nhớ tại học viện Nishiyama, cô đã lén tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ muốn hướng bọn cô gây bất lợi. "Xác ướp" mới chỉ bị huỷ dung thôi mà đã làm to chuyện như vậy, chẳng lẽ cô ta muốn bị giết ch.ết chắc.


…Quạ quạ quạ…( Con quạ: Ta chỉ bay qua thui, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi :))) )
Chờ tới hơn 10" mà Nari vẫn chưa nhớ ra nổi, ""xác ướp"" đã hết kiên nhẫn, nhịn không nổi gào to:
-Ta chính là người đã hắt nước bẩn vào bọn mày ngay khi bọn mày nhập học không lâu đó. NHỚ CHƯA?!!!!!!!!!!!!


-A~, ra là ngươi!- Nari khó chịu nhìn ""xác ướp"". Chẳng những đe doạ Yon mà còn từng hắt nước bẩn vào Sakura, cô nhất định phải cho cái ""xác ướp"" này về với lăng mộ.


Chừng như nơi gần khe vực sau khi Nari bước vào đã lập thành kết giới, vậy nên cười man dại của ""xác ướp"" cũng trở thành tiếng muỗi kêu. Nhỏ như vậy thì không thể xác định vị trí cụ thể, nhưng mơ hồ cũng đoán ra được chút gì đó.


-Theo tôi!- Shun là gió, hiển nhiên địa hình này có lợi với cậu hợn Sakura, thính giác cũng vì thế mà tốt hơn đôi chút.
-Ừ.
2 người di chuyển giữa rừng cây cối rậm rạp, tốc độ nhanh đến khủng khiếp. Chỉ thấy mơ hồ 1 cơn gió xẹt qua, trong khoảnh khắc ngay đến tàn ảnh cũng chẳng còn.
-Là kẻ nào?


Sakura ngừng bước, ánh mắt ngập sát khí quan sát xung quanh. Gì đây? Lại mai phục nữa à?
Từ trong rừng rậm xung quanh, những hắc y nhân mang theo vũ khí tiến tới, có thể nhận ra thực lực của bọn chúng không tệ, đặc biệt là tên mặc áo choàng đen dẫn đầu.


-Lại ám sát nữa à?- Sako nhếch môi tạo thành nụ cười ngây ngô, nhìn đám sát thủ đã bao vây cô và Hydron- Xem ra số kẻ muốn giết chúng ta cũng nhiều thật.
-Hắc, vậy phải xem năng lực của bọn chúng thế nào đã.- Hydron thản nhiên cười.


2 người đồng thời thủ thế, chỉ vài giây sau, 2 bóng đen đã hiện ra từ phía sau đám hắc y sát thủ.


Cách đó không xa, Rin và Nokoru cũng lâm vào tính cảnh tương tự. Bị nhiều cao thủ bao vây như vậy, cô cũng chẳng quản bị lộ sức mạnh hay gì đó nữa, đành phải gọi ra thần khí Quyển sách hắc ám của mình. Aizzzz, cũng tại thuật của cô vốn buộc phải có thần khí. Giá mà được như mọi người thì tốt biết mấy. Cũng may là nếu buộc phải dùng đến thần khí thì trận chiến này cũng kết thúc nhanh thôi


-Trang thứ nhất- Địa ngục băng.- Tranh sách dưới sự chỉ huy của nàng liền liên tục mở sang. Địa ngục băng là chiêu thức cơ bản nhất, khiến cho đối thủ phải nếm trải cảm giác lạnh giá còn hơn cả Nam Cực. Hừm, xem nào… Với bọn này thì -70C° chắc là đủ rồi nhỉ.


Ánh sáng trắng từ trang sách toả ra, lập tức đám sát thủ đều bị đông cứng thành băng. Từ phía sau Rin, cái nhân vật ""cần được bảo vệ"" kia nở nụ cười không rõ ý tứ.
Vào lúc cô không để ý, 1 tên sát thủ đẳng cấp cao thoát được liền lao đến.


-Tệ quá! Ai lại đối xử với con gái như vậy?- Nokoru thản nhiên mỉm cười, bóp nát cánh tay đang vươn ra của tên sát thủ.


