Chương 7

*Dịch giả*: pastelxduck + TuDan
*Biên*: Koharu Hatake + pastelxduck
"Thất vọng, cậu còn từ nào khác không," Leiv hỏi Kenji, "vì não của tớ đã cạn kiệt từ ngữ để diễn tả cái tâm trạng chán chường này rồi."


"Thôi nào, Lửa điên. Cậu đang cư xử như một tàn lửa tắt dúm vậy." Kenji tự nói tự cười vì trò đùa của mình.


Leiv chịu thua, tất cả cô có thể làm để đáp lại là một tiếng rên, trong khi tay còn đang chọc chọc vào miếng thịt thỏ, cũng là phần cơm bác Al mới đưa ra cho họ. Thức ăn trên dĩa của cô hiện giờ là thứ duy nhất họ kiếm được về từ chuyến đi cuối cùng của mình. Đã mười sáu con trăng kể từ khi cô và Kenji bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm con rồng, và cho tới bây giờ, vẫn không có chút may mắn nào bám dính trên người hai người. Bọn họ đi hết chỗ này tới chỗ khác, lang thang trong rừng cả ngày lẫn đêm từ lần gặp cuối của cô với Therian. Thế mà, mặc dù họ đi xa tới đâu, bất kể bao lâu, cũng chả đạt được tí thành quả nào.


Hai người gần như đã mù quáng lục tung khắp vùng đất, với không hề một phương hướng hay địa điểm xác định nào về nơi họ cần tới. Cô và Kenji đã sử dụng hơn cả nửa thời gian đó ngủ trong rừng, mặc cái rét lạnh ban đêm, chỉ để thức dậy và bắt đầu tìm kiếm lại một lần nữa. Mỗi ngày dường như đều giống nhau, cùng lặp lại một thời gian biểu y đúc: thức dậy, ăn, đi, tìm kiếm, ngủ, và làm lại những điều đó một lần nữa vào ngày hôm sau.


Du hành hàng dặm trên lưng ngựa và đi bộ, nhớ lại những con đường cha cô đã dẫn cô qua trong các cuộc đi săn của họ. Ông luôn chỉ cô con đường nhanh nhất, an toàn nhất để đi từ nơi này đến nơi khác. Những cánh rừng này không khác ngôi nhà thứ hai của Leiv là bao; hai cha con cô có thể ở nhiều tuần liền trong những khu đất rộng rãi này. Leiv đã quá quen thuộc với âm thanh của tự nhiên và hoang dã tới nỗi chỉ cần khi nghe tiếng một cành cây gãy, cô cũng có thể nói được nó đến từ hướng nào, và con vật hay người làm gãy, nó to lớn hay nhỏ bé.


Bên cạnh công việc quan trọng là ngăn ngừa bất kỳ mối nguy hại nào có thể đe dọa đến ngai vàng của nhà vua, cha cô còn dạy cô cách sinh tồn trong hoang dã. Di chuyển từ nơi này đến nơi khác là một trong những phần thiết yếu nhất của một Vương Kiếm. Họ phải đi đến những vùng đất khác nhau, đảm bảo rằng không có mối nguy hại nào sẽ hoặc đang đe dọa tới vương quốc. Các kỹ năng này của Leiv được cải thiện kha khá khi cô và Kenji liên tục tìm kiếm và cắm trại trong rừng. Cha cô luôn nói rằng cô được sinh ra để trở thành một nữ thợ săn đặc biệt, đó như là thiên phú của cô.


available on google playdownload on app store


Mặc dù thế, cha cô không nói nhiều về việc đó. Ông tiếp tục lảng tránh những chủ đề liên quan đến cuộc đối thoại giữa họ. Ông hiếm khi ở nhà và hầu như không nói chuyện với cô. Trước kia, cha cô không về nhà hàng tuần liền là bởi vì ông nhận được mệnh lệnh từ nhà vua, nhưng ông sẽ luôn báo với cô rằng khi nào ông sẽ rời đi. Nhưng bây giờ, dường như ông đang tránh né tất cả. Ông sẽ không thể giấu diếm mãi mãi, khi cô tìm được cơ hội, cô sẽ buộc ông phải nói chuyện với cô.


Leiv nhìn lên Kenji đang nuốt từng miếng thức ăn trong dĩa. Con thỏ của cậu ta trông giống như là một bữa tiệc lớn cho chó hơn là thức ăn, thứ duy nhất còn sót lại là những mẩu xương xếp chồng lên nhau ở mép dĩa. Không cần biết đang ở trạng huống nào, Leiv đều có thể tin tưởng nương tựa vào Kenji về khoảng lắp đầy dạ dày. Nếu ăn uống được gọi là một kỹ năng thì cậu ta chắc chắn sẽ là nhà vô địch lĩnh vực này.


Cô muốn hỏi Kenji một câu, không chắc cậu ta có thể trả lời nó được không. Nhưng, cô muốn cậu phải thành thật với cô. Vì thế, Leiv hỏi, "Cậu có nghĩ tớ sẽ ch.ết sớm không?" Leiv tỏ ra như thể đó không là gì hơn một câu hỏi đơn giản.


Cái muỗng trong tay Kenji rớt thẳng xuống dĩa, làm văng cơm lên đầy bàn. Miệng cậu ta há rộng tới nỗi có thể nhét vừa một quả trứng, khuôn mặt tràn đầy sự không thể tin nổi. Lông mày Kenji nhíu lại, khóe môi giật giật. "Sao cậu có thể nói như vậy?" Kenji lặng lẽ hỏi.


Leiv thở dài, dời mắt khỏi cậu ta, tiếp tục chọc tay vào thức ăn của mình. "Thời gian đã vượt qua hai tuần rồi và chúng ta chưa tìm thấy gì cả. Chúng ta thậm chí còn không biết phải tìm nó ở đâu."


Có một vấn đề khác nữa, nhưng Leiv không dám nói lớn về nó. Cơn đau nhói lên ở vùng ngực cô bắt đầu trở nên thường xuyên hơn, và càng ngày càng đau hơn. Khi họ đang đi du hành, cô thường kiếm cớ là mình cần nước uống hay cần nghỉ giải lao, và trước khi Kenji kịp nói gì thì cô đã chạy đi rồi, nhờ đó cô có thể chịu đựng cơn đau một mình. Sẽ chỉ làm Kenji buồn nếu cậu biết cô bị đau và đó là điều Leiv không muốn thấy nhất.


Kenji lắc đầu và nhìn thẳng vào mắt cô. "Chúng ta sẽ tìm thấy nó, tớ hứa." Kenji vươn tay ra nắm chặt tay Leiv, day day ngón tay của cậu lên nó. Cậu muốn an ủi cô, nhưng nếu làm quá sẽ chỉ làm cô lo lắng thêm. Ngước lên nhìn gương mặt Kenji, Leiv thấy sự kiên định trong mắt cậu.


Làm sao cậu ấy có thể chắc chắn về việc đó như thế khi thậm chí cô còn nghi ngờ? Cô cần một kế hoạch mới vì vô định hướng băng qua các cánh rừng không phải là một phương pháp tốt đối với họ. Có lẽ, nếu cô đã suy nghĩ kỹ càng hơn về tính thực tế trước khi hành động, cô đã không phải ngồi đây và cảm thấy như hoàn toàn mất phương hướng.


Ý tưởng ban đầu về kế hoạch của Leiv chỉ là đánh thức Kenji dậy khi mới tờ mờ sáng, thu gom một số dụng cụ cần thiết và lương khô và khởi hành mà không có điểm đến xác định nào cả. Nó dường như là một ý tưởng hoàn hảo vào lúc đầu. Kenji có vẻ miễn cưỡng khi rời khỏi sự an toàn của thị trấn để đi tới một vùng lãnh thổ mờ mịt không xác định, nhưng cậu không thể dứt bỏ tình bạn được. Giữa hai người họ có một mối liên kết không thể diễn tả bằng lời và một khả năng kỳ lạ có thể cảm nhận được nỗi đau của người khác.


Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi cả hai đều mới 12 tuổi. Leiv đang ở trong rừng, gần như đã vượt qua ranh giới cổng thị trấn. Cha cô mới chỉ cô cách giăng một bẫy lưới cố định để bắt thỏ. Leiv tự thề sẽ không về nhà với tay không, kể cả khi cô phải ngồi canh suốt đêm.


Sau khi hoàn thành đẻo khía chữ V cho hai cây gậy, Leiv cắm nó vào hai lỗ tách biệt trên mặt đất và đặt thêm một cây thứ ba vào giữa chúng. Leiv tiếp tục tạo cái bẫy của mình với sợi dây thừng cô mang theo, buộc chặt nó quanh ba cây gậy. Leiv nới lỏng sợi dây để có thể buộc nó vào cây non gần đó. Cái bẫy sẽ hoạt động như một lò xo: chộp lấy con mồi bằng cách đính căng đầu cành non vào bẫy, cành non khi được giải phóng sẽ tạo lực đẩy thanh gỗ thứ ba đi, bật trúng con thỏ và bắt nó.


Nghe có vẻ khá dễ dàng, cho tới khi Leiv nhận ra mình không đủ mạnh để bẻ cong cành non và buộc các nút kết với nhau cùng một lúc. Đúng vào thời điểm đó, định mệnh đã can thiệp, đưa Kenji tới cho Leiv. Kenji đang thu nhặt gỗ về cho cha mẹ thì không may vấp ngay phải cái bẫy mới dựng dang dở của Leiv. Ban đầu, Leiv mang thái độ thù địch về phía Kenji, kể cả sau khi cậu đã can đảm tiến tới phía gốc cây nhỏ, chủ động uốn cong nó để cô có thể buộc dây thừng. Kenji cười nhạo Leiv yếu đuối và điều đó càng như đổ thêm dầu vào cơn lửa giận muốn bùng cháy trong Leiv nãy giờ.


