Chương 11: 11: Thật Là Nữ Lưu Manh
Những đại quan lão gia kia, trong nhà không ai mà không tam thê tứ thiếp, nhi nữ thành đàn? Muốn tuyệt hậu cũng không đến phiên bọn họ.
Chỉ những trong nhà gặp khó, còn lại nữ tử mồ côi, ở nhờ thân thích cũng là những người có mặt mũi, không thiếu cái ăn cái mặc.
Các đại quan lão gia cũng không biết cuộc sống của nữ tử mồ côi ở dân gian khổ sở như thế nào, sao lại còn thay nữ tử mồ côi lập pháp? "Tạ Chinh trầm mặc không đáp, trước khi gặp nạn, hắn xác thật chưa từng nghe qua chuyện nữ tử mồ côi trong dân gian.Thấy hắn im lặng, Phàn Trường Ngọc cho rằng lời nàng nói quá sắc bén khiến hắn nghẹn lời, bèn vò đầu bứt tóc cố sửa đổi: “Nhưng nếu có đại quan nào biết tình cảnh của nữ tử mồ côi trong dân gian, lại chịu vì nữ tử mồ côi mà đề xuất lập pháp, đó cũng là một chuyện tốt."Tuy nhiên, Tạ Chinh đang xem xét tính khả thi của việc nữ tử mồ côi lập hồ: "Trong triều đình đối với nữ hộ có giảm bớt lao dịch thuế má, nữ tử mồ côi nếu như có thể tự lập hộ, thì cũng giống như nữ hộ.
Chỉ là khi nữ tử mồ coi xuất giá hoặc kén rể, trong nhà có thêm nam nhân, thì không được miễn lao dịch thuế má, chuyện văn thư giấy tờ xử lý khá phức tạp."Phàn Trường Ngọc nghe vậy như rơi vào trong sương mù: "Sao huynh biết nhiều về “Đại Dận luật” như vậy?"Tạ Chinh biết mình đã nói quá nhiều, vì vậy hắn nheo mắt lại và nói: "Chỉ là vào nam ra bắc, kiến thức được nhiều thêm một chút."Phàn Trường Ngọc không nghi ngờ gì cả, lấy tấm văn thư hộ tịch từ trong túi cài khuy ra: "Mà này, hộ tịch của huynh đã được xử lý rồi, quan sai trong huyện bây giờ đang truy bắt lưu dân ăn mày, không có lộ tịch hay lộ dẫn thì người xứ khác vào thành cũng sẽ bị tống giam.
Bây giờ việc bổ sung hộ tịch cũng không dễ, Vương thúc là vì ân tình mới thay huynh bổ sung hộ tịch này."Nghe vậy, đôi mắt Tạ Chinh lập tức sâu thêm mấy phần: “Quan sai đang bắt lưu dân?”Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Khi trở về ta đã tận mắt chứng kiến , nghe nói Tây Bắc đã đổi tiết độ sứ, sợ đến tết bên trong sẽ có sơn tặc đến cướp bóc mới hạ lệnh như vậy."Đang nói, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh: "Ta cũng nghe nói Vũ An hầu tử trận ở chiến trường Sùng Châu, huynh từ Sùng Châu chạy nạn đến, không biết chuyện này có phải là thật không?""Ta không biết."Phàn Trường Ngọc thở dài: "Nếu Vũ An hầu thật sự đã ch.ết thì thật đáng tiếc."Gương mặt tái nhợt của đối phương lại dường như lộ ra một ý cười trào phúng, hỏi: "Có gì đáng tiếc?".