Rin trợn tròn mắt nhìn Nokoru. Đừng đùa vậy chứ! Cho dù có không mạnh đến ngang ngửa cô nhưng đó cũng là sát thủ có khả năng, vậy mà lại bị cậu ta 1 chiêu hạ gục. Đây thật sự là nhân vật vốn từ nhỏ yếu ớt của nhà Sammon hả?
Thấy bộ dáng kì quái của Rin, Nokoru bật cười xoa đầu cô:


-Coi kìa, tập trung vào đi chứ!
-A… Ừ!


Đồng dạng bên phía Mira và Takami, cả 2 cùng phối hợp chiến đấu. ""@#$%^&*@#$%^&*"", Mira thầm rủa n lần trong lòng, cả người ướt đẫm mồ hôi, cánh tay đang giơ lên cũng hơi run run. Tính chọc nhau à? Cao thủ cứ kéo đến như vậy, cô cũng không phải Sakura nha, làm sao mà đánh được chứ!


-Tiếp tục tấn công đi!- Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rịn trên trán cô, bàn tay vẫn không ngừng huy động thần thuật ánh cam điều khiển lấy những tên sát thủ có ý chí thấp hơn so với Mira. Đây cũng là 1 phần trong thuật của cô.


Ở phía sau lưng, Takami tạo ra thuỷ lao giam cầm được vài tên có cấp bậc cao. Nghĩ đến Takami, Mira càng hung hăng rủa thêm n^n lần. Hừ, nếu không phải có cậu ta ở đây thì cô cũng chẳng cần dùng cái thuật vừa tốn sức vừa vô dụng này. Giờ là lúc nào mà cậu ta vẫn còn cố che dấu thực lực nữa chứ ! (T/g: Mira, bộ con quên là con cũng đang cố dấu sức mạnh của mình hả _ _||||||)


-Cẩn thận!- 1 cỗ lực lượng khổng lồ phóng tới chỗ Mira nhân lúc cô không để ý. Takami nhanh nhẹn tạo ra lá chắn bằng nước, đồng thời mắt lạnh nhìn về phương hướng khi nãy. Từ trong rừng cây, 1 bóng đen cao lớn từ từ đi ra.


Mira nhíu mày, thầm thở dài trong lòng. Cái sức mạnh này… Aizzz, xem ra lần này buộc phải dốc hết sức thôi.

-Cái thể loại gì đây?- Sako cong cong cánh môi thành tươi cười đáng yêu- Từ lúc nào mà thần thuật giống như củ cải trắng vậy?


-Ai biết!- Hydron nhún nhún vai, trên tay toả ra cỗ thần khí màu lục, mắt lạnh nhìn kẻ mặc áo choàng đen bước ra từ sau thây xác đám sát thủ- Chỉ có điều, lần này chúng ta nhất định phải đánh đến cùng rồi.


Chỉ mất vài phút, thây xác bọn sát thủ đã chất đống dưới đất. Và cũng vào thời khắc đó, 1 kẻ lạ mặt khoác chiếc áo choàng đen từ từ bước ra, cánh môi hắn vẽ nên nụ cười lạnh lẽo. Toàn thân Rin không nhịn được run lên, giống quá! Cảm giác hệt như ngày đó.


-Kamai Rin, có vẻ như cô vẫn chưa quên được tôi nhỉ?- Hắn chầm chậm tiến tới gần, Rin cũng đồng dạng sợ hãi lùi về sau lưng Nokoru.
-Cậu biết hắn?- Nokoru nghi hoặc.
-Có gặp qua 1 lần, và không bao giờ quên.- Rin gằn giọng. Đáp lại là tiếng cười lạnh lẽo của hắn.


-Còn tính đứng xem đến bao giờ?- Mùi máu tươi phảng phất trong không khí, toàn bộ hắc y sát thủ đều không còn ai sống sót.


Nghe được lời của cô, bóng đen ngồi vắt vẻo trên cành cây liền bất cười. Nếu để ý kỹ đến khí tức của hắn, có thể nhận ra đây chính là kẻ lạ mặt đã cứu nữ nhân mặc áo choàng đen ở công viên giải trí lúc trước.