Leiv hỏi Kenji rằng cậu có biết cô là ai và cha cô sẽ làm gì nếu cậu tiếp tục không tôn trọng cô như thế. Kenji chỉ đơn thuần trả lời bằng một cái gật đầu, nói rằng điều đó cũng không thể ngăn cản cậu nói ra suy nghĩ của mình. Những lời nói đó như một búa giáng thẳng vào Leiv, răng rắc, có cái gì đó giống như tiếng băng vỡ tan tành vang lên. Leiv đã luôn từng ao ước ai đó có thể đối xử hoàn toàn thật lòng với cô, không màng tới thân phận của cô. Tại thời điểm đó, rất nhiều người không hề sợ hãi bởi Leiv, mà chỉ kiên dè bởi sức ảnh hưởng của cha cô. Từ đó, Leiv và Kenji trở thành tri kỉ không thể tách rời của nhau, một sẽ luôn có mặt khi người kia căng thẳng. Cậu là người duy nhất cô thật sự tin tưởng, sau cha cô.


Thậm chí cho tới bây giờ, cậu vẫn luôn sẵn sàng liều mình vì cô. Leiv biết sẽ rất nguy hiểm cho Kenji khi phải tham gia vào cuộc tìm kiếm này. Ngày thường Kenji phụ giúp cha mẹ chăm sóc nhà trọ, thời gian rãnh thì đam mê nấu nướng. Kenji hầu như không phải tuýp người thích phiêu lưu. Cô nợ cậu chuyến đi lần này, cô nhất định phải tìm được con rồng của mình, không mọi chuyện sẽ trở thành vô nghĩa. Cô sẽ không từ bỏ dễ dàng, chắc chắn là vậy.


Trong đầu Leiv đột nhiên lóe lên câu nói cha thường dặn đi dặn lại với cô nhiều lần. "Nếu khi nào đó con cảm thấy mình dường như đang ở đường cùng, không còn nơi nào để đi nữa, hãy chỉ đơn giản quay lại và tìm một con đường khác."


Lời nói của ông xoay vòng quanh tâm trí Leiv. Leiv đột nhiên bật dậy, đập bàn cái rầm, làm nó rung lạch cạch. Leiv quoắc mắt về phía Kenji, người đang nhìn cô bằng ánh bằng khiếp sợ. "Tớ có một ý tưởng!" Leiv nói đầy hào hứng.


"Tớ hy vọng cái bàn sẽ không bị gãy vì cú đấm của cậu," Kenji đùa, ngốn thêm một mồm đầy thịt thỏ.


"Lắng nghe cẩn thận đi Kenji," Leiv nhấn mạnh. "Tấm vải mà cha tớ đã giấu đi. nó khiến tớ băn khoăn... cha thật ra đã tìm thấy tớ ở đâu? Ý tớ là, tớ không thể nào được tình cờ tìm về từ một chỗ ngẫu nhiên trong rừng được, với không lý do nào hết."


Kenji lắc đầu. "Hai cha con cậu hầu như không nói chuyện với nhau gần đây," cậu chĩa ngón tay vào cô, điều gì khiến cậu nghĩ ông ấy sẽ kể cho cậu bây giờ?"


"Ông ấy nợ tớ một lời giải thích," Leiv nói, "không cách này thì cách khác, tớ quyết định rồi." Một tia lửa mới đốt cháy hy vọng trong Leiv. Mọi thứ trở lại đường ray của mình, thúc đẩy cô tiếp tục tiến về phía trước.


Leiv và Kenji hoàn thành nốt bữa ăn của mình rồi chia tay. Leiv hứa sẽ tới gặp Kenji nhanh nhất có thể nếu có thêm manh mối về việc này.


Đã là giữa trưa, trên con đường dẫn đến lâu đài Leiv vẫn đi thường ngày giờ chật kín người. Thời gian cách Ngày Thị Trường chỉ còn vài ngày nữa, thị trấn càng bận rộn, náo nhiệt hơn bao giờ hết. Ngựa và xe trải dài trên những con đường đá cuội từ đầu này tới đầu kia. Hầu hết các thương buôn thường xuyên ra đường những ngày này, chuẩn bị chọn địa điểm dựng quầy cho Ngày Thị Trường gần tới.


Các thương buôn có phong cách ăn mặc riêng của mình, nhưng gần như ai cũng mặc những cái áo chẽn với hình dạng kỳ quặc. Cầu vai phồng to, ống tay áo kéo dài thẳng tới cổ tay. Một số mặc quần bó sặc sỡ sắc màu, thường là màu tối hơn áo chẽn. Các thương buôn đều rất giàu có, bằng chứng chính là cái bụng căng tròn toàn thức ăn của họ. Dây nịt dệt buộc chặc quanh thắt lưng, cố định áo chẽn. Đây là một kiểu thời trang kỳ quặc mà Leiv nghĩ sẽ chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa của nó. Nó khiến cô bối rối, nhưng chí ít nó cũng có tác dụng giúp người mặc dễ dàng được nhận ra trong đám đông.


Leiv len lỏi xuyên qua đám đông náo nhiệt ở khu trung tâm thị trấn. Lách vào một con hẻm để tránh đám đông phía trước, từ đây Leiv có thể đi đường tắt tới lâu đài, di chuyển dễ dàng qua các con đường nhánh của thị trấn.


Đằng trước bỗng vang lên tiếng đổ ngã và tranh cãi lớn, đó là âm thanh tạo ra do va chạm mạnh với mặt đất. Chạy vội lần theo nơi phát ra âm thanh, một người khoác áo choàng đang treo lủng lẳng một người đàn ông gầy gò đè vào tường, chân anh ta chới với trong không khí trong khi tên kia đang kề dao vào cổ. Một tràng la hét tục tĩu phát ra từ miệng người mặc áo choàng.


Leiv chạy về phía cuộc ẩu đả, sẵn sàng tư thế cho một cuộc đấu. "Này anh!" Leiv hét, "Thả ông ta xuống!" Cô dịch tới gần hơn, thận trọng di chuyển.
Tên kia quay đầu nhìn Leiv, ngạc nhiên vì có người tới.
"Tôi nói... thả... ông... ta... xuống," Leiv gằn từng tiếng chậm rãi.


Hắn nhẹ nhàng thả người đàn ông xuống, dịch ông ta qua một bên để có thể thấy mặt Leiv. Bàn tay đang túm lấy vai người đàn ông vẫn không buông ra. Hắn chỉ làm những gì được cô bảo, và nó không bao gồm việc thả ông ta ra.
"Tôi có thể làm gì cho cô, quý cô của tôi?" Giọng nam khá quen thuộc vang lên.


Leiv ngạc nhiên vì mình có thể nhận ra nó. "Anh có thể hạ mũ xuống được không?" Leiv hỏi lịch sự nhất có thể.
"Như cô muốn, quý cô của tôi," hắn trả lời.


Hắn hạ mũ trùm đầu xuống. Đó là tên con trai cô đã gặp ở nhà trọ của Kenji. Anh ta đang làm gì ở đây? Không, phải nói là vì sao anh ta lại xách cổ người đàn ông kia? Mặt Leiv đanh lại, cô mím môi, nheo mắt nhìn chằm chằm hắn.


Thấy vẻ mặt ngờ vực của Leiv, anh ta nhanh chóng tự giải thích cho mình, "Tôi chỉ đang bắt một tên trộm thôi," anh ta chỉ vào người đàn ông đang nắm trong tay, "hắn lấy thứ vốn thuộc về tôi, và tôi chỉ muốn lấy lại nó."
Leiv nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi liếc qua tên trộm. "Có đúng không?" Cô hỏi.


Tên trộm bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn cô, khuôn mặt nhanh chóng tràn ngập nỗi sợ hãi. Không nghi ngờ gì rằng ông ta biết cô là ai và biết cô có thể trừng phạt ông ta như thế nào. "Vâ-" ông ta lắp bắp, "Vâng, thưa quý cô."
"Tại sao?" Leiv hỏi.


"Gia đình tôi, họ đang ch.ết đói, mà tôi thì không có tiền để mua thức ăn cho họ," ông ta trả lời, nước mắt trào ra. "Tôi thề, tôi chỉ cố cứu sống họ thôi."


Vứt bỏ nghi ngờ, Leiv tin tưởng ông ta. Sự tuyệt vọng trong mắt anh ta không phải là giả vờ. Vẻ ngoài hốc hác của ông ta hoàn toàn chứng minh thêm cho việc đó. Ông ta gầy một cách không bình thường. Xương cùi chỏ nhọn chỉa ra, bầu mắt đậm thâm quầng. Xương đòn của ông ta phô rõ qua lớp da nhợt nhạt. Đây là các biểu hiện của một người đàn ông không cho gì để cho đi, hoàn toàn vô vọng.


Leiv chìa tay ra trước mặt ông ta, biểu thị rõ mình muốn gì. Ông ta thò tay vào chiếc áo choàng của mình với bàn tay run rẩy và lấy ra một tấm vải đang bọc sợi dây chuyền bên trong. Ông ta buồn bã đặt nó vào trong lòng bàn tay, và không do dự, Leiv trao nó cho tên con trai kia, người cuối cùng cũng chịu buông tay của mình.


Mắt Leiv vẫn không dời khỏi tên ăn trộm. "Tôi không hiểu. Tại sao ông không thể nuôi sống gia đình? Ông đủ khả năng lao động mà."


Tên trộm vội nhìn xung quanh, như thể đảm bảo không có ai đang nghe lén câu chuyện của họ. Sau khi đã đảm bảo, ông ta tiếp tục nói, "Là do Bệ hạ, Đức vua Liyem, đã cho người của ông đột kích vào làng chúng tôi một vài tuần trước để tìm kiếm thứ gì đó. Chúng chà đạp và phá hủy vụ mùa của làng chúng tôi. Chúng còn bắt chúng tôi thề không được kể với ai về chuyện tìm kiếm đó," những giọt nước mắt người đàn ông cố kìm nén nãy giờ trào ra, chảy xuống khuôn mặt hốc hác. "Vì thế nên bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác bởi vụ mùa là thứ duy nhất giúp chúng tôi sống qua ngày."


