Chương 56: Phụ ai
Vì Hứa Đồng vẫn còn mệt, Cố Thần tự mình đi pha nước nóng cho cô tắm rửa. Một lúc lâu sau, túi chườm đá bắt đầu có tác dụng, Hứa Đồng đã tỉnh táo hơn một chút, lại nhìn thấy Cố Thần tận tình chăm sóc mình, tâm trạng trở nên rất tốt, liền lên tiếng trêu chọc. Thể hiện vẻ khoa trương, lại kinh ngạc Hứa Đồng dài giọng nói: “Không thể tưởng tượng được, chỉ là “Nhấc tay chi lao ( ) thôi, vậy mà được đại thiếu gia tốn sức, không biết nên tạ ơn thế nào a!” Vừa nói vừa nhìn một vòng quanh phòng, giọng thắc mắc: “Còn nữa, nhà lớn như vậy, tại sao một người giúp việc cũng không có, lại phiền đại thiếu gia tự mình động tay?”
Quay đầu nhìn Cố Thần, hắn đang dùng tay kiểm tr.a nước nóng. Hứa Đồng giật mình phát hiện, tuy rằng mặt hắn vẫn thản nhiên nhưng hai tai đã bắt đầu đỏ lên. Hình như biểu hiện này gọi là xấu hổ.
“Có người giúp việc theo giờ.” Hắn thản nhiên mở miệng, “Anh không thích người khác ở trong nhà mình.”
Hứa Đồng nghe vậy không nói gì, lập tức xoay người bước đi. Cố Thần thấy thế không hiểu, đuổi theo giữ cô lại ở cửa phòng tắm. “Muốn làm gì? Nhanh tắm rửa, để cho nước lạnh anh sẽ không pha đâu, đến lúc đó tự em làm đi.”
Hứa Đồng giương mắt nhìn hắn, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Anh không phải là có ý đuổi khách sao? Anh nói anh không thích người khác ở trong nhà mình!”
Cố Thần khẽ nhăn mi. Người thông minh quả nhạy cảm, hắn chỉ buột miệng nói một câu, lại khiến cô hiểu lầm, thật phiền toái. Bỗng nhiên nhìn thấy mắt cô hiện lên một tia bướng bỉnh, không khỏi giật mình nhận ra. Không ngờ mình lại một lần nữa bị cô gái giảo hoạt kia trêu đùa. Có một thời gian dài hắn tự hỏi, vì sao hắn ở trước mặt người khác thành thục tinh anh, nhưng khi đối mặt với cô gái này lại luôn bị mắc mưu, bị trêu trọc. Về sau rốt cuộc hiểu ra, bởi vì trong lòng thực sự yêu thương cô ấy, cho nên mặc kệ những gì cô nói là thật hay giả, hắn đều theo bản năng mà nguyện ý tin tưởng. Hoặc đây gọi là vì yêu mà muốn dung túng.
Nhìn vẻ mặt Hứa Đồng đắc ý vì thực hiện được gian kế, trong lòng hắn cười thầm, cánh tay vung lên, không nói một lời đem cô ôm lấy đi đến bồn tắm, thô bạo thả vào bên trong. Quần áo trên người cô còn không kịp cởi, bất ngờ không đề phòng, kêu lên một tiếng sợ hãi: “Cố Thần, anh điên rồi! Anh bắt nạt người khác! Quần áo của em còn chưa cởi đâu!”
Cố Thần cũng nhấc chân bước vào trong bồn tắn, lúc nói chuyện hai tay cũng không hề dừng lại, nhanh tay cởi nút áo Hứa Đồng, “Đối với những người không nghe lời, chỉ có thể dùng cách như thế này. Nói anh bắt nạt em không cho em cởi quần áo đúng không? Không sao, để anh giúp em!” Ngực Hứa Đồng trắng ngần dần dần lộ ra, nội y cũng bị hắn rất nhanh cởi bỏ, thoát khỏi trói buộc ngâm trong dòng nước ấm, mê người giống như hai đóa hoa anh túc, làm tầm mắt người ta si mê lưu luyến, không đành lòng rời đi. Hứa Đồng giơ tay ôm ngực, cúi đầu kêu: “Lưu manh!”
Mí mắt Cố Thần nhảy dựng. Từ khi nào hắn không còn hình tượng công tử phong độ nữa, lại cũng bị cô xưng hô “rất khác biệt” như vậy? Hắn quyết định không phụ lòng cô, đơn giản đem hai chữ “Lưu manh” kia làm thật. Hắn đem hai tay cô gỡ ra, thoải mái giống như nói chuyện thời tiết, “Đừng chống đỡ, để anh xem chúng có bị thương hay không.”
