Chương 68

Lúc này, một chàng trai bỗng tới trước mặt Nạp Lan Ca, gã khẽ hành lễ rồi cười nói: "Cô nương, ta có thể..."
Nạp Lan Ca lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Quân, cô cười: "Ta là vị hôn thê của huynh ấy!"
Chàng trai mỉm cười: "Chỉ là một điệu nhảy thôi!"


Diệp Quân đột nhiên nói: "Hay là ta nhảy với ngươi nhé?"
Vẻ mặt chàng trai cứng đờ.
Diệp Quân nhìn chàng trai: "Đừng phân biệt giới tính vậy mà!"
Chàng trai nhìn Diệp Quân một cái rồi quay người bỏ đi.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: "Muội biết khiêu vũ không?"
Nạp Lan Ca lắc đầu.


Diệp Quân cười nói: "Thế chúng ta đi dạo chút nhé?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Được!"
Hay người đứng dậy, đang định rời đi thì lúc này, một chàng trai bỗng bước tới trước mặt Mục Vân Hàn. Gã đang định lên tiếng thì Mục Vân Hàn nhìn gã rồi nói: "Cút!"


Vẻ mặt chàng trai kia cứng nhắc, sau đó không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Là người của Thanh Châu đấy!
Không đắc tội nổi!
Đừng nói là gã không đắc tội nổi, cả thượng giới cũng không đắc tội nổi cơ mà, đến cả Trung Thổ Thần Châu cũng phải nể mặt Thanh Châu đấy!


Vì đó là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian ra đời!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau rồi hai người cùng đi ra ngoài!
Lục Kha nhìn hai người đi xa, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi ra ngoài, trời đã tối, sao sáng đầy trời ôm ấp một vầng trăng.
Hai người chậm rãi đi dạo ra xa, gió mát thoảng qua, se se, vô cùng mát mẻ.


Nạp Lan Ca bỗng lên tiếng: "Tả Phu kia không đơn giản chút nào!"
Diệp Quân gật đầu, lúc nãy hắn cũng chú ý đến người tên Tả Phu này. Người này suốt cả buổi không nhìn ai cả, chỉ lo ăn bánh của mình thôi.
Trông có vẻ rất cô độc!
Mà xưa nay, kẻ cô độc luôn rất đáng sợ!


available on google playdownload on app store


Nạp Lan Ca lại nói: "Mục Vân Hàn kia là một vị đao tu, khí tức toàn thân giấu cả vào trong, trong đao ẩn chứa đao thế mạnh mẽ, tuy đao chưa xuất ra khỏi vỏ nhưng đã có sức mạnh bức người rồi".
Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Rất mạnh!"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng là rất mạnh!"


Nạp Lan Ca tiếp tục nói: "Ngao Hám kia có lẽ là một thể tu, trên thế gian này thể tu và kiếm tu là hai kẻ khó nhằn nhất. Kiếm tu, một nhát kiếm phá vạn pháp, sức chiến đấu vượt xa những người cùng cảnh giới. Còn thể tu... nếu huynh không thể phá được phòng ngự của đối phương thì kẻ đó còn đáng sợ hơn cả kiếm tu, mãi mãi đứng ở thế bất bại!"


Diệp Quân chỉ cười, không nói gì.
Nạp Lan Ca tiếp tục nói: "Mà Thanh Châu vẫn còn một người chưa xuất hiện, muội đoán thực lực của người đó chắc còn hơn hai người này".
Nói đến đây, cô nhìn Diệp Quân: "Huynh còn muốn tranh hạng nhất không?"
Diệp Quân gật đầu.


Nạp Lan Ca nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Không tranh thì thôi, huynh đã muốn tranh thì phải tranh hạng nhất! Trước giờ huynh chưa từng nghĩ mình là vô địch, nhưng huynh cũng chưa bao giờ nghĩ mình thua kém người khác!"
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lát rồi nở nụ cười thản nhiên: "Muội cùng huynh tranh!"


Diệp Quân cười đáp: "Được!"
Hai người chậm rãi tản bộ đi xa!
Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Tiểu Ca, trước nay huynh vẫn luôn có một câu hỏi, là về thể chất Thánh Linh của muội. Thể chất này thật sự không gặp trở ngại gì trong giai đoạn đầu tu luyện sao?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Đúng vậy!"


Diệp Quân trầm giọng nói: "Thế có nghĩa là muội muốn tăng cảnh giới như thế nào thì cứ thế tăng thôi à?"
Nạp Lan Ca cười đáp: "Trước đây là như vậy, nhưng bây giờ muội đã bắt đầu khống chế cảnh giới của mình rồi!"
Diệp Quân không hiểu: "Sao phải làm vậy?"


