Chương 100

Nhìn sắc mặt xám như tro tàn của Giản An, Giản Tự Tại khẽ lắc đầu: "Dù nó không phải là thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, ta cũng sẽ bảo vệ nó chu toàn, vì phụ thân của nó gọi ta là tỷ tỷ!"
Nói xong bà ấy quay người rời đi.
Giản An đứng ở đó tự cười mỉa chính mình.


Cô ta đã đánh giá sai một chuyện!
Đó chính là giá trị của miếng ngọc bội kia!
Đời người như một ván cờ, đánh sai một bước thì thua cả ván.
Một bên khác, Diệp Quân đang gấp rút lên đường bỗng nhiên dừng lại, trước mặt hắn xuất hiện hư ảnh của một người phụ nữ!


Chính là Giản Tự Tại!
Diệp Quân bất ngờ: "Sao lại là tiền bối?"
Giản Tự Tại cười nói: "Bản thể của ta đang ở vũ trụ Quan Huyên làm việc, đây là phân thân của ta, theo ta về Thần tộc nhé!"
Diệp Quân lại lắc đầu: "Không cần đâu ạ!"
Giản Tự Tại hỏi: "Giận rồi sao?"


Diệp Quân lắc đầu: "Không ạ!"
Giản Tự Tại nói: "Ta đã trách phạt bọn nó rồi!"


Diệp Quân do dự rồi nói: "Tiền bối, người đừng trách phạt Giản An cô nương! Mọi việc cô ấy làm đều là vì Thần tộc, không có gì sai cả. Hơn nữa, nếu không nhờ cô ấy giúp đỡ, ta đã không thể nào rời khỏi Thần tộc được rồi".


Sau một thoáng im lặng, Giản Tự Tại khẽ gật đầu: "Thế ngươi về cùng với ta nhé?"
Diệp Quân cười đáp: "Tiền bối, thật sự không cần đâu ạ! Ta có chỗ đến mới rồi!"
Hắn thật sự không tức giận gì cả, mà thật lòng không muốn Thần tộc vì hắn mà chọc giận tộc Chân Long.


available on google playdownload on app store


Giản Tự Tại trầm giọng hỏi: "Ngươi đi một mình sao?"
Diệp Quân chần chừ một lát mới đáp: "Bên cạnh ta còn có một vị Tháp gia!"
Hắn không giấu giếm, vì Tháp gia đã từng ra tay, mọi người đều đã biết rồi!
Tháp gia!
Giản Tự Tại hơi sững sờ, sau đó gật nhẹ đầu: "Được!"


Có Tiểu Tháp đồng hành, đương nhiên bà ấy cũng thấy yên tâm rồi!
Vì bản thể của bà ấy bây giờ không thể nào về kịp, mà phân thân này thì đương nhiên không thể cản nổi cường giả của tộc Chân Long. Hơn nữa, có Tiểu Tháp đi theo, bà ấy thật sự không thấy lo lắng nữa!


Diệp Quân khẽ hành lễ: "Tiền bối, cáo từ!"
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Giản Tự Tại nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Quân, mãi lâu sau bà ấy mới ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, khẽ nói: "Đệ đệ... rốt cuộc đệ ở thế giới đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"
...


Một lát sau, Diệp Quân lại quay về khu vực trận pháp dịch chuyển kia.
Lão lưng gù nhìn Diệp Quân: "Ngươi đang chơi đùa đấy à?"
Diệp Quân khẽ cười: "Tiền bối, lần này ta muốn đến Đạo Môn!"
Lão lưng gù thản nhiên nói: "Ngươi đúng là phải đi hết một lượt mấy đại gia tộc mà!"


Diệp Quân mỉm cười, không nói gì, hắn lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho lão lưng gù.
Lão lưng gù nhận nhẫn không gian, sau đó chỉ vào một trận pháp dịch chuyển: "Cái này!"
Diệp Quân bước vào trận pháp dịch chuyển, lúc này lão lưng gù bỗng lên tiếng: "Tộc Chân Long đang truy sát ngươi!"


Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Ta biết!"
Lão lưng gù nhìn Diệp Quân: "Ngươi cho ta một viên kim tinh, chút nữa ta sẽ nói với ông ta ngươi lại đến đế tộc Bất Tử rồi!"
Diệp Quân chớp mắt hỏi: "Vậy có ít quá không?"
Lão lưng gù thản nhiên đáp: "Không ít".


Diệp Quân vội lấy một viên kim tinh đưa cho lão lưng gù, sau đó khẽ hành lễ: "Đa tạ tiền bối!"
Lão lưng gù gật đầu: "Bảo trọng nhé!"
Dứt lời, trận pháp khởi động, Diệp Quân biến mất.
Diệp Quân vừa đi không bao lâu Ngao Mông đã tới.


Ông ta đến nơi này vì chỉ có nơi này mới có trận pháp dịch chuyển đi đến các đại tộc.
Ngao Mông nhìn lão lưng gù, xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt lão lưng gù.
Trong nhẫn không gian này có hai vạn kim tinh.
Lão lưng gù thờ ơ nói: "Mười vạn!"


Ngao Mông nheo mắt lại: "Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?"
Lão lưng gù hờ hững đáp: "Đưa hay không thì tuỳ!"
Ngao Mông hơi nheo mắt, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.
Thế nhưng lão lưng gù hoàn toàn không để ý tới ông ta!
Người Tiên Bảo Các đều ngang ngược vậy đấy!