Sao nhà vua có thể làm như thế đối với chính con dân của mình? Có vẻ những điều cô nghe được về nhà vua là đúng, ông ta vẫn là kẻ giết người tàn nhẫn như bao năm về trước. Leiv thò tay vào balo và lấy ra một túi đầy tiền vàng đưa cho người đàn ông. "Chừng này đủ để cứu sống làng ông vài tháng cho tới vụ mùa tiếp theo."


Người đàn ông nhìn Leiv ánh mắt không thể tin được. Ông ta lắc đầu, đẩy lại túi tiền về phía cô, sợ đây chỉ là một trò lừa bịp. Leiv giữ chặt tay người đàn ông, đặt túi tiền vào trong đó. Ông ta lắc đầu dữ dội, cố trả lại tiền. Chỉ cho tới khi Leiv thuyết phục được ông ta đây là thành ý của cô, ông ta mới đồng ý nhận nó. Người đàn ông tiến lại gần Leiv rồi ôm chầm lấy cô, cảm ơn rối rít trong tiếng nức nở. Ông ta cúi chào Leiv với cả hai bàn tay nắm chặt đặt chéo lên ngực. Đó là biểu hiện cho sự tôn kính đối với người có thân phận cao hơn. Cuối cùng ông ta quay đầu và chạy đi, biến mất trong đám đông.


Leiv không thể không mỉm cười khi nhìn thấy sự phấn khích ở người đàn ông kia cho tới khi cô nhớ rằng người đàn ông mà cô đã gặp ở nhà trọ vẫn còn đứng bên cạnh cô. Leiv quay lại nhìn anh ta, chạm phải đôi mắt màu lục bảo tràn đầy ý cười, khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười.


"Cô cũng quá hào phóng đấy," anh ta nói, "sao cô lại có nhiều tiền như vậy?"
Leiv phớt lờ câu hỏi và nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ, "Đó không phải việc của anh. Có vẻ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
"Có vẻ cô lại chạm mặt tôi vào thời điểm bất tiện nhất nữa rồi," anh ta tự mãn trả lời.


Con lợn kiêu ngạo. Đây là lần thứ hai cô chạm mặt anh ta và thậm chí còn chả biết tên anh ta là gì. Mặc dù vậy, cô vẫn không thể xóa bỏ cái cảm giác giống như mình đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi. Leiv không thể nhớ rõ ràng là nơi nào, nhưng cô biết chắc chắn là đã có xảy ra. Leiv ngước đầu lên, đụng vào ánh mắt dò xét đang nhìn chằm chằm cô của anh ta. Nó khiến cô thấy mình như đang trần trụi trước mặt anh ta vậy.


"Vậy," anh ta dài giọng, "cô hầu của nhà trọ lại đang lén lút làm gì ở ngõ sau của thị trấn thế?"
Leiv đảo tròn mắt. "Tôi không có lén lút. Đường bên kia quá đông, thế nên tôi phải đi đường tắt," Leiv vặn lại, "tới lượt tôi hỏi, anh đang làm gì ở đây?"


Anh ta nhún vai, trả lời một cách thờ ơ, "À, tôi đang lo việc trong khu trung tâm thì một tên trộm cắp đồ trong túi tôi nên tôi đuổi theo hắn tới đây."
"Không phiền nếu tôi hỏi rằng ông ta đã lấy thứ gì quan trọng mà khiến anh phải đuổi theo tới tận đây chứ?"


Anh ta im lặng, không trả lời ngay. Nhưng sau một vài giây im ắng, anh ta nói, "Vòng cổ mẹ tôi để lại cho tôi trước khi qua đời," anh ta ảm đạm nói.
"Ồ," Leiv nhỏ tiếng. "Tôi đã không nhận ra... "
Anh ta cười. Nét đau buồn nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt anh ta. "Không sao cả."


Leiv cảm thấy có lỗi vì đã khiến anh ta phải nhớ lại ký ức đau buồn. Leiv chưa bao giờ được biết đến cha mẹ ruột của cô là ai, nên cũng chưa cảm thấy buồn khổ và mất mát bao giờ. Có thời gian Leiv từng thấy thật buồn bã khi nghĩ rằng mình bị bỏ rơi nhưng vẫn chưa tới mức như anh đang cảm thấy bây giờ.


Họ đứng đó, bất động trong một vài phút. Cô muốn hỏi anh ta rằng anh ta có thật sự chắc chắn họ chưa từng gặp nhau không nhưng rồi cô lại chợt nhớ đến lý do mình đi qua nơi này. Cô phải tới lâu đài nhanh nhất có thể, trước khi cha cô lại chuẩn bị đi ra ngoải theo lệnh của nhà vua.


"Tôi phải đi rồi," Leiv nhanh chóng nói cho anh ta, quay đi.


Anh ta đặt một tay lên vai cô, nắm tay cứng như sắt của anh ta giữ cô lại. Leiv phải đấu tranh tâm lý một hồi để không túm lấy bàn tay anh ta mà bẻ nó ra sau. Hít một hơi thật sâu, Leiv từ từ quay lại đối mặt với anh ta. Đi ngược với ý muốn của mình không phải là thói quen của Leiv, nhưng trong trường hợp này, cô sẽ thuận theo nó một lần để xem thử anh ta muốn gì. Anh ta mở miệng định nói gì đó nhưng nhanh chóng ngậm lại. Áo choàng anh ta trượt ra đằng sau, để lộ một thanh kiếm được giắt ở thắt lưng.


Leiv lùi lại, không thể giấu vẻ kinh ngạc của mình.


Chỉ có các kịch sĩ mới có thể trọ ở nhà trọ của gia đình Kenji, và không cần biết người này là ai, chắc chắn anh ta không phải là một kịch sĩ. Ngày Thị trường thu hút rất nhiều thương buôn tới thị trấn nhưng đồng thời cũng thu hút nhiều tên trộm, cướp và thậm chí cả những tên sát nhân, những kẻ mà cô gọi là bọn cặn bã. Đôi khi muốn tách biệt hoàn toàn người thường và cặn bã là rất khó khăn. Những tên cặn bã, cũng có thể giàu như thương nhân, nên việc trà trộn vào đối với chúng chưa bao gìơ là vấn đề. Bất quá, nếu bạn chú ý kỹ hơn sẽ phát hiện một số điểm bất đồng nho nhỏ: những chiếc túi nặng trịch, áo choàng sẫm màu và che giấu vũ khí.


Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta là một trong những loại sau, song Leiv vẫn chưa chắc anh ta là gì. Leiv muốn hỏi anh ta nhiều câu hơn nữa nhưng giờ cô có việc quan trọng hơn phải làm. Leiv quyết định tạm gác lại những câu hỏi đó. "Nếu anh định nói gì thì hãy nói nhanh lên," Leiv nói vội, "vì tôi còn việc khác phải làm nữa."


Anh ta sững lại, rõ ràng là anh chàng này không quen với việc có một cô gái nói chuyện ngang ngược với mình. Tốt thôi, cứ để anh ta cảm thấy bị coi thường. Đợi anh ta tí cũng được. Leiv kiên nhẫn chờ đợi thêm một lúc nữa. Khi thấy anh ta không có gì để nói, Leiv nhún vai, quay người định rời đi. Cô cho rằng anh ta sẽ dừng cô một lần nữa, nhưng không có gì xảy ra.


Tên ngoan cố. Leiv nghĩ. Nhìn lại phía sau, anh ta vẫn đứng nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mà cô nghĩ là sự khinh thường, nhưng nhanh chóng Leiv nhận ra đó thật ra là sự ngưỡng mộ. Tại sao anh ta lại ngưỡng mộ cô?


Leiv lắc đầu xua tan suy nghĩ, tiếp tục đi tới cổng lâu đài. Cô băng qua cây cầu rút gỗ dài và nặng trịch ngăn cách lâu đài tới thị trấn. Những lính canh đứng thẳng hai bên cổng khẽ nghiêng người chào khi Leiv đi ngang qua. Tòa lâu đài này được xây dựng như một pháo đài kiên cố ngăn cách khỏi những kẻ đột nhập. Các tháp canh bao quanh lâu đài với những cửa sổ nhỏ cho cung thủ bắn tên ra ngoài. Hầu hết các lâu đài đều có một hào nước bao quanh nhưng ở đây họ có thứ nguy hiểm hơn nhiều. Bột đen bao bọc quanh lâu đài, nhìn xa nó trông không khác gì một lỗ hổng. Loại bột này được tạo nên bằng cách trộn bột lưu huỳnh, than củi và nitrat. Các pháp sư lửa đóng quân dọc theo bức tường pháo đài, ở vị trí dễ theo dõi nguồn năng lượng này nhất. Nếu lửa được châm vào hỗn hợp đen kia thì nó sẽ tạo ra một vụ nổ lớn, giết ch.ết bất kỳ ai lội qua nó.


Leiv đi vào sân trước tòa lâu đài. Nhiều người hầu đang ở đây làm công việc hằng ngày của họ. Cô thấy Hoàng tử Talen đang tiến về phía này, vừa đi vừa nói chuyện với Quý cô Cinne, người đứng đầu của Ghi Chép Công Hội. Leiv đứng yên, không cử động được. Kể từ lúc va chạm với anh trên đường về hôm bữa, cô vẫn còn chút mất bình tĩnh mỗi khi tiếp cận với anh. Chỉ là có cái gì đó ở cách hành xử của anh gần đây khiến cô không quen.


"Ghét của nào trời trao của đó" cha cô luôn nói như vậy. Nếu không phải Talen thì mọi việc đã dễ thở hơn nhiều. Gần đây, anh trở nên lạnh lùng và xa cách mọi người hơn. Anh dường như trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh ta gìơ đây chắc chắn chính là con trai của nhà vua, cô không thể tin được là mình đã hoàn toàn không nhìn ra điểm tương đồng giữa họ, cho đến lúc này.


Trước khi anh phát hiện ra cô, cô lao ra một hành lang bên trái. Sau khi bước qua một dãy bậc thang, cô đã nhận ra là mình đang ở vị trí nào trong lâu đài. Vội vã đi dọc theo hành lang, quẹo phải ở ngã rẽ tiếp theo, tới cuối đường hành lang dẫn tới sảnh chính. Leiv vòng qua lối vào hội trường, đi vào một lối đi tối hơn. Cuối cùng, Leiv cũng tới được phòng của cha cô, vươn tay gõ cửa.