Nạp Lan Ca giải thích: "Quyển công pháp tu luyện huynh cho muội đã khiến muội hiểu rằng, mình phải thấu hiểu hoàn toàn một cảnh giới trước khi đột phá cảnh giới cao hơn, nếu không cứ tiếp tục tăng cảnh giới như vậy thì căn cơ sẽ không vững. Ví như muội và huynh, trước đây cảnh giới của muội cao hơn huynh nhưng muội lại không thể nắm chắc có thắng được huynh hay không!"


Diệp Quân im lặng.
Nạp Lan Ca nói: "Phải làm đâu chắc đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy! Chúng ta tu luyện phải làm đâu chắc đấy, nếu tăng cảnh giới quá nhanh thì lại không tốt".


Nạp Lan Ca nở nụ cười: "Phải cảm ơn quyển công pháp tu luyện mà huynh đã cho muội, nếu không muội vẫn còn đang chìm đắm trong khoái cảm tăng cảnh giới, sau đó không từ thủ đoạn để nâng cao cảnh giới của mình. Tuy tạm thời thực lực sẽ được nâng cao rất nhiều, nhưng về lâu về dài thì lại thiệt hại quá lớn!"


Diệp Quân cười nói: "Cùng nhau cố gắng!"
Nạp Lan Ca nhoẻn miệng: "Cùng nhau cố gắng!"
Dưới ánh trăng, hai người cứ chầm chậm tản bộ cùng nhau, rất yên tĩnh và vô cùng ấm áp.
Ngay lúc này, Tôn Hùng bỗng chạy nhanh tới: "Diệp Quân!"


Diệp Quân và Nạp Lan Ca dừng bước, Tôn Hùng chạy tới trước mặt họ, nặng nề nói: "Ngươi mau về lại Lễ Viện đi, Tiêu Qua muốn lên đài sinh tử với Lục Kha kia!"
Nghe vậy, Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Vì sao?"


Sắc mặt Tôn Hùng hơi khó coi: "Lục Kha cướp bạn nhảy của Tiêu Qua, cô gái kia thì lại chọn Lục Kha ngay trước mặt Tiêu Qua, còn cố tình buông lời sỉ nhục... Mẹ kiếp! Đây chắc chắn là cái bẫy, là cái bẫy do tên Lục Kha khốn kiếp kia lập ra!"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Bọn họ lên đài sinh tử chưa?"


Tôn Hùng đáp: "Bây giờ đang chuẩn bị đến đài sinh tử đấy!"
Diệp Quân hơi híp mắt: "Đi thôi!"
Nói rồi hắn cất bước đi!
Nạp Lan Ca không nói gì, đi theo hắn.


Lúc ba người Diệp Quân tới Lễ Viện thì Tiêu Qua và Lục Kha kia đang chuẩn bị đến đài sinh tử, bên cạnh Lục Kha chính là cô bạn nhảy lúc trước của Tiêu Qua.
Lục Kha kia khẽ cười: "Diệp công tử, bọn ta là quyết đấu công bằng! Ngươi đừng lo chuyện bao đồng..."
Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ!


Sắc mặt Lục Kha thay đổi trong tích tắc, hắn ta không ngờ Diệp Quân lại dám ra tay thẳng thừng như vậy, trong tình thế không kịp đề phòng, hắn ta chỉ có thể bị động chống đỡ!
Nhưng tốc độ của hắn ta chậm hơn Diệp Quân rất nhiều!
Bốp!


Đám đông chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng bạt tai giòn giã đã vang lên, tiếp đó, Lục Kha bay ra xa mấy trượng!
Mọi người sững sờ!
"Diệp Quân!"
Lục Kha kia bò dậy, vẻ mặt cực kỳ hung tợn.


Diệp Quân nhìn Lục Kha: "Ta chẳng có ý gì đâu, chỉ là thấy ngươi chướng mắt quá thôi. Nếu ngươi thấy ta chướng mắt thì cứ ra tay đánh ta đi!"
Mọi người: "..."


Lúc này, cô gái đi bên cạnh Lục Kha bỗng lạnh giọng chỉ trích: "Diệp Quân, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ở đây là Lễ Viện, ngươi ra tay ở đây là coi thường Lạc cô nương, coi thương thư viện Quan Huyên, ngươi..."
Cô ta còn chưa dứt lời, Nạp Lan Ca đã biến mất tại chỗ, tốc độ cực kỳ nhanh!
Bốp!


Cùng với tiếng bạt tai giòn giã vang lên, cô gái kia bay ra xa mấy trượng.
Nạp Lan Ca nhìn cô gái bay ra xa kia nói: "Ta chẳng có ý gì đâu, chỉ là thấy ngươi chướng mắt quá thôi. Nếu ngươi thấy ta chướng mắt thì cứ ra tay đánh ta đi!"
Mọi người: "..."






Truyện liên quan