-Haha, xem ra chúng ta khá có duyên đấy nhỉ. Đây là lần thứ 2 ta tiếp nhận nhiệm vụ về các ngươi.
-Nhiều lời!- Shun chán ghét nhìn hắn, phong thuật trong tay bắt đầu nổi lên, thân thủ nhanh nhẹn lao về phía hắn.


-Rốt cuộc ngươi muốn gì?- Nari thở dốc, ánh mắt ngập tràn sát khí lạnh lẽo hướng về phía ""xác ướp"". Cô ả không có khả năng có nhiều cao thủ triệu hồi sư đến vậy, chắc chắn có kẻ đã nhúng tay vào việc này.


""Xác ướp"" hoảng sợ nhìn đám cao thủ đều bị giết hại trong tay Nari, nhưng rồi cô ta lại nhớ đến lời ""người kia"" đã nói, cố gắng lắp bắp:


-T…tao muốn mày ch.ết đi. Đúng, đúng vậy! Chỉ cần mày ch.ết, tao sẽ trở lại như trước. ""Người kia"" đã hứa rồi, chỉ cần tao có thể giết ch.ết mày, hắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tao.- Dứt lời, tiếng cười điên loạn của cô ả vang lên- Hahaha, tao không muốn mày được sống yên ổn, càng không muôn đứa con hoang này được phép sống yên ổn. Bọn mày, tất cả bọn mày, hãy đi ch.ết hết đi!


Rồi, như 1 kẻ điên, cô ta cười vang, đẩy Yon xuống khe vực. Ánh mắt Yon cứng lại. Hoá ra, cô (Yon) là kẻ đáng hận đến vậy sao?


-Yon!!!!!- Nari hét lên 1 tiếng, lập tức lao người đến, không do dự nhảy xuống khe vực. Chân hơi dùng lực, Nari đến bên cạnh Yon, cánh tay mạnh mẽ vận hết toàn bộ sức mạnh còn lại để ném Yon trở lại. Chỉ là, cũng vào lúc đó, toàn thân Nari trở nên vô lực.


Vào lúc Sakura chuẩn bị ra sát chiêu kết thúc, 1 tiếng huýt sáo dài vang lên, kẻ mặt áo choàng đen nhếch môi mỉm cười.
-Thật đáng chán a~. Ngày khác chúng ta sẽ gặp lại.- Nói rồi, 1 làn khói lập tức bao trùm lấy hắn, đến khi khói tan đi thì người đã chẳng thấy đâu.


Mặt Sakura tái mét. Cô quay đầu nhìn về vị trí của Nari, lòng thầm kêu không tốt.


-Đi mau!- Sakura vội vã lao đi, nhưng bước chân chậm hơn trước rất nhiều. Khỏi nói cũng hiểu, cuộc chiến vừa rồi đã cướp của cô không ít sức lực. Mà 3 nhóm kia cũng đồng thời nhận ra, lập tức tái mặt di chuyển theo hướng Sakura vừa mới thông báo.


-ch.ết tiệt.- Nghiến răng, Sakura vội vã tăng nhanh cước bộ. Kết giới vừa mới bị phá bỏ, chẳng lẽ cô đến trễ sao?


Trong lòng, cô thầm nguyền rủa kẻ đứng sau việc này. Đầu tiên là để sát thủ tấn công cả nhóm để phân tán sự chú ý về Yon, sau khi mọi việc kết thúc, việc nhận ra đã mất liên lạc với Yon sẽ khiến các thành viên khác, đặc biệt là Nari căng thẳng, dẫn đến lặp lại 1 số kí ức và rút cạn phân nửa sức lực của Nari. Sau đó, lợi dụng tâm lý bị ám ảnh về quá khứ của cô (Nari) để dẫn dụ tới khe vực trên núi Kurama. Về phần bọn cô, đám sát thủ được cử tới và kẻ mang áo choàng đen sau đó, ngoài để câu giờ ra còn dùng để bòn rút thể lực của bọn cô. Đáng ch.ết! Chẳng những biết được chuyện của Nari mà còn nắm được hành động của bọn cô trong lần về nước này, kẻ đứng sau rốt cuộc là ai?



