Chương 149: Chương 100.6
Lưu nhị công tử thật không ngờ nàng ta lại cự tuyệt, mở to mắt ra, lại một lần nữa đánh giá nữ tử này, "Vẫn muốn làm một nữ tử cương liệt sao? Được, tốt lắm, bổn thiếu gia cũng thích người hăng hái như vậy!"
Khóe miệng gợi lên một nụ cười ɖâʍ tà, nếu nàng không theo thì hắn sẽ mạnh bạo xem như thế nào?
Sắc trời dần dần tối lại, bên trong Thính Vũ hiên, Bích Châu đang lật xem sổ sách được đưa tới hôm nay còn An Ninh thì mới trở về từ dược lư, nhìn thấy đĩa điểm tâm trên bàn, An Ninh không khỏi nhíu nhíu mày, "Lục phu nhân còn chưa có tới sao?"
Bích Châu ngẩng đầu lên, "Còn chưa có tới đâu! Mới vừa rồi lúc em về Thính Vũ hiên có hỏi thăm một chút, hình như từ sau lúc đó lục phu nhân chưa hề trở về phủ lần nào."
"Phi Phiên, theo ta đi ra ngoài tìm người!" An Ninh trầm giọng mở miệng.
Thân ảnh Phi Phiên lập tức xuất hiện ở phía sau An Ninh, không hỏi tìm ai, chỉ cung kính lĩnh mệnh, "Dạ, tiểu thư."
An Ninh đi nhanh ra khỏi phòng, Bích Châu thu sổ sách lại rồi cũng đi theo qua...
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, đúng là mùi máu tươi này càng thêm kích thích thú tính trong người Lưu nhị công tử, hắn dùng sức xé rách quần áo trên người lục phu nhân, lục phu nhân ra sức giãy dụa, lại khiến Lưu nhị công tử giận dữ.
"Tiện nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn thay người ch.ết kia thủ trinh sao?" Lưu nhị công tử tuy rằng thích nàng cương liệt, nhưng dù vậy hắn cũng muốn nàng dịu ngoan một chút(dịu dàng+ngoan ngoãn).
Thấy lục phu nhân giãy dụa muốn đào tẩu, Lưu nhị công tử tay mắt lanh lẹ đi nhanh lên, bắt lấy cánh tay lục phu nhân, hung hăng vung một cái, một cái vung này khiến lục phu nhân bị đánh bay ra ngoài.
"A..." Lục phu nhân đau đớn thở ra một tiếng, thân thể không giữ được thâng bằng liền ngã vào trên bàn, đau đớn liền lan rộng bắt đầu từ chỗ giữa bụng, gương mặt tái nhợt của Tuyết nhi chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, toàn bộ thân thể vô lực trượt xuống...
"Cầm thú!" Lục phu nhân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nàng đã có quyết định là muốn tự sát, nàng dù có ch.ết cũng không để hắn thực hiện được ý đồ, mâu trung xẹt qua một đạo sắc bén, nàng đang chuẩn bị cắn lưỡi tự sát,nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không cam lòng , đại phu nhân còn sống, Lưu nhị công tử này cũng còn sống!
Nhưng nàng không muốn lại bị lâm vào tình cảnh kia thêm lần nào nữa, có lẽ chỉ có ch.ết mới là giải thoát, đang lúc nàng muốn cắn xuống, lại nghe từ cửa phanh một tiếng, cơ hồ là trong nháy mắt, lúc nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tên cầm thú đang nằm trên người nàng ngã xuống trên thân thể nàng.
Trong lòng trồi lên một tia ghét, lập tức, một cái chân dài hung mãnh đá Lưu nhị công tử đang nằm trên người nàng văng ra,lực đạo này lại làm cho một đại nam nhân rắn chắc bay đi, đụng mạnh trên vách tường.
"Tuyết nhi... Ngươi sao lại ngốc như vậy?" An Ninh mới vừa vào cửa liền nhìn ra sự tuyệt vọng của nàng, cũng nhìn ra ý định muốn tự sát của nàng.
"Nhị tiểu thư... Ngươi... Ngươi đã đến rồi." Lục phu nhân nhìn thấy An Ninh đến trong mắt liền xuất hiện một tia hy vọng, thật tốt quá, An Ninh đến đây rồi như vậy nàng liền an toàn !
An Ninh nhìn thấy một vùng đỏ chói giữa hai chân nàng, trong lòng ngẩn ra, "Mau, nhanh đi gọi đại phu."