Bàn tay hắn không buông tha khẽ vuốt ve, run rẩy, hai đóa hoa anh túc cũng cũng theo đó cương lên. Cô không thể khống chế phát ra một tiếng rên khẽ. Hắn giống như bị điện giật vội rụt tay, từ trong bồn tắm đứng bật dậy, không quay đầu lại đi thẳng ra cửa, “Mau tắm đi!” Tiếng cửa đóng sầm lại, ngăn cách chính mình với cảnh xuân sắc mị nhân làm hắn không thể khống chế được ở trong kia.
Hứa Đồng giật mình trong bồn tắm. Khóe miệng nhếch lên không vui. Khơi mào dục vọng của cô xong hắn lại phủi tay bước đi, còn làm ra vẻ hằn học nữa, ai chọc giận hắn chứ?
Rửa mặt qua loa, Hứa Đồng nhìn áo sơmi và quần đùi Cố Thần chuẩn bị cho mình. Cô không ngờ lại rộng như vậy, áo sơmi mặc trên người cô giống như váy liền áo, rộng thùng thình. Không thể không than một tiếng, nam nữ có khác. Hắn thoạt nhìn nhã nhặn cao gầy như vậy, nhưng so sánh với cô, khung xương vẫn lớn hơn rất nhiều.
Xem ra chỉ cần áo sơmi cũng đủ, cô liền cởi bỏ quần đùi không thoải mái kia, hai chân trần đi vào phòng ngủ. Cố Thần so với cô còn mát mẻ hơn. Hắn cởi trần, phía dưới vây khăn tắm, lúc này đang lấy khăn lau đầu.
Hắn quay đầu nhìn Hứa Đồng, ánh mắt buồn bã nhíu mày lại, “Quần đùi đâu? Tại sao không mặc?”, cẩn thận nghe ra trong giọng nói có phần trách móc.
Hứa Đồng cả người mệt mỏi chỉ muốn mau chóng ngả lưng, vì thế không để ý đến hắn chất vấn, chui vào chăn.
Nhìn khuôn mặt cô nhỏ bé, dáng người mảnh mai chìm trong chiếc giường lớn làm người khác thương tiếc, hắn không nói được một lời. Để khăn mặt một bên, hắn cũng bước lên giường.
Hứa Đồng mở mắt nhìn hắn a một tiếng, “Anh chẳng lẽ không đi ngủ ở phòng khách sao?”
Cố Thần không biết nên khóc hay nên cười, “Đây là nhà của anh!”
Hứa Đồng hoang mang nháy mắt mấy cái, hừ một tiếng, “Được, đây là nhà của anh. Em đi ngủ phòng khách. Này, phòng khách ở đâu?” Vừa ngồi dậy lại bị Cố Thần kéo trở lại, lao vào trong ngực hắn. Giọng nói hắn bỗng trở nên dịu dàng, “Mau ngủ đi, đừng ép anh!” Hứa Đồng vì thế nằm xuống, ngoan ngoãn nghe lời.
Đôi má đã bớt sưng kia dán trước ngực hắn, trong lúc hắn không nhìn thấy lộ ra nụ cười đắc chí. Cô lại một lần nữa chọc ghẹo hắn. Hai má bỗng dưng thấy lạnh lạnh, cô ngẩn ra xong ngẩng đầu hỏi hắn: Mỗi phòng ở đây đều có phòng tắm đúng không?”
Cố Thần “Ân” một tiếng mơ hồ đáp lại. Hứa Đồng không buông tha, tiếp tục hỏi: “Anh vừa chạy đến phòng khác tắm có phải không?”
Cố Thần đột nhiên nâng cô dậy, trừng mắt hỏi cô: “Ép anh cả buổi tối, em không mệt sao? Còn nhiều sức vậy à?” Hắn lại ấn đầu cô vào trước ngực, đôi má kia rất nhanh lại bị ép vào hắn, làm cô không thể tiếp tục mở miệng, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Hắn lại nói: “Ngủ ngoan! Nếu không muốn, anh cũng không ngại tiếp tục ra tay đâu!”
Hứa Đồng nắm tay đẩy trước ngực hắn, “Mặt đau quá! Bị anh làm nghẹt thở muốn ch.ết!”, tách ra một chút khẽ thở dốc, “Lưu manh!”. Bên tai nghe như có tiếng cười, bỗng nhiên một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên trán. Sau đó cô nghe thấy hắn nói với mình: “Ngủ đi!”
Hai chữ này như mang theo ma lực, làm cho cô tĩnh tâm. Cô khẽ nhắm hai mắt, cuộn tròn lại, ở trong lòng hắn rất nhanh đi vào giâc mộng.