-Mira, cậu mau giảm tốc độ lại!- Takami hét to- Cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ bị thương nặng đấy! Còn Nari, cậu ấy chắc chắn có thể tự bảo vệ bản thân mà. Dù sao với người có thần lực…


-Im miệng cho tôi!- Mira tức giận hét to, tốc độ dưới chân càng tăng- Nari không có thần lực, hoàn toàn 1 chút cũng không có! Cậu có hiểu không!


-…- Takami không trả lời, nhưng hàng lông mày nhíu chặt lại. Cậu dứt khoát tiến lên, bế Mira trên tay. Đáp lại vẻ mặt kinh ngạc của cô, cậu vân đạm phong khinh nói- Tốc độ của tôi nhanh hơn, để tôi mang cậu đi!


Mira im lặng, bàn tay vô thức đặt lên người cậu. Lần đầu tiên, cô để ai đó lạ mặt tiếp xúc gần với mình như vậy.


Lúc họ đến, cũng là lúc Yon được ném lên trên. Sakura hoảng hốt lao đến bên bờ vực, thấy được thân hình Nari dần rơi xuống, đôi mắt toát lên 1 tia tuyệt vọng. Cô nắm trong tay nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ đến cả người luôn bên cô từ thuở ấu thơ cũng không thể bảo vệ được.


Đột ngột, từ sơn động bên dưới, 1 bóng áo choàng đỏ lao ra, nhanh như cắt bắt lấy Nari, đạp chân lên vách núi đối diện. Chỉ cần 2 lần như vậy, bóng người đó đã đáp xuống bên chỗ Sakura.


Mũ áo choàng bỏ ra, 1 chàng trai với mái tóc vàng óng, mang theo vẻ phong lưu như toát ra từ tận xương tuỷ. Cậu ta nhìn Sakura, nở nụ cười trêu tức:
-Bất ngờ nha~. Hoá ra cậu cũng có lúc như vầy ~.


-Câm!- Sakura lạnh lùng trừng mắt- Mang Nari rời đi trước đã, Sako theo cùng luôn đi. Cả mấy cậu nữa - Quay sang bọn Shun- Chỗ này để bọn tôi xử lý nốt. Đụng vào Nari, tôi nhất định phải khiến chúng ch.ết không toàn thây.


Nokoru chừng như định nói gì thì bị Shun cản lại. Khẽ lắc đầu, cậu đem theo đám Hydron, Nokoru và Takami rời đi, để lại Sakura lạnh lẽo ở phía sau.


-Không cần mất thời gian với mấy cái xác, tuỳ tiện huỷ chúng đi. Dù sao cũng chẳng thể nào hi vọng có chút mang mối nào. Còn Rin, em đem cô ta về cho Dạ xử lý.- Sakura lạnh lùng phân phó.


Rin tiến tới bên cô ả ""xác ướp"" đã sớm mềm nhũn thành 1 đống dưới đất, khi bàn tay lạnh lẽo của Rin chạm vào cô ta, cô ta liền hoảng sợ giật tay lại.
-Không, không phải tôi làm. Không phải lỗi của tôi! Hoàn toàn là do bọn chúng gây ra.
-Là kẻ nào?- Sakura chặn Rin lại, hướng về phía cô ta, gằn giọng.


-Là, là ác quỷ. Ác quỷ muốn tôi trao đổi cùng bọn chúng.- ""Xác ướp"" kinh hãi, như nhớ đến điều gì đó, cô ta hoảng sợ lùi dần về phía bờ vực. Lập tức, Rin đập mạnh vào gáy cô ta, khiến cô ta lăn ra đất.


-Xem ra chúng ta còn có thêm việc cần xử lý rồi.- 1 cỗ khí thế bao phủ lấy Sakura, dáng vẻ xinh đẹp mà lại nhuốm đầy máu tanh.
_______________________________________
Tác giả: *Lăn lăn* Không bình luận là không có chương mới đâu à nha ~~~ *lăn tiếp*






Truyện liên quan