Lúc này, Ngao Mông bỗng xoè tay, một chiếc nhẫn không gian lại bay tới trước mặt lão lưng gù.
Trong nhẫn vừa đủ mười vạn kim tinh.
Lão lưng gù nói: "Đế tộc Bất Tử!"
Ngao Mông bước vào trong trận pháp dịch chuyển, ông ta nhìn lão lưng gù, hơi cau mày: "Lại đến đế tộc Bất Tử sao?"


Lão lưng gù gật đầu: "Đúng vậy!"
Ngao Mông suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn lão lưng gù, lạnh giọng nói: "Đời người có rất nhiều sự cố, ngươi cẩn thận chút đi!"
Nói rồi ông ta lập tức biến mất.
Lão lưng gù mỉa mai: "Đồ ngốc!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
...


Diệp Quân đến dưới chân một ngọn núi, hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, có thềm đá xanh dẫn từ nơi hắn đứng lên đến đỉnh núi.
Ở đầu bên kia thềm đá, lờ mờ nhìn thấy một tấm cửa gỗ.
Diệp Quân cất bước đi lên!


Trên đường đi, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, ngươi có am hiểu về Đạo Môn nhiều không?"
Tiểu Tháp đáp: "Cũng tạm!"
Diệp Quân hơi tò mò: "Nghe nói Đạo Môn có lịch sử lâu đời, còn từng đứng trên cả thư viện Quan Huyên?"


Tiểu Tháp đáp: "Đúng vậy, Đạo Môn từng là người giữ gìn trật tự của mảng vũ trụ này, còn thư viện Quan Huyên là người giữ gìn trật tự mới".
Diệp Quân chớp mắt: "Thay vua đổi chúa sao?"
Tiểu Tháp cười nói: "Coi như là vậy đi!"


Diệp Quân hơi khó hiểu: "Nếu đã thay vua đổi chúa thì sao Đạo Môn lại không bị nhổ cỏ tận gốc?"
Tiểu Tháp trả lời: "Vì năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian từng là thành viên của Đạo Môn, thế nên sau khi ngài xây dựng lại trật tự thì không triệt để tiêu diệt Đạo Môn, vẫn để Đạo Môn tồn tại".


Diệp Quân gật nhẹ đầu, khẽ nói: "Nói vậy thì Kiếm Chủ Nhân Gian này cũng là người biết đối nhân xử thế lắm đấy chứ!"
Tiểu Tháp nói: "Tuy Đạo Môn đã lụi tàn nhưng vẫn còn nhiều nhân vật lợi hại lắm, nếu ngươi được gia nhập vào Đạo Môn, thật ra cũng không phải là chuyện xấu!"


Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó bước nhanh hơn.
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Ngươi có chắc muốn để hắn gia nhập vào Đạo Môn không?"
Tiểu Tháp bình thản hỏi: "Có vấn đề gì không?"


Giọng nói bí ẩn bình tĩnh trả lời: "Ta thì có vấn đề gì được? Chỉ cần ngươi không lo lắng là được!"


Tiểu Tháp khẽ nói: "Đạo Môn cũng từng làm rất nhiều cho mảng vũ trụ này! Đến tiểu chủ còn thừa nhận công lao của bọn họ. Hơn nữa, tiểu chủ cũng có trách nhiệm rất lớn trong việc khiến Đạo Môn lụi tàn, nếu thằng nhóc này có thể chấn hưng Đạo Môn..."


Nói đến đây, nó dừng lại một chốc rồi mới nói: "Thế thì đúng là ý trời!"
Lúc này, Diệp Quân tới trước cánh cửa gỗ kia, nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, hắn rơi vào trầm lặng.
Cửa gỗ cực kỳ cũ nát, hai chữ "Đạo Môn" đã không còn trọn vẹn, trên cửa còn có một số mạng nhện!


Thế này đã không còn đơn giản là lụi tàn thôi đâu!
Thê lương quá!
Diệp Quân đã thấy muốn chùn bước!
Đã thảm thế này rồi!
Hay mình đừng hại người ta thêm nữa?


Ngay lúc hắn đang lưỡng lự, một cô gái bỗng bước tới từ phía bên cạnh. Diệp Quân nhìn cô gái, cô ấy mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh xoã đến eo, tay đeo lắc lục lạc, sau lưng còn mang một chiếc gùi trúc nhỏ, trong gùi có một số rau dưa trái cây.


Lúc này cô gái đang nhìn hắn, đôi mắt trong veo như ngọc măng đầy ý cười.
Lúc này, cô gái bỗng bước về phía Diệp Quân, chiếc lắc tay lục lạc trên tay reo lên lanh lảnh khi cô ấy bước đi, đẹp không tả xiết.
Cô gái đi tới trước mặt Diệp Quân, chớp mắt hỏi: "Ngươi là?"


Diệp Quân do dự một lát rồi đáp: "Tại hạ là Diệp Quân, đến đây... đến đây..."
Cô gái bỗng hỏi: "Để gia nhập Đạo Môn à?"
Diệp Quân vô thức gật đầu!


Thấy thế, mắt cô gái sáng lên, cô ấy nắm tay Diệp Quân kéo vào trong, vừa đi vừa hứng khởi hét: "Sư phụ... có người muốn gia nhập Đạo Môn chúng ta này, người mau ra đây, đừng để hắn chạy mất!"
Diệp Quân đơ mặt ra.






Truyện liên quan