Không có hồi đáp.
Leiv đợi một chặp, rồi lại gõ một lần nữa. Cánh cửa vẫn không mở ra. Ban đầu Leiv nghĩ mình đang bị cha phớt lờ nên áp tai lên cửa, nghe thử xem có tiếng động nào không. Nhưng không có gì cả, Leiv thắc mắc cha cô đang ở đâu.


Tiếng chân nhẹ nhàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Leiv thấy Chúa công Wruc đang đi lên cầu thang sảnh chính. Leiv chạy tới chỗ Wruc khi ông dời tầm mắt lên từ quyển sách trên tay và nở một nụ cười. Chúa công Wruc là phái viên của Sứ Giả Công Hội. Wruc thường xuyên đi đàm phán với các vùng đất khác về hòa bình và thương mại nên hiếm khi xuất hiện ở lâu đài, vì vậy đây quả là một bất ngờ.


Chúa công Wruc đang mặc bộ đồ du hành của mình với đôi ủng cưỡi ngựa. Wruc năm nay mới ba mươi lăm tuổi, ở thời kỳ rực rỡ nhất. Wruc cao và có thân hình mảnh khảnh. Đôi mắt màu quế kết hợp mái tóc nâu ngắn một cách hoàn hảo. Ông có một ngoại hình khá góc cạnh. Xương gò má cao và khuôn mặt như được chạm khắc khiến Wruc trông như xuất thân từ giới quý tộc. Wruc đối với cô rất tốt và luôn kể cho cô các câu chuyện về những vùng đất mà ông đã ghé thăm.


Có một lần, Wruc đã mang về cho Leiv một bộ dao săn từ một thương gia buôn vũ khí phương bắc sau một chuyến đi xa. Cho tới bây giờ Leiv vẫn mang theo bộ dao đó bên mình, nhét chúng trong một túi giắt đặt biệt trong mỗi chiếc giày. Wruc giống như chú ruột của Leiv, luôn ấm áp và quan tâm tới cô.


Tới chỗ Wruc, Leiv không thể ngăn mình không hét và nhảy cẩng lên như một đứa trẻ, vòng tay ôm lấy Wruc. Ông cười khúc khích, nâng bổng Leiv lên khỏi mặt đất, ôm chặt lấy cô rồi xoay cô vòng tròn như thể cô không hơn gì một con gấu bông. Wruc cuối cùng cũng chịu buông tha Leiv sau khi cô đe dọa sẽ nôn hết bữa ăn sáng lên người ông.


"Sao chú trở về lâu đài sớm thế?" Leiv hỏi Wruc, chân lại tiếp đất.
"Sao, con không biết ư?" Wruc nhẹ nhàng trả lời, nghiêng mình gần cô hơn.
"Biết gì?" Leiv nói, cũng nghiêng người về phía anh.


Wruc đặt một nụ hôn lên má Leiv. "Tất nhiên là do ta nhớ con rồi!" Wruc cười lớn, vòng tay ôm hai bên hông, tiếng cười của ông vang qua cả đại sảnh. Mặt ông chuyển sang màu đỏ như quả táo chín trong vườn.


Leiv đảo mắt, đưa tay lau vết hôn của ông. "Ha, Ha," Leiv cười gượng, cố gắng để không tự cười chính mình, "lý do thật sự chú ở đây là gì?"


Wruc tiếp tục cười thêm vài giây nữa, rồi giọng đột nhiên trở nê nghiêm trọng hẳn, "Có báo cáo từ một số làng trong vùng chúng ta nói rằng có các vụ tấn công đang xảy ra liên tục."


Leiv ngạc nhiên. Nhưng không phải vì thông tin về các cuộc tấn công, bởi vì cô đã biết chuyện đó từ miệng tên trộm mới nãy rồi. Thứ gây bất ngờ cho cô là việc Wruc không hề biết người gây nên chúng là ai.


Leiv chộp lấy tay Chúa công Wruc rồi dẫn ông tới một hành lang vắng, tránh xa tầm nghe của người khác. "Con nghĩ mình biết ai là người đã gây ra chúng," Leiv nói nhỏ.
"Ai?" Sự mơ hồ pha trong giọng nói của Wruc.
"Bệ hạ," Leiv thất vọng nói. Mỉa mai khi nhắc đến danh phận của ông ta.


Wruc ch.ết đứng, khuôn mặt trông hoàn toàn mất hết sức sống. Chú ấy thật sự không biết về mức độ tàn ác của đức vua? Đức vua Liyem đã thành công trong việc che giấu hành động xấu xa của mình khỏi tầm mắt hội đồng? Ông ta chắc chắn biết rằng người dân sẽ bàn tán về việc làm của ông? Nhưng cô biết người dân ai cũng e sợ, và điều đó gây cản trở trong việc lên án hành động của nhà vua. Cô thật may mắn khi đã ở đúng nơi đúng lúc.


Wruc siết chặt tay cô. "Những lời con vừa nói có đúng không?" ông hỏi. "Đây không phải là trò đùa. Buộc tội vua vô căn cứ là phạm tội... phản quốc đấy." Wruc khó khăn thốt ra từ cuối cùng, sợ có người đang nghe lén.


Leiv kể cho ông nghe về người đàn ông đã gặp ở hẻm sau thị trấn, những điều ông ta đã kể về cuộc tấn công ở làng ông ta và vụ mùa bị tàn phá của họ. Nhưng cô không kể về chàng trai bí ẩn ở nhà trọ Kenji. Wruc thả tay Leiv ra sau khi cô kể xong và nói ông sẽ chú ý hơn việc này. Cũng không quên dặn Leiv không được kể cho bất cứ ai khác nghe về những điều vừa rồi và cẩn thận hơn với những người cô tin tưởng. Wruc bước đi, khuất khỏi tầm nhìn của Leiv.


Tại sao mọi việc cô từng biết lại trở nên thật rắc rối? Những điều cô từng tin tưởng là sự thật hóa ra chỉ là giả dối, một câu chuyện bịa đặt. Cô quyết tâm phải tìm được cha và tìm lấy câu trả lời. Cô phải chờ đợi lâu rồi. Ngoài phòng riêng ra, vẫn còn một nơi khác cô có thể tìm thấy cha mình.


Băng qua lâu đài, Leiv đi thẳng tới bãi tập đằng sau khu vườn. Tại đây, có một người đang giương cung hướng thẳng vào tấm bia, đó chính là ba cô. Mọi tri thức cô đang sở hữu đều được truyền dạy từ ông. Leiv lặng yên đứng nhìn người đã cứu cô khỏi bờ vực cái ch.ết khi cô chỉ là một đứa bé sơ sinh.


Eli kéo căng dây cung, nhả mũi tên. Phập. Tiếng mũi tên cắm vào đích. Dù cho mũi tên của ông đã lệch hồng tâm một inch. Trong lúc Eli chuẩn bị cho lần bắn tiếp theo, Leiv cầm lên cây cung dự phòng đang ở trên mặt đất. Cô rút một mũi tên từ cây cọc và kéo cung. Trước khi mũi tên của Eli kịp bay đi, Leiv đã thả dây, mũi tên cắm chặt ngay giữa hồng tâm một cách hoàn hảo.


Eli hạ cung và xoay người lại. Cô con gái của ông đang cầm cung trên tay đứng đằng sau đầy tự hào. Eli không thể không bị ấn tượng bởi kỹ năng bắn cung được cải thiện không ngừng qua từng năm của cô con gái. Ông đặt cung xuống và tiến về phía Leiv. Nếu ông mong rằng mình nhận được một cái ôm ấm áp từ con gái, e rằng lần này thì không.


Leiv cau mày khi Eli đến gần, toán bộ sự giận dữ của cô đều hướng vào ông. Cô thất vọng khoanh tay trước ngực khi ông dừng trước mặt mình.


Leiv mệt mỏi đưa mắt nhìn ba mình. Đây không chỉ là người đàn ông đã từng cứu mạng cô mà còn là người đã nuôi dạy cô như con đẻ. Tất cả mọi thứ cô đã và sẽ có được đều nhờ vào ông. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ghi nhớ những điều ông đã dạy và luôn cố gắng làm ông tự hào.


Ngày xưa, có lần ông đã hỏi cô rằng việc cô trở thành một thợ săn giống ông có thật sự là điều cô muốn hay không, dù cho cô có trả lời là không, thì điều đó cũng không khiến ông thất vọng mà vẫn tự hào vì cô. Cô đã trả lời là có, cô từng muốn trở thành một người giống ông ở mọi phương diện. Nhưng bây giờ, khi ông đứng trước mặt cô như thế này, cô cảm thấy như bị phản bội.


Leiv đi thẳng vào vấn đề. "Con cần ba thật lòng và trả lời những câu hỏi của con, gần đây ba toàn né tránh con vấn đề này thôi."
Eli nắm lấy tay Leiv. "Nào, ta đi dạo chút đi."


Ông khiến cô ngạc nhiên nên cô cũng hơi ngập ngừng, nhưng rồi cuối cũng cũng nắm lấy tay ông. Họ rời khỏi sân huấn luyện, vào trong mê cung của khu vườn. Leiv đã băng qua những hàng rào này hàng tá lần khi cô còn nhỏ. Cô vẫn nhớ lần Kenji bị lạc trong đây làm cô phải vào lôi cậu ta ra. Khi cô tìm thấy, cậu ta còn đang cố leo lên hàng rào. Tới bây giờ, Kenji vẫn còn quá tự cao để thừa nhận rằng nếu không có cô thì cậu ta chẳng thể thoát nổi được.


Lần theo lối cũ, Leiv dẫn ba mình đi xuyên qua mê cung. Tiếng nước chảy của đài phun nước cho biết cô đã đi đúng hướng. Cả hai đều bước đi trong im lặng, tránh ánh mắt không chạm nhau. Cuối cùng họ cũng tới nơi, cả hai đều tự đi tới đài phun nước rồi ngồi xuống. Cả hai người đều tránh việc phải nhìn vào mắt đối phương trước.


