Chương 53
Người phụ nữ đó không nói gì nhiều, chỉ vung áo lên.
Một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng quét ngang qua.
Sức mạnh đáng sợ vừa xuất hiện đã khiến thời không xung quanh chấn động.
Chu Phu biến sắc vội vàng khống chế thuyền mây chạy về phía đằng xa.
Ông lão mặc đồ đen đó càng kinh hãi, ông ta giơ tay phải lên, vô số thời không lặp lại vào lúc này tạo ra một bức tường thời không khá dày.
Thế nhưng sức mạnh đó vừa tiếp xúc với người phụ nữ, bức tường thời không này lập tức bị phá vỡ.
Lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt ông lão.
Ầm!
Ông lão đồ đen vốn dĩ đã bị thương nặng, hoàn toàn không có sức đánh lại, thế là bị một đòn của bà ta đánh vào cổ.
Bụp, bụp!
Đầu ông lão đồ đen lập tức văng ra xa, máu bắn ra tung tóe.
Bà ta vung tay lên, thi thể ông lão đồ đen bỗng bị thiêu rụi, sau đó biến vào không trung.
Sau khi giết ông lão đồ đen, bà ta định rời đi thì bỗng quay đầu lại nhìn thuyền mây của thư viện Quan Huyên bên phải.
Lúc này thuyền mây đang vỡ ra, sắp lật úp.
Vì sức mạnh lúc nãy của người phụ nữ quá mạnh, chỉ là lực còn sót lại mà đã khiến thuyền mây không chịu nổi.
Người phụ nữ bỗng biến mất, khi lần nữa xuất hiện người đã ở trên thuyền mây, lúc này thuyền mây được khôi phục lại bình thường.
Chu Phu nhìn người phụ nữ cách đó không xa, sau đó vội nói: “Tiền bối, chúng tôi là người của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, chỉ thấy người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Thấy thế sắc mặt Chu Phu thay đổi.
Lúc này Phí Bán Thanh bỗng chắn trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc dù ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè nhưng lại không sợ hãi.
Người phụ nữ nhìn Phí Bán Thanh một lúc rồi nói: “Ta không có ác ý”.
Nói rồi bà ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi lên đây, ta xem thử”.
Diệp Quân đi đến trước mặt người phụ nữ, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng kiếm Hành Đạo trong người đã trong trạng thái sẵn sàng.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân một lúc rồi ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi tên gì?”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ nói: “Diệp Quân”.
Diệp Quân!
Người phụ nữ khẽ nói: “Quân…”
Mọi người nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt đều rất phòng bị.
Lúc này người phụ nữ mỉm cười, sắc mặt trở nên dịu dàng đi rất nhiều: “Muốn đến Trung Thổ Thần Châu?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đến thượng giới”.
Thượng giới!
Người phụ nữ cau mày, một lúc sau mỉm cười: “Nếu sau này đến Trung Thổ Thần Châu thì có thể tìm ta”.
Bà ta vừa nói vừa xòe bàn tay ra, một miếng ngọc bội bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối, đây là?”
Người phụ nữ cười nói: “Ta ở thần tộc, ngươi cầm ngọc bội này đến tìm ta, thần tộc không ai dám cản ngươi”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tiền bối, người biết ta à?”
Người phụ nữ chớp mắt: “Chẳng phải giờ chúng ta đã quen rồi sao?”
Diệp Quân cạn lời.
Người phụ nữ cười nói: “Này, mong là ngươi đến Trung Thổ Thần Châu”.
Nói rồi bà ta xoay người, ngay sau đó thời không trước mặt bà ta bỗng nứt ra, sau đó bà ta bước vào thời không đó rồi biến mất.
Diệp Quân ngây người đứng đó nhìn ngọc bội trong tay.
Mấy người Chu Phu ở một bên cũng đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, hình như bà ấy biết ta”.
Tiểu tháp nói: “Ảo giác đấy”.
Diệp Quân nhíu mày, Tiểu Tháp nói tiếp: “Ngươi nghĩ mà xem, người ta mạnh như thế, sao có thể quen biết ngươi? Có lẽ người này chỉ là hứng thú nhất thời thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Đúng thế, đối phương mạnh như thế, không có lý nào quen biết mình. Lẽ nào… lẽ nào bà ấy quen với cha mẹ ta?”
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ nó!
Tên này không dễ qua mặt.
Diệp Quân nói: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp nói: “Nhiệm vụ cấp bách của ngươi là cố gắng nâng cao thực lực, ngươi nhìn thấy thực lực lúc nãy của bà ta chưa? Đáng sợ chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vô cùng khủng khiếp”.
Tiểu Tháp nói: “Cố gắng tu luyện đi! Thực lực mới là con đường đúng đắn, những thứ khác đều là giả thôi”.
Diệp Quân gật đầu, mặc dù vẫn hơi nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết Tháp gia đang giấu hắn chuyện gì đó.
Lúc này Phí Bán Thanh bỗng nói: “Tiểu Quân, ngươi quen với tiền bối đó à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không quen”.
Phí Bán Thanh cau mày: “Không quen ư?”
Diệp Quân cười khổ: “Không quen thật mà”.
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Vậy chắc là bà ta thấy ngươi có tài nên muốn kết thiện duyên với ngươi”.
Diệp Quân cười khổ: “Có lẽ thế”.
Phí Bán Thanh gật đầu, bà ấy và Chu Phu nhìn nhau, hai người đều không nói gì.
Chuyện này không đơn giản như thế.
Nhưng hai người cũng không truy hỏi thêm điều gì.
Thuyền mây tiếp tục tiến về trước.
Nạp Lan Ca đi đến bên cạnh Diệp Quân, nhìn hắn nói: “Ta cảm thấy huynh hơi bí ẩn”.
Diệp Quân cười nói: “Chuyện vị tiền bối đó sao?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Chắc chắn bà ta biết huynh nhưng huynh lại không biết bà ta”.
Diệp Quân im lặng.
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Theo ta được biết, huynh được Diệp phủ nhận nuôi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Huynh có biết thân thế của mình không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cụ thể thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết hình như ta là con riêng, là đứa con mà không được cho mọi người biết, sở dĩ cha mẹ gửi nuôi ta ở Diệp phủ là vì bảo vệ ta”.
Con riêng!
Nạp Lan Ca cau mày.
Cô biết ở một vài gia tộc lớn, con riêng là những người không được mọi người công nhận, hơn nữa nhiều khi con riêng còn là một sự tủi nhục với gia chủ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Đừng để ý đến thân phận này, dù huynh có phải là con riêng hay không thì cũng chẳng khác biệt gì với ta cả, trong lòng ta, huynh chính là Diệp Quân”.
Diệp Quân xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không: “Tiểu Ca, tương lai sau này thân phận này của ta có thể sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn, ta…”