●] ]●
Cố Thần ôm Hứa Đồng, một phút cũng không rời.
Buổi sáng Hứa Đồng miễn cưỡng mở mắt, phát hiện Cố Thần còn đang ngủ say. Cô khẽ dở mình rời khỏi vòng tay của hắn lặng lẽ đứng dậy. Lúc sắp rời khỏi giường, bỗng nhiên lại bị hắn kéo, cô lập tức ngã nhào vào lòng hắn.
Cô kêu lên một tiếng, ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt tinh anh sáng ngời. Đôi mắt này đâu giống một người vừa tỉnh ngủ? Rõ ràng hắn đã sớm tỉnh, lại giả bộ như người vẫn ngủ say gạt người khác.
Hứa Đồng chu miệng: “Này, tại sao anh không cho em đứng lên!”, giọng không hài lòng.
Cố Thần khẽ giương mắt, sáng sớm, giọng nói hắn khàn khàn mang theo chút gợi cảm, “Để làm gì? Muốn giống như trước đây, cả đêm ăn no xong, buổi sáng tỉnh dậy không chào một tiếng mặc quần áo đi luôn?”
Hứa Đồng cười mỉa. Nhớ lại, cô quả thật như vậy, cũng khó trách lúc này hắn trêu chọc mình. cô cười lớn: “Anh buông nhanh, em không bỏ đi, em muốn đi vệ sinh thôi! Nếu anh không buông, em sẽ cho chiếc giường này thơm ngào ngạt luôn!”
Cố Thần nghe xong không khỏi ngẩn ra, hoàn hồn thì đã thấy Hứa Đồng như con chim non hồn nhiên từ trong lòng hắn nhảy khỏi giường. Trong vòng tay, trong cõi lòng phút chốc trở nên mất mát, cảm giác đó làm hắn phiền muộn. Hắn bất tri bất giác mặc đồ xong cũng rời giường, theo cô đến cửa nhà vệ sinh. Tiếng bồn cầu tự hoại xả nước vang lên làm hắn giật mình. Hắn khoanh tay trước ngực tựa vào tường, không khỏi thầm tự giễu. Từ khi sinh ra đến giờ hắn đã bao giờ làm việc ngốc nghếch như vậy? Không chỉ mang một cô gái trở về nhà, để cho cô ấy ngủ ở giường của hắn, chiếc giường mà cả ba hắn cũng không thể động vào, thậm chí càng kì quái hơn là sáng sớm sau khi tỉnh dậy, ngốc nghếch đi theo cô ấy đến tận ngoài nhà vệ sinh, lẳng lặng chờ.
Càng nghĩ càng thấy nực cười, nhưng từ tận đấy lòng hắn không hề có cảm giác hối hận nảy sinh. Hắn sẽ không bao giờ như trước đây, để cô ra đi mà không nói một lời. Từ khi nào hắn lại thay đổi đến mức này, thay đổi nhiều đến mức hắn cũng phải giật mình. Nhưng thật kì lạ, bản thân hắn cũng không hề bài xích kết quả ngày hôm nay.
●] ]●
Hứa Đồng từ nhà vệ sinh đi ra, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Thần tựa ngoài cửa mà hoảng sợ.
“Oa!”, cô kêu lên, “Anh làm sao lại ở chỗ này!”, vừa vỗ ngực vừa tức giận, “Thật đáng ghét! Làm em sợ muốn ch.ết!” Bỗng dưng nghĩ nghĩ, lại cười rộ lên, “Em biết rồi! Anh cũng muốn giải quyết sao? Được, em xong rồi, anh có thể vào!”, vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ chỉ phía trong. Nói xong cất bước định trở lại giường. Sự viếc hôm qua xảy ra như vậy, mặt cô tuy rằng không còn sưng, nhưng lúc này cả người đều mệt mỏi, đi vệ sinh xong, chỉ muốn nhanh chóng trở lại giường, ngủ tiếp một giấc.
Cô vừa cất bước, Cố Thần liền duỗi tay ra, hơi kéo một chút, đem cô lại trước mặt.. Hắn nhìn kĩ mặt cô, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa, “Có còn đau hay không?” Ở trong mắt hắn, hai má Hứa Đồng vẫn còn hơi sưng. Đã qua một đêm, lại vẫn không đỡ. Ánh mắt hắn không khỏi thương tiếc. Hứa Đồng vô tư cười, an ủi lại hắn: “An tâm! như vậy tính cái gì? Nhưng vết thương trước đây em bị, so với thế này đều đáng sợ hơn nhiều! Không cần quan trọng hóa như vậy!” Nói xong muốn quay người đi về giường, lại bị Cố Thần một lần nữa giữ chặt.
