Chương 137: Rất đơn giản
Đấu hạng!
Nghe Tháp gia nói thế, Diệp Quân quyết định đến thư viện Quan Huyên để tham gia đấu hạng!
Vì bây giờ hắn muốn đến đế tộc Bất Tử mượn kiếm là chuyện không thực tế!
Kiếm Thanh Huyên là bội kiếm của Kiếm Chủ Nhân Gian, sao người ta có thể vô duyên vô cớ cho mình mượn được?
Thế nên muốn lấy được kiếm Thanh Huyên, cách tốt nhất là đến mượn Kiếm Chủ Nhân Gian.
Mặc dù hắn cũng biết chuyện này cũng không thiết thực lắm.
Nhưng vì Nạp Lan Ca, hắn muốn thử.
Nghĩ thế Diệp Quân nhìn Tần Phong hỏi: “Tần huynh, đấu hạng có yêu cầu gì không?”
Tần Phong cười nói: “Có hai yêu cầu, một là phải dưới hai mươi lăm tuổi, hai là chưa từng làm chuyện xấu hèn hạ nào”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong do dự nói: “Diệp huynh, huynh có muốn khiêu chiến giấu tên không?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Giấu tên?”
Tần Phong gật đầu: “Đúng thế, Võ Bảng này có thể giấu tên khiêu chiến”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao Tần huynh lại đề nghị thế?”
Tần Phong lắc đầu cười nói: “Diệp huynh, huynh không biết lòng người trong thế đời này hiểm ác, còn chưa đến một năm nữa huynh phải tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh, huynh nghĩ cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo rất công bằng sao? Không đơn giản như thế! Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo là một trận đánh cược của các thế lực, vũng nước này rất sâu”.
Y ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Thế nên lời đề nghị của ta là huynh giấu tên khiêu chiến, miễn cho bị các thế lực nhằm vào, một khi bị họ nhắm vào, mọi kế hoạch đều sẽ hỏng hết”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong gật đầu: “Còn nữa Diệp huynh, huynh phải cẩn thận với nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tần Phong trầm giọng: “Theo ta được biết sau khi nhà họ An bị Diệp chủ tịch trừng trị, cả nhà họ An đều rất không phục”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Nhà họ An bị Diệp chủ tịch trừng phạt ư? Diệp chủ tịch đó là cô gái Diệp Quan Chỉ sao?”
Tần Phong gật đầu: “Đúng thế, cô ấy là chủ tịch văn viện của tổng viện thư viện Quan Huyên, quyền thế rất lớn, sau khi cô ấy đến Trung Thổ Thần Châu, không chỉ phế chức Lục Triều Văn mà còn trừng trị nhà họ An…”
Nói đến đây vẻ mặt y trở nên nghiêm trọng: “Cô ấy trừng trị rất nặng, không chỉ giết An Phi đó mà còn phế chức gia chủ đương nhiệm của nhà họ An, có thể nói cô ấy không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho nhà họ An cả”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Hắn không ngờ Diệp Quan Chỉ lại là người của tổng viện thư viện Quan Huyên, hơn nữa còn là chủ tịch văn viện.
Tần Phong bỗng muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nhìn Tần Phong cười nói: “Tần huynh, ta đến từ một nơi rất nhỏ nên hoàn toàn không hiểu tranh đấu của các gia tộc này, nếu Tần huynh có thể chỉ rõ, ta cảm thấy rất biết ơn”.
Tần Phong nói: “Diệp huynh, nói thật ta không muốn nói quá nhiều về những chuyện này, nhưng mấy chuyện này có thể liên quan đến huynh nên huynh đệ à, ta phải làm người nhiều chuyện rồi. Theo ta được biết, nhà họ An đã đang liên hệ với các nhân vật tầm cỡ của nhà họ An ở tổng viện thư viện Quan Huyên, chắc chắn chúng sắp nhắm vào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày.
Tần Phong nói tiếp: “Đây là thứ yếu, mọi người đều biết Diệp chủ tịch muốn mượn chuyện này để đánh tiếng với các gia tộc khác, nói cách khác lần này Diệp chủ tịch làm thế chắc chắn sẽ chọc giận mấy gia tộc và tông môn đó, họ sẽ hợp sức lại nhắm vào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quân trầm giọng: “Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm đúng không?”
Tần Phong lắc đầu: “Vẫn chưa đến nỗi thế, chưa kể nhà họ An, dù là mấy gia tộc thời xưa siêu cấp ở Trung Thổ Thần Châu cũng không dám nói muốn làm hại Diệp chủ tịch, dù sao cô ấy cũng là đệ tử của viện chủ Thư Hiền, hơn nữa sư tỷ của cô ấy là Thanh Khưu, họ sẽ không ngốc đến mức làm chuyện này, nhưng…”
Nói đến đây, y nhìn Diệp Quân: “Không dám giết cô ấy nhưng không có nghĩa không thể xử lý cô ấy. Theo tôi đoán, tiếp theo sẽ có hai kết quả, một là nếu Diệp chủ tịch không bị điều đi, thậm chí còn để cô ấy đến chủ trì cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này thì cô ấy thắng, còn nếu cô ấy bị điều đi, tức là đám gia tộc đó đã thắng”.
Diệp Quân im lặng không lên tiếng, hắn không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy.
Nói thật hắn cũng có chút thiện cảm với Diệp Quan Chỉ, không mong đối phương bị liên lụy vì chuyện này.
Tần Phong nói tiếp: “Diệp huynh, một khi cô ấy bị điều đi, tiếp đó nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ sẽ nhằm vào huynh. Nếu chúng muốn giữ thể diện thì sẽ không công khai nhằm vào huynh, còn nếu chúng không cần mặt mũi nữa thì huynh sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên ta khuyên huynh bây giờ cố gắng đừng làm gì quá mức phô trương, khiêm tốn một chút, tranh thủ thời gian phát triển bản thân, nếu không chúng mà nhìn thấy thực lực của huynh tăng nhanh quá chắc chắn sẽ liều mạng tiêu diệt huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tần Phong cười nói: “Diệp huynh, ta sẽ ở Trung Thổ Thần Châu một thời gian, đến lúc đó nếu huynh có gì cần cứ tìm đến ta”.
Diệp Quân lắc đầu: “Tần huynh, huynh đã giúp ta nhiều lắm rồi”.
Tần Phong cười nói: “Chẳng có gì nhiều cả, đều là vài tin tức mà ta biết được thôi. Tiên Bảo Các bọn ta giỏi nhất là những việc như vậy, nên sau này nếu huynh có gì cần cứ tìm đến ta, ta không đánh nhau được nhưng điều tr.a vài chuyện mà huynh không biết thì vẫn rất đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta cảm ơn huynh trước”.
Hắn chắp tay lại nói: “Tần huynh, ta muốn mua một ít đồ của huynh”.
Tần Phong hơi thắc mắc: “Gì cơ?”
Diệp Quân thấp giọng nói vài câu.
Tần Phong cười nói: “Được, huynh đợi một lát”.
Nói rồi y xoay người đi.
Một lúc sau Tần Phong lại xuất hiện trước mặt Diệp Quân, y lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Giảm giá cho huynh, một trăm vạn kim tinh”.
Một trăm vạn!