Im lặng cứ thế tiếp diễn cho tới khi cha cô phá vỡ nó. "Ta đã đối xử bất công với con," ông nói, "Con xứng đáng được biết sự thật."


Lời nói của ông ngoài dự kiến của cô. Leiv đã tưởng rằng ông sẽ lảng tránh hay cáu gắt, nhưng cả hai đều không xảy ra. Cô nghĩ ông sẽ đề phòng và quyết liệt bảo vệ cô khỏi sự thật, nhưng bây giờ ông không khác gì quyển sách đã mở sẵn. Leiv thở hắt hơi thở đã vô tình nén lại nãy giờ.


Leiv gật đầu, thốt ra câu hỏi bật ra đầu tiên trong đầu, "Tại sao ba vẫn ở lại sau chiến tranh?"
"Ta khô-" Eli cố phản bác.
Leiv giơ tay dừng lời ông nói. "Ba à, con đã biết mọi chuyện rồi. Ba đã hứa sẽ nói với con sự thật cơ mà."


Eli thở dài. "Ta đã định rời khỏi rồi nhưng ta không thể làm thế với Margo. Nếu ta cố chạy trốn, Nhà vua chắc chắn sẽ cho người săn lùng chúng ta, và như thế thì chúng ta sẽ sống như thế nào đây ?" Eli nhắm mắt, hít thở đều trước khi tiếp tục. "Vài tuần sau đó, khi mà ta đã được bọn lính canh thả ra khỏi ngục, ta chạy thẳng về nhà nhưng cô ấy không còn ở đó. Ta đã hoảng hốt hỏi mọi người xung quanh xem có ai thấy cô ấy không." Một giọt nước mắt không kìm được thoát ra khỏi khóe mi, lăn dài trên má ông.


Leiv lấy tay lau nước mắt của ông đi, tay còn lại đặt lên đùi ông. "Ba à..."
"Sau đó Al kể cho ta nghe mọi chuyện," Giọng ông run run. "Nhà vua đã sai người nói cho Margo rằng ta đã ch.ết."
Liev giật mình.


"Al nói với ta rằng ông ấy đã tới nhà ta kiểm tr.a tình hình của Margo đúng vào lúc người của nhà vua đến và báo tin cho cô ấy. Cô ấy đã vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn. Al đã cố ngăn chặn Margo nhưng cô ấy đã đẩy Al ra. Hình ảnh cuối cùng mà Al thấy được về cô ấy là khi Margo chạy ra khỏi nhà, vào trong cánh đồng. Anh ta bảo, khi ấy, đã có một con rồng đỏ to lớn sà xuống và gắp cô ấy đi. Al không biết phải làm gì ngoài việc hét tên Margo liên tục cho đến khi giọng khản đặc."


Leiv lúc này hoàn toàn cứng họng. Chưa bao giờ cô tưởng tượng cảnh Eli mất Margo lại như thế này, bởi vì một con rồng đã tấn công. Giờ cô đã hiểu tại sao ông lại muốn giữ bí mật lâu như vậy. Nhưng có một điều vẫn làm cô băn khoăn. "Nếu ba đã mất Margo, tại sao ba vẫn tiếp tục ở lại?"


Eli ngẩng đầu nhìn Leiv. "Bời vì Nhà vua đe dọa sẽ làm hại bất kỳ ai thân thiết với ta. Margo là cả thế giới với ta, nhưng vẫn còn nhiều người khác mà ta quý mến. Vài năm sau đó, ta lại tìm thấy con, không thể nào có chuyện ta để ông ấy tách con khỏi ta, thế nên, ta ở lại." Eli vươn tay xoa xoa má Leiv, tiếp tục. "Giờ con cả cả thế giới đối với ta, Leiv. Ta sẽ không thể chịu được nếu mất cả con."


Leiv nắm tay bàn tay ông. "Sẽ không đâu, con hứa đấy."
Eli mỉm cười. Nụ cười của ông luôn làm trái tim cô tan chảy và làm vỡ vụn những bức tường cô đã học tạo nên để bảo vệ mình. Song, có một điều nữa Leiv vẫn phải hỏi, lý do thật sự khiến cô phải đi tìm ông hôm nay.


"Ba," Leiv cẩn thận nói, "Con... đã tìm thấy tấm vải ba giấu."


Eli trông có vẻ bất ngờ, lưỡng lự, nhưng lần này ông không hề có ý giấu diếm sự thật. "Ta làm vậy để bảo vệ con thôi. Chúng ta đều biết Nhà vua vốn là người không thể đoán trước được, nhất là khi việc ấy có liên quan đến những con rồng. Lúc ta tìm thấy con, con được bọc trong một tấm chăn. Khi mở nó ra thì ta tìm thấy biểu tượng đó. Ta không muốn bỏ rơi con nên buộc phải xé rồi giấu nó đi."


Ông tiếp tục kể những chuyện đã xảy ra trong cuộc chiến, như là ai ở phe nào, ai đã mất cả mạng sống, cả cuộc chiến đó đã kéo dài bao lâu. Qua lời kể của ba cô, Leiv biết được lý do thật sự tại sao Nhà vua lại thèm khát loài rồng tới như vậy. Ông ta dự định giữ lại vài con cho riêng mình, rồi tàn sát những con còn lại để rút cạn năng lượng của chúng với sự giúp đỡ một tên pháp sư hắc ám. Không giống với những đứa con của mình, Nhà vua từ khi sinh ra đã không có bể năng lượng phép thuật. Khi ông ta biết được mình có thể sử dụng bể năng lượng của những con rồng, cũng là lúc lòng đố kỵ khiến ông ta trở nên tàn nhẫn, vô tình chỉ để đạt được mục đích.


Sau đó, Leiv kể lại cho Eli những chuyện đã xảy ra trong những tuần qua: Cuộc đối thoại của cô với Therian, cuộc tìm kiếm của cô với Kenji, cuộc rượt đuổi tên trộm và cuộc chạm mặt chóng vánh với Wruc. Dù vậy, tương tự như đã nói với Wruc, cô giấu đi phần về người đàn ông bí ẩn mà mình đã có vẻ đã chạm mặt gần đây.


Lôi tấm vải từ trong ba lô, Leiv hỏi ba mình về địa điểm chính xác trong rừng nơi ông tìm thấy cô. Ông miêu tả cho cô khu vực và hướng mà cô nên đi. Eli muốn đi cùng Leiv để đảm bảo cô an toàn nhưng Leiv từ chối, an ủi rằng ông mọi việc sẽ ổn thôi. Leiv nói với ông cô muốn làm việc này một mình, không nhờ bất cứ sự giúp đỡ nào, vì đây là trách nhiệm của cô chứ không phải của ai khác. Siết chặt bàn tay của ba mình, Leiv hứa rằng cô sẽ an toàn quay trở về. Leiv nhanh chóng hôn lên má Eli rồi chạy vụt đi.


Ba đã khuyên cô nên đi theo lối cửa sau, nơi ông đặt chân đầu tiên vào 17 năm trước với cô trên tay. Đó là con đường nhanh nhất cho Leiv tìm đến nơi cô được tìm thấy khi còn là một đứa trẻ. Đến nơi, cô băng qua lối đi dành cho người hầu phía Tây lâu đài. Ngay khi cô rẽ ở góc đường thì Talen đột nhiên xuất hiện, chặn đường Leiv. Khóe môi cong lên thành một nụ cười nguy hiểm tươi rói, anh ta tiến lại gần cô. Leiv có thể cảm thấy được nguồn nhiệt tỏa ra từ cơ thể anh ta. Nhưng dù cho có cảm nhận được hơi ấm, vẫn có một luồng lạnh buốt khác chạy dọc sống lưng cô khi anh ta tới gần hơn, cho tới khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cánh tay. Thu hết can đảm trong người, Leiv dồn hết lực tay lên ngực Talen, đẩy anh ta ra.


Nhưng anh ta không hề nhúc nhích, dù chỉ một bước nhỏ. Talen cười khoái chí, tay vươn ra định chạm mặt Leiv. Theo phản xạ, cô gạt tay anh ta ra, hành động của anh ta đối với cô thật thô lỗ. Nhưng thay vào đó, Talen lại xoay ngược mu bàn tay, vuốt ve má cô. Việc này khiến cô càng thêm bối rối. Chỉ một phút trước anh ta còn đối xử với cô như thể cô là một thứ gì đó rất ghê tởm, nhưng một phút sau anh ta lại âu yếm chạm vào cô.


Những lời tiếp theo thốt ra từ miệng anh ta còn ngoài dự kiến Leiv hơn nữa. "Hãy thuộc về ta," Talen nói, "chúng ta sẽ là một cặp đôi tuyệt đẹp." Anh ta nhìn cô như thể cô là vật sở hữu của anh ta, là thứ mà anh ta có thể chiếm làm của riêng được.


"Người điên rồi," Cô nói và lùi lại một bước, "Người chỉ vừa mới biết thần và thần dám chắc rằng ngoài kia còn vô vàn cô gái có thể trở thành người của Ngài. Không phải chỉ mỗi thần."


"Em thấy đó, đấy chính là điều ta yêu thích nơi em. Em thật sôi nổi. Ta cần một người như em bên cạnh khi ta cai trị vương quốc này." Talen lại bước gần hơn, tiếp tục cọ xát má Leiv. "Em là người đặc biệt, em không nhận thấy điều đó ư? Em có quá nhiều tiềm năng thiên phú. Một tương lai rộng lớn luôn ở trước em, em hẳn là không biết được em có thể phát triển như thế nào đâu."


Anh ta đang nói gì thế? Anh ta nói đặc biệt là có ý gì?


"Thần không nghĩ Người hiểu thần đâu," Leiv tích cực nói, "Thần không muốn hay cần Người nói thần phải làm gì. Bây giờ thì sao Người không đi tìm một cô gái khác cho riêng mình bởi vì thần không hề hứng thú với việc Người đang nói đâu, thưa Điện hạ."


