Chương 77
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Quân từ từ mở to hai mắt, hắn cảm giác đầu hơi mê man.
Lần này dịch chuyển hơi lâu!
Một lúc sau, Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, lúc này, ở trước mặt hắn là một con sông. Nước sông trong xanh thấy cả đáy, bên kia sông là một dãy núi trập trùng, ở điểm tận cùng của dãy núi đó loáng thoáng có thể trông thấy một lá cờ cao nghìn trượng!
Thư viện Quan Huyên!
Rất rõ ràng, nơi đó chính là đích đến trong chuyến đi này của bọn họ.
Lúc này, Nạp Lan Ca ở bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng: “Nơi này không đơn giản!”
Diệp Quân nhìn về phía lá cờ, hắn đang suy nghĩ xem có nên bay thẳng qua hay không!
Đúng lúc này, một tiếng gào thảm thương đột nhiên vang lên từ khoảng trời phía bên phải!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông rơi thẳng xuống từ trên không trung, thứ công kích hắn chính là một con yêu thú đen thui biết bay.
Con yêu thú đó có hình dạng giống như diều hâu, thân hình to lớn như bò, trên người mọc một đôi cánh, lúc cánh chuyển động thì cũng cuộn theo từng luồng khí.
Yêu thú cấp Địa!
Quan trọng nhất là không chỉ có một con mà là một bầy!
Ít nhất phải có tới hàng trăm loại yêu thú!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đưa mắt nhìn nhau, hai người lắc đầu cười!
Xem ra không thể bay rồi!
Nếu như ngự kiếm thì có lẽ có thể đuổi đám yêu thú này đi, nhưng hắn không muốn thể hiện tất cả con át chủ bài của mình vào lúc này.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi qua đó nhé!”
Nạp Lan Ca gật đầu.
Hai người đi tới bên hồ, đang định bay qua, lúc này, Diệp Quân khẽ nhíu mày, hắn kéo tay Nạp Lan Ca: “Chờ đã!”
Nạp Lan Ca nhìn về phía Diệp Quân, đồng tử của Diệp Quân đột nhiên co lại, hắn kéo Nạp Lan Ca ra phía sau người. Lúc này, mặt đất phía trước mặt họ đột nhiên nứt toác, một giây sau, một bóng đen cứ thế bổ nhào về phía họ!
Tốc độ nhanh tới độ mắt thường căn bản chẳng thể nhìn thấy!
Có điều, Diệp Quân còn nhanh hơn nó!
Bốp!
Không biết Diệp Quân ra tay kiểu gì, bóng đen đó bay thẳng ra xa, sau khi bay được vài mét thì Diệp Quân và Nạp Lan Ca mới nhìn rõ dáng vẻ của bóng đen đó, là một con yêu thú. Vẻ ngoài của nó như chuột, khắp người mọc những đôi cánh bé xíu, chỉ có đúng một mắt.
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Đây là Ảnh Thử, yêu thú cấp Địa, nhưng bọn chúng còn khủng bố hơn cả yêu thú cấp Thiên! Tốc độ của bọn chúng cực kỳ nhanh!”
Diệp Quân quan sát con Ảnh Thử kia, lúc này, Ảnh Thử quay người hóa thành một tàn ảnh và biến mất phía xa.
Đánh không lại thì chạy!
Yêu thú không ngốc, sẽ không liều mạng!
Diệp Quân trầm giọng nói: “Quả thực không thể khinh suất!”
Trước lúc này, hắn cảm thấy với thực lực bây giờ của mình thì có lẽ sẽ có thể tung hoành không kiêng nể gì ở nơi này!
Suy nghĩ này nên bỏ đi thì hơn!
Bởi vì có suy nghĩ này mà trong lòng sẽ vô thức coi thường mọi thứ.
Sư tử vồ thỏ vẫn phải dùng toàn lực!
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Yêu thú ở nơi này thấp nhất e rằng cũng ở cấp Địa!”
Diệp Quân nói: “Cấp Thiên chắc chắn cũng không ít!”
Hai người vừa nói vừa đưa mắt nhìn nhau, Diệp Quân trầm giọng nói: “Không biết Tiêu Qua và Tôn Hùng hiện giờ đang ở đâu!”
Nạp Lan Ca nói: “Đi thôi! Hy vọng có thể gặp được bọn họ!”
Diệp Quân gật đầu, hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tiến vào trong dãy núi thăm thẳm kia.
Sau khi vào trong khu rừng rậm, chân mày của Diệp Quân đột nhiên nhíu lại, khu rừng rậm này tĩnh lặng không chút tiếng động, yên tĩnh tới mức bất thường!
Diệp Quân dừng lại, hắn liếc nhìn xung quanh, đột nhiên trên đỉnh đầu hắn có một con rắn xanh dài mười mấy mét bổ nhào tới.
Lúc con rắn xanh chỉ còn cách đỉnh đầu hắn vài tấc thì đột nhiên dừng lại, bởi vì một thanh khí kiếm không biết từ lúc nào đã ghim thẳng lên trên đầu nó!
Lúc này, cả khu rừng đột nhiên vang lên những tiếng xào xạc.
Nạp Lan Ca liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh xuất hiện rất nhiều rắn xanh!
Diệp Quân nhỏ giọng: “Chúng ta đi vào trong rừng rắn rồi!”
Vô số con rắn bò về phía hai người bọn họ và thè lưỡi ra trông vô cùng đáng sợ.
Nạp Lan Ca đột nhiên dựa sát vào người Diệp Quân, hắn nhìn Nạp Lan Ca, chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Diệp Quân chớp mắt: “Sợ rắn à?”
Nạp Lan Ca gật đầu.
Diệp Quân thuận thế kéo lấy tay cô, sau đó nói: “Không sao đâu!”
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên mình một con rắn màu tím đậm.
Thấy Diệp Quân nhìn sang, con rắn màu tím đột nhiên phát ra những âm thanh kỳ quái, một giây sau, cả bầy rắn xung quanh đột nhiên lao về phía Diệp Quân và Nạp Lan Ca giống như phát điên!
Bấy giờ, Diệp Quân đột nhiên ngắt lấy một cành cây phía bên cạnh, một giây sau, chỉ nghe thấy “vút” một tiếng, cành cây đó chĩa vào đầu con rắn màu tím đậm!
Con rắn màu tím đậm đột nhiên lên tiếng: “Dừng lại!”
Diệp Quân ngơ ngác, vua rắn này biết nói tiếng người cơ à?
Vua rắn nhìn Diệp Quân chăm chăm: “Mấy người đi qua đi!”
Nó biết người trước mắt này đã nương tay với nó rồi! Cành cây ban nãy đủ để giết ch.ết nó!
Vua rắn vừa dứt lời, bầy rắn phía trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca đột nhiên tản sang hai bên.
Diệp Quân liếc nhìn vua rắn, sau đó kéo Nạp Lan Ca đi ra phía xa.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía vua rắn, sau đó nói: “Phía trước còn có nơi nào đặc biệt nguy hiểm không?”
Vua rắn nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt vua rắn, bên trong nhẫn không gian có một nghìn viên kim tinh.
Vua rắn liếc nhìn nhẫn không gian, sau đó nói: “Cho ta thêm một nghìn viên kim tinh, ta cho tiểu đệ của ta dẫn ngươi đi lối an toàn!”
Diệp Quân trầm mặc một lúc, nói: “Còn có thể chơi như vậy sao?”