Chương 25
Lúc này, Phí Bán Thanh thật sự suy sụp.
Bà ấy vốn tưởng rằng mình trước đây đã là kẻ rất giỏi gây chuyện rồi, nhưng bây giờ xem ra, so với chàng trai này, trước đây bà ấy còn ngoan ngoãn chán!
Gây chuyện giỏi thật!
“Phí đạo sư!”
Lúc này, Khưu trưởng lão đứng lên, tức giận nói: “Đây là học trò của bà sao?”
Phí Bán Thanh nhìn Khưu trưởng lão, bình tĩnh nói: “Đúng vậy!”
Khưu trưởng lão vô cùng tức giận, chỉ vào Diệp Quân: “Cậu ta giết người, còn đánh trưởng lão viện chấp pháp, bà nói xem nên xử lý thế nào?”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, nói: “Có phải ngươi phòng vệ không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là ta phòng vệ, mọi người đều có thể làm chứng là gã đánh ta trước!”
Phí Bán Thanh quay lại nhìn một học trò nữ: “Có phải Mộ Bạch đánh cậu ta trước không?”
Cô gái do sự một hồi rồi mới gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng… chuyện này…”
Phí Bán Thanh nhìn về phía Khưu trưởng lão: “Khưu trưởng lão, ông cũng nghe thấy rồi đấy! Mộ Bạch là người ra tay trước, cậu học trò này chỉ phòng vệ mà thôi!”
Khưu trưởng lão nhìn chằm chằm vào Phí Bán Thanh: “Bà đang bao che cho cậu ta!”
Phí Bán Thanh nhíu mày: “Này lão già kia, ta bao che cho cậu ta lúc nào? Tai ông điếc hả? Mộ Bạch là người ra tay trước, học trò của ta chỉ phòng vệ mà thôi!”
Khưu trưởng lão giận tím mặt: “Cho dù là phòng vệ thì cũng phải có mức độ vừa phải! Theo luật, sau khi Mộ Bạch không đánh trả nữa thì cậu ta cũng không nên tiếp tục ra tay!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự rồi nói: “Gã uy hϊế͙p͙ ta, nói ta nhất định phải ch.ết! Vì vậy ta mới giết gã, ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm mà thôi!”
Nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm!
Phí Bán Thanh khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Có luật như vậy sao?”
Diệp Quân nói: “Ta mới thêm vào!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.
Trong lòng vô cùng sốt ruột!
“Nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm ư?”
Khưu trưởng lão tức giận nói: “Nhóc con, ngươi cho rằng ta chưa từng đọc Quan Huyên Pháp sao? Trong Quan Huyên Pháp không hề có luật này, là ngươi cố ý giết người!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta chỉ là phòng vệ!”
Thấy Diệp Quân vẫn kiêu ngạo, Khưu trưởng lão tức nổ phổi: “Nhóc con, ngươi nghĩ đây là đâu hả?”
Phí Bán Thanh cũng tiến lại gần Diệp Quân, nói nhỏ: “Không được khinh suất!”
Lúc này, một ông lão đi tới.
Nhìn thấy ông lão này, Khưu trưởng lão vội vàng nói: “Phó viện trưởng!”
Phó viện trưởng!
Người đến chính là Lục Trầm, cũng là phó viện trưởng của viện chấp pháp.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Phí Bán Thanh chợt sa sầm.
Chuyện này càng khó xử lý rồi!
Người này không dễ qua mặt!
Diệp Quân nhìn sắc mặt của Phí Bán Thanh, rồi nhìn Lục Trầm, không biết đang nghĩ gì.
Lục Trầm đến nơi, nhìn thi thể của Mộ Bạch, sau đó nhìn Phí Bán Thanh, cười nói: “Phí đạo sư…”
Diệp Quân bước tới trước mặt Lục Trầm, cúi người nói: “Tiền bối, ta muốn nói chuyện riêng!”
Lục Trầm liếc nhìn Diệp Quân: “Nói gì cơ?”
Diệp Quân làm động tác mời, sau đó đi sang một bên.
Lục Trầm nhíu mày, không nghĩ nhiều, cũng đi theo qua đó.
Phí Bán Thanh cau mày, tên này muốn làm gì thế nhỉ?
Khưu trưởng lão đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Ở đằng xa, Diệp Quân và Lục Trầm đứng quay lưng về phía mọi người, từ một góc độ không ai nhìn thấy, Diệp Quân bình tĩnh lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay Lục Trầm.
Lục Trầm ngẩn người.
Đút lót?
Lục Trầm cau mày, ánh mắt lạnh lùng, đang định nổi giận thì nhìn thấy trong chiếc nhẫn không gian có một ngàn viên kim tinh, lão lại sững sờ lần nữa.
Một ngàn viên kim tinh đấy!
Lục Trầm vô cùng kinh ngạc, vừa nhìn đã biết kim tinh này là kim tinh cực phẩm, chắc chắn không phải loại thư viện Quan Huyên cho lão có thể sánh bằng.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta chỉ phòng vệ, gã đánh ta một quyền đã suýt giết ch.ết ta rồi, vì vậy…”
Lục Trầm bình tĩnh cất đồ đi, sau đó cười nói: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Quân im lặng, không nói gì nữa.
Nếu ngươi có quyền, quy tắc đương nhiên sẽ phục vụ ngươi. Nếu ngươi có tiền, quy tắc sẽ thay đổi linh hoạt. Nếu ngươi không có gì cả, vậy thì quy tắc sẽ dành riêng cho ngươi!
Lúc này, Lục Trầm quay người đi đến trước mặt mọi người: “Ta đã biết rõ mọi chuyện rồi, vị tiểu huynh đệ này đúng là phòng vệ, mọi chuyện đều là lỗi của Mộ Bạch!”
Khưu trưởng lão sững sờ nói: “Phó viện trưởng…”
Lục Trầm lạnh lùng nhìn Khưu trưởng lão: “Ta đã nói với ông rất nhiều lần rồi! Chuyện gì cũng phải điều tr.a kỹ lưỡng, sau đó mới có thể đưa ra kết luận, Lão Khưu, tính nóng nảy này của ông nhất định phải thay đổi! Giải tán đi!”
Nói xong, lão quay người rời đi.
Đội hộ vệ của viện chấp pháp cũng đi theo sau.
Khưu trưởng lão vẫn sững sờ tại chỗ.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới trước mặt hắn nói: “Đi thôi!”
Nói xong, bà ấy kéo Diệp Quân rời đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Khưu trưởng lão nhìn theo bóng lưng của Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Diệp Quân quay đầu liếc nhìn Khưu trưởng lão, nhưng không lên tiếng.