Leiv không biết sự dũng cảm này cô lôi đâu ra nhưng cũng không bận tâm. Đặt tay lên ngực Talen, Leiv dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra. Đột nhiên có tiếng ù ù vang lên, không khí chậm rãi chuyển động. Talen, người vốn đứng ngay trước mặt Leiv giờ đã đứng cách đó cả mười feet, với vẻ thỏa mãn tự phụ hiện rõ trên mặt. Rõ ràng là, dù cho anh ta đang cố gắng nhử cô làm gì đi chăng nữa thì anh ta cũng đã thành công. Leiv nhìn xuống tay, những tia lửa sót lại còn đang nhảy lách tách trên lòng bàn tay. Năng lượng này giống với dòng năng lượng cô đã thấy ở chỗ Therian. Tiếng chân Talen bước về phía Leiv vang lên, một nụ cười nham hiểm vẽ rõ trên đường cong môi anh ta.


Leiv cố chạy đi trước khi anh ta kịp tới chỗ cô, nhưng đã quá muộn. Talen siết chặt tay Leiv, chỗ bị anh ta nắm vào hiện lên nét bầm tím. Anh ta chạm vào như thể muốn kích thích thứ gì đó bên trong cô. Mọi thứ bên trong cô như muốn nổ tung, và cô ước gì mình có thể đẩy hết năng lượng đó của mình vào anh ta. Một gợn sóng nhỏ xuyên qua, chạy dọc xuống cánh tay. Nó thẩm thấu qua người Leiv, truyền qua Talen, năng lượng hai người va chạm. Không khí dao động, cổ tay Leiv phát sáng và nóng lên. Talen vẫn giữ chặt tay cô, mặt anh ta ánh lên nét cười hung tợn. Dù cho Leiv đang làm gì, anh ta vẫn muốn nó xảy ra. Năng lượng Leiv thoát khỏi sự kiểm soát của cô, chảy vào Talen như thể anh ta đang hút lấy năng lượng của cô. Leiv chưa từng biết người sử dụng sức mạnh có thể làm như thế. Talen cuối cùng cũng buông lỏng kiềm kẹp ra, hít lấy một hơi ổn định.


Leiv nhìn nơi tay Talen nắm lấy, nó vẫn còn phát ánh sáng cam. Cô đưa bàn tay còn lại lên chạm vào và ngay lập tức cảm nhận được nhiệt nóng. Làn da cô chậm rãi chuyển về màu bình thường. Chỉ có dấu tay còn sót lại là bằng chứng cho thấy Talen đã siết tay cô, nhưng dần dần, nó cũng mờ nhạt biến mất đi. Leiv đề phòng ngước nhìn Talen. Khuôn mặt vô cảm của anh ta dò xét cô. Leiv từ chối đầu hàng hay tỏ ra sợ hãi, mặc dù trong lòng vẫn không ngừng run rẩy bởi hành vi tùy ý sử dụng năng lượng cô một cách thô bạo như vậy.


Talen vươn tay lên và... vỗ tay. "Đó chính là những gì ta đang đề cập đến."


Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để rời đi, Leiv nghĩ. Trước khi Talen lại ngăn cô một lần nữa, Leiv chạy thẳng vào phía rừng. Cô nghe thấy tiếng cười lớn vang lên từ đằng sau, nhưng không dám ngoái lại nhìn. Có chuyện gì đó đang xảy ra, và cô phải đi tìm hiểu nó. Dường như Talen muốn cô mắng chửi anh ta, nhưng tại sao? Anh ta muốn gì từ cô? Cô chắc chắn còn có cả đống người sử dụng năng lượng là nữ trong công hội, tại sao lại không đi tìm họ đi?


Leiv cũng nhận ra điều gì đó, anh ta giờ đây đã biết về cô. Therian đã khuyên cô không nên nhẹ dạ cả tin, mà Talen chắc chắn là người đứng đầu danh sách đen đó. Bây giờ, có cái gì mập mờ giữa họ, Leiv khẳng định chuyện vừa nãy không phải là lần cuối cùng cô còn gặp Talen.


Leiv lắc đầu, gạt mớ suy nghĩ hỗn loạn qua một bên, và tiến về phía trước.


Leiv đi thẳng theo lời chỉ dẫn từ bố cô, theo hướng mặt trời, hơn hai tiếng trôi qua nhanh chóng, đã tới bữa ăn tối. Chân Leiv đã bắt đầu ê ẩm, cần một khoảng thời gian khá dài mới hồi phục được. Lựa đại một gốc cây bên đường, Leiv tựa người vào rồi ngồi phịch xuống đất. Cổ họng khô khốc, cô chợt nhớ ra đã quên bi đông nước ở nhà, tự mắng mình ngu vì nó.


Miệng càng ngày càng đắng nghét khi cứ nghĩ về nước, Leiv tự hỏi xem xung quanh đây có con suối nào không. Nâng người dậy, tiến vào sâu trong rừng, lắng nghe âm thanh của con suối nhỏ lân cận. Vào sâu hơn, mặt đất dưới chân cô trở nên ẩm ướt hơn, báo hiệu sự tồn tại của một dòng chảy phía trước. Leiv đi bộ thong thả tới bên dòng suối nhỏ trong lành. Khuỵu gối cạnh dòng suối, cô dứt khoát hớp một ngụm nước lớn, tận hưởng cái cảm giác dòng chạy mát lạnh trôi tuột trong cổ họng khô rát. Leiv thở nhẹ thỏa mãn, mọi mệt mỏi như đã tan chảy hết. Cô khum tay hứng nước dội vào mặt, giảm triệt để nhiệt độ cơ thể.


Gió nổi lên, thổi xuyên qua cánh rừng. Nó vờn nhẹ quanh mặt cô trước khi đi qua hẳn. Có tiếng xào xạc vang lên từ đằng sau, Leiv chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng tiến tới bụi cây, một tay đặt sẵn trên con dao găm. Từ từ gạt những tán cây sang một bên, cô nhìn xuyên qua nó. Không có gì hết, có lẽ chỉ là tiếng xì xào gió gây ra khi thổi qua bụi cây nhỏ.


Lại một tiếng xào xạc vang lên từ bụi cây khác. Leiv tiếp tục tiến đến và gạt cây sang bên cạnh như hồi nãy. Lần này, có một thân cây sừng sững đứng đó với dấu X được khắc sâu rõ rệt.


Đó là cột mốc đánh dấu bố đã nhắc tới. Đây là nơi bố nghỉ ngơi trước khi tìm thấy cô. Có nghĩa là, chỗ cô cần tìm chỉ đâu đó quanh đây. Leiv bước lên một bước, chạm tay lên vết khắc bố cô để lại chừng đấy năm, đột nhiên, cơn đau nhói lên trong ngực Leiv, buộc cô quỳ sụp xuống đất.


Không thể xảy ra ngay lúc này được. Cô đã đến đích rất gần rồi. Tựa người lấy lực đứng dậy, Leiv buộc hai chân phải cử động. Leiv bám chặt tay vào các thân cây, thập thững đẩy người về phía trước. Bám víu vào những thân cây, Leiv không ngừng sẩy chân, khó khăn lấy hơi thở mới. Lồng ngực càng ngày càng thắt chặt lại, mày nhăn lại, mỗi lần lấy một hít lấy một hơi lớn, Leiv đều không nhịn được mà nhíu chặt mắt. Chậm chạp, cơn đau hơi dịu xuống nhưng Leiv biết đó chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nó trở lại. Mồ hôi đầm đìa phủ cả trán, cô vẫn không buông tha cho tìm kiếm.


Trước mặt Leiv là khoảng đất trống kỳ lạ mà lại trông có gì đó rất quen thuộc bao quanh bởi những bụi cây con. Dẫm lên những cây con, Leiv nhận thấy mình đã ở một nơi khác. Nơi đây hoàn toàn khác biệt với vị trí lúc nãy trong rừng. Không hề có một bông hoa, cái cây hay bất kỳ thực vật sống nào. Một không gian hư vô được bao vây bởi những bức tường cây. Quay đầu sang bên trái, cô nhìn thấy một thứ trông giống hàng rào. Không giống những bụi cây bao quanh khu vực, nó hoàn toàn tạo nên từ dây leo.


Não cô quay cuồng trong trí nhớ. Đây là hình ảnh cô đã thấy trong giấc mơ!


Lại quay ngược đằng sau nhìn con đường cô đi tới và nhận ra nó cũng giống y đúc cái trong giấc mơ mình. Tự hỏi làm thế nào để cô vượt qua rào dây leo, Leiv vươn tay lên quan sát xung quanh. Theo như cô biết, dây leo chỉ có thể bám theo bề mặt của một kiến trúc nhưng những dây leo này lại quấn chặt lại với nhau tạo thành hình bức tường. Leiv rút dao ra khỏi bao và bắt đầu chém vào đám dây leo. Qua một lỗ hổng nhỏ, Leiv thấy ánh sáng xuyên qua, mà điều đó chứng tỏ phải có một không gian khác bên phía bên kia.


Leiv mần mò một hồi, cánh tay cô gào thét kháng cự, bắt ép cô phải dừng lại. Cảm giác nhói nơi ngực mạnh dần và cô biết mình chỉ còn chút ít thời gian trước khi mối liên kết hoàn toàn gãy bỏ. Còn tí nữa thôi, Leiv nghĩ khi lỗ hổng cô tạo xuyên qua lớp dây leo chằng chịt dần tới điểm cuối.


Thứ cô không mong đợi lại đến, cơn đau bùng lên lần nữa. Người cô rơi nhào qua lớp cuối cùng của hàng dây leo vẫn chưa kịp cắt, hạ cánh xuống một bãi trống. Phập phồng không ngừng, không khí lấp đầy phổi rồi lại rút ra như những cơn sóng.


