Chương 103: Hổ thẹn

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết tỷ ấy là một Đại Kiếm Tiên!”
Tiểu Tháp: “...”
Đại Kiếm Tiên!
Đạo hòa thượng liếc nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Đại Kiếm Tiên, ở Trung Thổ Thần Châu cũng coi như là nhân vật hàng đầu rồi!


Đạo hòa thượng không hỏi thêm gì nữa!
Ông ấy biết mỗi người có việc riêng của mình!
Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên nói: “Diệp sư đệ, đệ là kiếm tu, vậy thì đệ biết ngự kiếm phải không?”


Diệp Quân gật đầu: “Biết! Nhưng mà không thể ngự kiếm quá lâu, huyền khí không chống đỡ được quá lâu!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy rất tốt, sau này chúng ta đi Ung Thành có thể ngự kiếm để đi rồi!”
Diệp Quân nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: “Ung Thành?”


Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đạo Giới của chúng ta rất hoang vu, tòa thành cách chúng ta gần nhất chính là Ung Thành, mà Ung Thành cũng ở xa cả vạn dặm. Nơi này không có trận pháp dịch chuyển, mỗi lần ta đi đều phải ngự không bay rất lâu, thực sự rất mệt!”


Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu như lần sau sư tỷ phải đi thì ta có thể dẫn tỷ đi!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Được!”
Sau bữa cơm.


Diệp Quân đi ra bên ngoài điện, hắn ngồi trước bậc đá, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra rồi khẽ xoa kiếm Hành Đạo, hắn có thể cảm nhận được linh hồn của Tiểu Ca.
Tiểu Ca!
Đế tộc Bất Tử!
Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại!


available on google playdownload on app store


Bây giờ tới đế tộc Bất Tử đòi kiếm căn bản không có khả năng.
Phải tìm một cơ hội thích hợp mới được!
Nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, trái tim hắn lúc này đau như dao cắt.
Vốn dĩ người nên ch.ết phải là Diệp Quân hắn!


Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay hắn siết chặt, nhỏ giọng nói: “Tháp gia, ta muốn tiêu diệt cả tộc Chân Long!”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhỏ giọng nói: “Ta biết, chuyện không làm được thì đừng nói...”


Vừa nói, ánh mắt hắn cũng dần trở nên lạnh lùng.
Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy cười nói: “Không làm phiền đệ chứ?”
Diệp Quân thu lại kiếm Hành Đạo, lắc đầu.


Nam Lăng Nhất Nhất ngồi xuống vị trí bên cạnh cách Diệp Quân không xa, cười nói: “Bây giờ cuối cùng thì Đạo Môn cũng có thêm một người, cảm giác này thật tốt!”
Diệp Quân thấy hơi hiếu kỳ: “Bao nhiêu năm qua Đạo Môn vẫn chỉ có sư tỷ và sư phụ thôi sao?”


Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Quân nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: “Người thân của sư tỷ đâu?”
Nam Lăng Nhất Nhất trầm mặc.
Diệp Quân nhẹ giọng, nói: “Xin lỗi!”


Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Đệ nghĩ đi đâu thế? Bọn họ vẫn chưa ch.ết! Thật ra ta là người của gia tộc Nam Lăng!”
Gia tộc Nam Lăng!
Diệp Quân kinh ngạc!
Gia tộc Nam Lăng, đó là một trong số sáu gia tộc lớn!
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười: “Kinh ngạc lắm sao?”
Diệp Quân gật đầu.


Bên trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp khẽ nói: “Gia tộc Nam Lăng... cô ấy là hậu nhân của vị đó...”
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười nói: “Thật ra ta chỉ là một đứa con riêng!”
Diệp Quân ngẩn ra.


Nam Lăng Nhất Nhất nhẹ nhàng vén những sợi tóc bị gió thổi vương bên tai lên, khẽ nói: “Mẹ ta vốn dĩ là một cô gái bình thường của một gia tộc nhỏ, thế nhưng bởi vì kết giao với thiếu tộc trưởng tộc Nam Lăng nên mới sinh ra ta! Có điều giữa các gia tộc đều rất coi trọng sự môn đăng hộ đối, lúc đó tộc trưởng tộc Nam Lăng căn bản không thể nào đồng ý cho hôn sự này, vậy nên...”


Nói xong, cô ấy lắc đầu cười: “Vậy nên ta và mẹ không có được sự thừa nhận của gia tộc Nam Lăng. Mà bây giờ, bố ta đã trở thành tộc trưởng của tộc Nam Lăng, ta tưởng rằng ông ta sẽ nhận mẹ con ta, nhưng mãi tới khi mẹ ta mất đi, ông ta cũng chẳng tới nhìn lấy một lần. Khoảnh khắc đó ta biết rằng ông ta đã quên bọn ta từ lâu”.


Diệp Quân trầm mặc.
Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, đệ sẽ không khinh thường ta chứ?”
Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Thật ra...ta cũng là con riêng!”
Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngác: “Con riêng?”


Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia của ta nói với ta, thật ra ta là con riêng của gia tộc họ Diệp, gia tộc họ Diệp bọn ta là một gia tộc lớn ở vũ trụ Quan Huyên, bố ta còn là một người ở rể nữa...”
Tiểu Tháp: “...”


Nam Lăng Nhất Nhất trầm giọng nói: “Diệp sư đệ, đệ có thiên phú mạnh như vậy, nếu như bọn họ biết được thì gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ đón đệ về!”


Diệp Quân lắc đầu thở dài: “Không đâu, Tháp gia nói với ta, nếu như ta bị gia tộc họ Diệp biết đến, bọn họ sẽ điên cuồng truy sát ta. Dẫu sao mấy việc như con riêng cũng chẳng vẻ vang gì cho lắm!”
Nam Lăng Nhất Nhất trầm mặc.
Cô ấy biết gia tộc lớn cực kỳ bận tâm tới danh tiếng.


Diệp Quân thuận thế nằm lên trên bậc đá, đầu gối lên hai tay: “Ta sẽ nỗ lực, ta không thể thay đổi được sự ra đời bi thảm, nhưng tương lai cuộc đời thì ta có thể thay đổi!”
Nghe vậy, Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân, trong ánh mắt ngập tràn nụ cười mang theo vẻ khác thường.


Không thể không nói, người đàn ông tự tin luôn toát lên sức hấp dẫn đặc thù.
Một lúc sau, Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Diệp sư đệ, đệ hận bố của đệ không?”


Diệp Quân trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu: “Không hận! Ta lại cảm thấy ông ta rất đáng thương! Tuổi còn trẻ mà lại ăn bám, không biết là nghĩ cái gì!”
Tiểu Tháp: “...”
Người nào đó: “...”


Giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi đã nghĩ xong sau này ch.ết thế nào chưa?”
Tiểu Tháp: “...”


Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân bên cạnh, nhỏ tiếng thở dài: “Vốn dĩ ta cho rằng ta đã đủ đáng thương rồi! Bây giờ xem ra, Diệp sư đệ, thân thế của đệ còn đáng thương hơn cả ta nữa!”






Truyện liên quan