Tay vẫn giữ chặt lấy ngực, Leiv đảo người và nhìn xung quanh. Khung cảnh thật đẹp. Bồ công anh mọc khắp mặt đất và những cái cây cao chót vót tới nỗi bạn chỉ có thể lờ mờ thấy cánh của nó. Thác nước ầm ầm đổ xuống một hồ nhỏ. Con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại, mí mắt trĩu nặng, đó chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cô lại bị bao phủ trong bóng tối một lần nữa.


Mặt đất chấn động nhẹ khi tầm mắt Leiv mờ dần. Đúng lúc đó một cái gì đó ướt và lạnh huých nhẹ đầu cô, đẩy cô tỉnh táo. Hơi nóng bao phủ quanh Leiv, nó lại huých cô. Leiv ép ý chí mình ở lại với thế giới này và tập trung hết tinh thần vào bất cứ thứ gì đang ở bên cạnh cô. Dần dần, cơn đau dịu đi, Leiv thận trọng mở mắt. Thứ cô thấy làm nhịp thở của cô xáo trộn trong khi đang chậm chạp đứng thẳng người.


Nó giúp đứng cô, đẩy cô lên với cái đầu của mình. Leiv nhìn vào đôi mắt màu tím mà cô chỉ từng thấy trong một giấc mơ.
Con rồng thật tráng lệ.


Nó đẩy đầu của mình bên cạnh đầu cô, hành động như một chú cún con bị lạc cuối cùng cũng tìm thấy chủ mình, với kỹ thuật gần giống hệt. Leiv vuốt ve má nó, cười khúc khích khi thấy nó lộn xộn dưới tay.


Da cậu chàng giống với da loài bò sát, những cái vảy di chuyển với từng cử động. Cậu sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời đang ban cho làn da nó một vẻ ngoài rực rỡ, thêm vài điểm sáng cho mỗi phần cơ thể. Màu các tấm vảy không phải là màu bụi than hay màu onyx* đen nhạt mà là màu kim loại của đá obsidian*. Làn da dày cứng; một thanh gươm khó có thể đâm thủng nó được.


[*] onyx: là loại đá thuộc dòng đá thạch anh, kết hợp từ nước và quá trình phân rã của đá vôi, cùng với sự chuyển hóa liên tục trong lòng đất tạo thành một loại đá mới. Onyx có đặc tính mềm, giòn, dễ vỡ và rạn nứt theo vân, có bề mặt trông như sáp, khả năng xuyên sáng và vẻ đẹp sang trọng. Onyx có nhiều lớp màu sắc khác nhau...


[*] đá obsidian (hay còn gọi là đá vỏ chai): là một dạng tự nhiên được tạo ra ở dạng phun trào. Nó được tạo ra khi phun trào ra từ và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Obsidian thường được tìm thấy ở rìa của các dòng dung nham , vì thành phần hóa học của nó nhiều , tạo ra độ nhớt và mức độ trùng hợp của dung nham cao. Sự kiềm hãm khuếch tán nguyên tử qua dung nham bị polymer hóa và độ nhớt cao này được lý giải là do thiếu sự phát triển của tinh thể. Do thiếu các cấu trúc tinh thể nên các rìa của nó có thể đạt đến độ mỏng gần như ở kích thước phân tử, vì vậy mà người tiền sử đã sử dụng nó làm các dụng cụ có đầu nhọn và các lưỡi (dao) bén, và trong hiện đại nó được dùng làm lưỡi dao mổ.


Con rồng lớn như những con tàu buôn thường đậu ở những bến tàu, không, thậm chí còn gấp ba lần như thế. Đuôi nó có thể dễ dàng vụt bay cả tá người đàn ông một lúc và thân hình của nó còn vượt trội hơn nữa. Lùn và chắc mập, không phải là những từ thích hợp dùng để miêu tả nó, đậm thịt thì đúng hơn. Nhưng dù vậy, Leiv chắc chắn một con rồng gầy cũng sẽ chả giúp ít gì hơn, mà nghĩ tới những điều người ta sẽ nói thì như thế này: "Ôi, nhìn cái thứ vô tích sự kia kìa!" hay là "Chúng ta sẽ sợ hãi nó ư?" Không bao giờ, Leiv nghĩ, chắc chắn mọi việc sẽ chẳng tốt đẹp gì.


Leiv mỉm cười với con rồng trong lúc nó ngả người và ngồi xuống bằng chân sau, cho cô một cái nhìn đầy đủ về kích thước đồ sộ của nó. Mắt con rồng lướt qua cô khi nó hạ cổ xuống nhìn xuống. Leiv chỉ vào đôi cánh con rồng, yên lặng hỏi liệu nó có thể mở rộng chúng ra cho cô xem không. Và nó đã làm thế, giang rộng cánh và nâng cao chúng lên đủ để cô cô nhìn thấy hết.


Những câu chuyện thường miêu tả rồng có đôi cánh giống cánh dơi, mảnh và mỏng manh, như vải hay giấy. Và dường như những câu chuyện đó đã đúng. Hai vuốt nhọn chỉa ra từ đỉnh cánh nơi gấp khúc; mỗi cánh một cái. Đôi cánh của nó làm cô liên tưởng tới hình dáng cánh buồm thuyền. Trông nó như cùng một vật liệu, mỏng nhưng chắc chắn. Phần bên trong có màu sáng hơn một chút so với các phần còn lại của chiếc cánh đen. Chúng phải khỏe lắm thì nó mới có thể nâng cơ thể khỏi mặt đất được. Leiv nghĩ.


Cô nhìn con rồng, trông nó thật thiếu an toàn. Chủ yếu là bởi vì nó có vẻ quá "thoáng đãng" cho một cuộc tấn công có thể dễ dàng kết thúc mạng sống của nó, và cả của cô. Nhưng khi Leiv thật sự nhìn vào nó, cô nhận ra không cần phải có sự bảo vệ đặc biệt nào nữa, chính nó đã là một cái áo giáp rồi. Lớp da cứng như thép của nó có thể ngăn chặn bất kỳ mũi nhọn nào; chúng khó mà lọt qua nổi lớp vảy trên mình con rồng.


Trong số tất cả những đặc điểm độc nhất vô nhị của nó, thứ Leiv thích thú nhất không phải là cách nó mở cánh giang rộng hay cách những chiếc vảy của nó được chiếu sáng lấp lánh mà là những đường nét trên khuôn mặt của nó. Đầu nó gần bằng cả nửa người cô và thậm chí còn dày hơn khung người mỏng manh của cô. Tám giác nhọn bao quanh khuôn mặt nó: hai cái bự trên đỉnh đầu và ba cái nhỏ hơn ở mỗi bên.


Nó nhe răng cười với cô, khoe trọn hàm răng cửa của mình. Chúng dài hoắc và sắc nhọn - vô cùng hoàn hảo để gặm thịt. Nhìn bên trong miệng nó, Leiv tự hỏi liệu nó có thể thở ra lửa như truyền thuyết nói không, nhưng có lẽ chẳng được đâu, truyền thuyết mà.


Leiv tiếp tục quan sát con rồng, kỹ tới từng phần nhỏ nhất. Cô muốn ghi nhớ mọi chi tiết đặc điểm của một con rồng, khắc sâu nó vào trí nhớ mãi mãi. Ánh mắt cô lướt khắp đầu con rồng, đánh dấu vị trí từng cái sừng, từng cái vảy vào trong trí óc. Lang thang một hồi, ánh mắt cô cuối cùng dừng lại trên đôi mắt con rồng. Chúng có màu tím oải hương tinh khiết tới nỗi cô tưởng chừng như mình có thể bơi thăm thẳm trong chúng. Cái màu của loài oải hương ngọt ngào người dân thị trấn luôn yêu thích trồng trong vườn. Cái màu của những cây oải hương xinh đẹp mọc trên bãi cỏ đằng sau nhà cô và chỉ vươn mình thoát khỏi mặt đất khi mùa xuân đến. Cái màu của viên đá thạch anh tím cô từng thấy ở quầy hàng của một thương buôn đá quý. Đó là sự thuần khiết cuốn hút cô vào nơi đôi mắt nó. Chúng mê hoặc tới nỗi cô phải không ngừng nhắc nhở mình tất cả không phải là một giấc mơ.


Con rồng này, nếu cô đúng, nó cũng bằng tuổi cô. Therian đã từng giải thích rằng spirit animal được sinh ra cùng ngày bạn cộng hưởng của nó. Song, có gì đó từ đôi mắt kia lại toát ra sự trí tuệ đã được mài dũa qua năm tháng . Chúng trong suốt, nhưng lại thiếu đi sự ngây thơ của một đứa trẻ. Nó tràn ngập vẻ thông thái; bằng cách nào đó, nó biết cả những thứ cô chưa hề biết về thế giới xung quanh chúng. Trong mối quan hệ này, nó là một cố vấn đầy kinh nghiệm còn cô chỉ là một đứa trẻ.


Sau khi quan sát cẩn thận phần thân, đuôi và đầu của nó, Leiv lùi lại một bước nhìn toàn cảnh thân thể nó. Leiv mở miệng, nhưng không có âm thanh nào bật ra khỏi đầu lưỡi. Cô vô cùng bối rối. Không phải ngày nào bạn cũng có cơ hội giao tiếp với một con rồng, một sinh vật được cho rằng đã tuyệt chủng từ lâu.


Leiv thấy như trọng lượng của cả thế giới đang đè nặng lên vai mình và cô hoàn toàn bất lực trong việc rũ bỏ nó. Tự tin đã là một khái niệm từng tồn tại trong quá khứ, chỉ có một tiếng khóc thầm lặng khẽ vang lên khi cô cố nghĩ về ý nghĩa của những việc này. Có một cái giá đi kèm với việc gạt bỏ cảm xúc sang một bên trong nhiều tuần, một cái giá cô sắp sửa phải trả. Tất cả mọi thứ cứ trút ào lên người cô và khiến mọi câu hỏi không lời giải đáp phải trồi lên bề mặt: ai mới thật sự là cha mẹ cô, chuyện gì đã xảy ra khi cô mới chỉ là một đứa trẻ, những kỵ sĩ rồng còn lại giờ đang ở đâu và chuyện gì sắp sửa xảy ra tiếp theo?


Suy nghĩ cô đã được chuẩn bị không còn giống như bình thường, nghĩa là đã được chuẩn bị cho những việc sắp xảy ra phía trước. Về mặt thể chất mà nói, cơ thể cô đã sẵn sàng như nó vẫn luôn như vậy, nhưng xét về tinh thần thì cô chả khác gì một con tàu đắm cả. Nhiều năm huấn luyện với cường độ cao đã tạo nên một chiến binh như cô hiện giờ, song cảm xúc lại luôn bị khóa chặt, để tránh ảnh hưởng của những cảm giác không cần thiết cản trở cô trong lúc đi săn. Đây không phải là một điều cha đã huấn luyện cho cô; đó là thứ ông luôn cố gắng đấu tranh để bảo vệ. Đóng kín những cảm xúc đồng nghĩa với việc bạn phải thật sự chịu tổn thương tinh thần ở thực tại, một cơ hội để nghĩ mà không cần suy nghĩ. Không được có bất cứ đám mây mờ che lấp tâm trí khỏi việc cần làm nào. Bạn phải có khả năng sắp đặt mọi thứ vào một quan điểm chính xác cho phép bạn có kỹ năng suy nghĩ rõ ràng.


Nó dường như thấu hiểu được nỗi khổ sở của cô, dụi đầu vào người cô. Nó thở phì một cái, hơi nóng từ lỗ mũi lùa qua mái tóc cô gái. Cử chỉ rất nhỏ, nhưng tầm ảnh hưởng của nó lại không nhỏ chút nào. Nhớ những lần cùng Kenji tìm kiếm sâu trong rừng, mới mấy tuần trước thôi cô còn nghĩ bụng sẽ không tài nào tìm được sinh vật chỉ có trong truyền thuyết ấy.


Vậy mà giờ đây đứng trước cô là con rồng mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ tìm thấy. Có thể quá trình đòi hỏi thật nhiều sự bền bỉ, nhưng cô còn bền bỉ hơn thế. Nếu như từ bỏ cuộc tìm kiếm, có lẽ bây giờ cô không còn sống nữa. Nhưng, cô đã chiến thắng chính bản thân mình, và cuối cùng thì tất cả đều đáng.


Phải, cô có rất nhiều câu hỏi và cô chắc chắn rằng nó cũng có rất nhiều lời giải đáp, nhưng cái đó có thể đợi. Dù cho tương lai có ra sao thì cô cũng đã săn sàng. Hít một hơi thật sâu, cô thở ra, bao nhiêu căng thẳng cũng từ đó mà đi mất.


Nó dò hỏi hỏi nhìn Leiv, tuồng như xem xem Leiv có thật sự cảm thấy bình thường không. Leiv trấn an con rồng bằng một nụ cười. Khuôn mặt nó vẫn thoáng lo âu, có lẽ tự hỏi có chuyện gì không ổn chăng.
"Tôi-" Leiv lắp bắp, thu hết can đảm, "Tôi chỉ nghĩ tôi sẽ không bao giờ kịp tìm thấy cậu."
Nó lặng lẽ nhìn cô.


Cô trở nên bối rối, tại sao nó lại im lìm thế? "Cậu có nói được không?" cô hỏi "Như trong giấc mơ của tôi ấy?"
Nó lắc đầu.
"Sao thế?"
Nó ngước lên trời. Mặt trời đã gần như khuất bóng, và chỉ trong vài tiếng nữa thôi, mặt trăng sẽ lên cao.
À phải rồi, mặt trăng.


Mất một lúc để cô nhớ lại những gì nó nói khi cả hai vẫn còn nhỏ, về những lễ nghi. Nó đã được thực hiện dưới ánh trăng. Lại thêm một câu hỏi vào danh sách đang không ngừng lớn lên: nếu như bọn họ từng tham gia nghi thức ấy, tại sao mối liên kết gữa hai bọn họ vẫn chưa hoàn toàn chặt chẽ?


Leiv quay sang. "Mối liên kết có liên quan đến mặt trăng hay sao?" Cô hỏi.
Nở nụ cười đầy răng với cô, nó gừ lên một tiếng kỳ quái. Cô đoán rằng tiếng động ấy có nghĩa là phải.


Cô không thể làm gì khác ngoài chờ cho mặt trăng lên cao. Con rồng nằm phủ phục dưới đất và cuộn mình xung quanh cô. Ngồi xuống, Leiv tựa đầu lên đầu con rồng, vẫn chưa thể tin thực sự có một con rồng ở đây, con rồng của cô. Có lẽ ngả lưng một chút là một ý kiến không tồi, cô đã mệt quá rồi.


Lần đầu tiên trong nhiều tuần qua, cô cảm thấy bình yên trong cơn mơ màng. Gió lướt qua tóc cô, kéo cô ra khỏi giấc ngủ không mộng mị.


Con rồng vẫn đang ngủ rất say; tiếng rầm rừ thoát ra từ cổ họng nó có lẽ là tiếng ngáy. Cô liếc nhìn trời, tối nay trăng tròn vạnh vạnh, sáng như những lần cô thấy trong quá khứ. Tiếng sột soạt do cô tạo ra đánh thức con rồng, nó ngẩng đầu nhìn cô. Cô nhìn nó và chỉ lên bầu trời, tỏ ý hỏi xem đã đến lúc chưa.


Nó gật đầu, đúng vậy, đã đến giờ rồi. Leiv không biết phải làm gì, đành chờ nó hướng dẫn. Nó hạ người, ẩn ẩn cô về phía lưng mình. Nó muốn cô cưỡi lên người nó sao?
Cô đoán vậy.


Trèo lên một con rồng quả là một chuyện khó. Leiv không biết phải đặt chân vào đâu trước. Cô giơ chân và cẩn thận giẫm lên rìa cánh để nâng người lên. Chân trái cô tì vào lưng nó, cố gắng bò lên. Nó để yên cho cô làm vậy. Coi đó là một dấu hiệu cho thấy nó đồng ý, cô trườn đến điểm giữa hai cánh, ngay sau cổ nó.


Con rồng mất kiên nhẫn rên lên một tiếng.


Leiv leo nốt quãng còn lại. bám chặt vào nó. Cánh rồng sải rộng cũng là khi cô run lên vì phấn khích. Leiv không biết mình đang mong đợi điều gì, nhưng trước khi cô nhận ra, nó vỗ cánh bay lên. Họ lao vút lên trong tích tắc, và mọi thứ bên dưới nhìn mới nhỏ bé làm sao. Một cơn gió thổi qua và cô không thể không toét miệng cười.


Cô đang bay! Nếu như đây là tự do, cô không bao giờ muốn quay lại nữa. Cô chưa từng cảm thấy như này, cũng không gì có thể sánh được với nó. Họ bay cao đến mức cô cảm nhận được những đám mây bay qua. Cô giang tay, giả vờ rằng cô đang tự bay bằng chính đôi cánh của mình.


Cuối cũng dần quen với độ cao và tốc độ, cô chỉnh dáng ngồi thoải mái hơn một chút, chân kẹp chặt vào cái cổ to của nó. Cô tin rằng nó biết phải làm gì, và cô sẽ chỉ theo chỉ dẫn của nó. Những gì nó làm tiếp theo lại là trải nghiệm tuyệt vời và kinh hãi nhất mà cô trải qua trong đời.


Ngay khi họ lên cao, con rồng của cô lắc cô rơi xuống khỏi lưng nó, rơi tự do. Leiv hét lên, cố gắng hết sức để với về phía nó, nhưng không có cái gì để cô có thể bám vào. Con rồng rời xa cô, khoảng cách giữa cả hai mỗi lúc một xa.


Hoảng sợ, cô chưa từng nghĩ đây là cách cô ch.ết. Cô nghĩ đến tất cả những thứ và tất cả những người cô từng quan tâm. Suy nghĩ ấy làm nước mắt trào ra, cô nghĩ đến những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời: cha dạy cô cầm cung, cô và Kenji đùa giỡn hay lần mà Wruc để cô cưỡi con ngựa của chú.


Cô nhắm mắt, những kỷ niệm vùn vụt lướt qua, và rồi một đôi tay bất thần giữ lấy cô. Con rồng đã trở lại cạnh cô, nó nhìn xuống và nở nụ cười đầy rạng rỡ cuối cùng. Hy vọng chảy tràn trong cô. Cô sẽ được cứu, cô nghĩ. Nhưng hy vọng ngắn chẳng tày gang khi đôi cánh trên lưng nó chợt cháy rụi; biến thành tàn lửa trước khi trở thành tro bụi tung vào gió. Cánh của nó hoàn toàn bị thiêu trụi và mọi sự đảm bảo tan biến. Nhưng, vì một lý do nào đó, cô ổn.


Leiv bám chặt lấy nó, không phải vì sợ mà với sự chấp nhận. Cô đã tìm thấy con rồng của cô, điều mà cô chưa từng nghĩ sẽ thành thật, và nếu cô ch.ết, cô sẽ ch.ết với một nửa của mình. Mặt đất trở nên gần hơn khi bọn họ rơi còn nhanh hơn lúc trước. Cô nhắm mắt. Hơi nóng làm mi mắt cô muốn bốc cháy. Có cái gì đó lục bục trong bụng con rồng, cô ngẩng đầu để nhìn rõ mặt nó. Miệng nó đang mở rộng và một nguồn năng lượng màu xanh dương xuất hiện trong mồm nó khi nó hướng xuống dưới. Nó để nguồn năng lượng xanh ấy vụt đi, lao thẳng xuống đất.


Chuyện này trả lời cho thắc mắc của cô về ngọn lửa của rồng. Nhưng không phải màu đỏ, màu xanh dương. Nó khạc ra lửa xanh, cô nghĩ. Bây giờ mặt đất không còn là thứ chờ đón bọn họ, mà là ngọn lửa. Cô để nước mắt tràn ra và để bản thân rơi xuống. Ngọn lửa xanh xung quanh che mắt cô, khiến cô không còn cảm thấy gì nữa, chỉ có hơi ấm ngọn lửa từ con rồng của cô.






Truyện liên quan