Cô không khỏi giương mi trừng hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Làm gì vậy? Sáng sớm muốn nhảy Tanggo? Tha em đi! Mặt em còn sưng đây này! Anh lại chẳng để em yên, đầu em sẽ choáng váng mất!” Nhớ lại bộ dáng hắn giống như oán thán lúc vừa tỉnh dậy khi nãy, cô dường như giật mình nhận ra: “Anh buông tay! Em không phải vội vã trở về mặc đồ rời đi, em muốn về nằm tiếp, mình mẩy đều đau, này! Đứng ở đây mệt ch.ết được, anh mau để em về, em muốn về giường!” Lúc nói chuyện ngay cả cô cũng không nhận ra, cô thế này không phải là làm nũng hắn thì là cái gì?
Mặt Cố Thần vẫn lạnh băng, không hề thay đổi, nhưng đáy mắt dịu dàng lại hiện lên ý cười. Hắn khẽ thở dài, giống như không còn cánh nào khác, hắn vung tay, lúc cô kêu lên sợ hãi, trước mắt xoay đảo hắn đã đem cô ôm trước ngực, đưa cô trở lại trên giường, giống như đùa nghịch với trẻ em, đặt cô xuống, cho cô gối đầu, đắp cho cô chăn, đặt hai tay cô vào trong, cả người chỉ còn đầu ở bên ngoài. Đôi mắt cô mở to khẽ đảo, bộ dáng đáng như trẻ sơ sinh, cắn nhẹ vào ngực hắn, phút chốc hắn đã rõ ràng cảm giác như thế nào gọi là tê dại. Hắn không kìm lòng được, khóe miệng khẽ giương lên, đưa tay vuốt má cô, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
“Anh đến công ty, sẽ bảo người xin phép cho em, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi làm!”
Hứa Đồng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn gật đầu. Bỗng nhiên mở một mắt, khép một mắt tinh nghịch nói với Cố Thần: “Em chỉ ở đây một lúc thôi, khỏe hơn chút em phải về nhà. Tan tầm anh trở về không thấy em cũng không cần di tìm! Anh với em đấu đá cũng đủ, em không muốn lại lừa anh!”
Cố Thần im lặng, chỉ đưa tay khẽ vuốt mắt cô, làm cô nhắm mắt lại. Lúc biết cô không còn thấy, hắn mới cười rộ lên. Cô gái xấu xa này, cho đến bây giờ vẫn bướng bỉnh ngang ngạnh, ngay cả chờ hắn tan tầm trở về gặp lại một lần cũng không chịu. Mà chính hắn đối với sự bướng bịnh ngang ngạnh của cô lại rung động, nhớ nhung không thể ngừng.
●] ]●
Cố Thần đến công ty vẫn ngồi trên ghế nhíu mày trầm tư. Nghĩ đến cô gái giảo hoạt kia lúc này vẫn nằm ở trên giường mình, mi tâm dần dần giãn ra. Không thể không thừa nhận hắn đối với cô đã thực sự dao động. Tối hôm qua cùng với cô, bây giờ nghĩ lại quả thật toàn những hành động trẻ con. Nhưng trẻ con không có nghĩa là không có giá trị, từ trong thâm tâm, hắn thực sự hi vọng vào lần đánh cược này cùng cô. Chẳng qua hắn muốn nghe chính cô nói ra tâm ý của hắn.
Trong tình yêu có ai là người thắng cuộc? Hắn từng nghĩ là chính mình, nhưng hiện tại đã hiểu được, nghĩ như vậy chẳng qua là còn chưa thực sự yêu. Nếu thật sự rung động, chẳng sợ người thép cũng cũng có thể vì tình yêu mà mất tự tin. Cô gái kia quỷ kế đa đoan, thiên biến vạn hóa, lại đem chân tình của hắn trói buộc lại. Có lẽ cô đã từng có thời khắc muốn tin tưởng hắn, nhưng hắn vì những ý nghĩ sai lầm mà đem cô đẩy ra xa. Khi muốn đến gần, lại phải trải qua một chặng đường trèo đèo lội suối vất vả.
Muốn có được tình yêu của cô, muốn cô từ nay chỉ yêu mình hắn, lại là một việc nói dễ làm khó. Cô thông minh như vậy, nhạy cảm như vậy, lại bướng bỉnh ngang ngạnh, không khiến cho cô thực sự yêu thì ai có thể bắt buộc được cô nói ra ba chữ ấy? Cho nên hắn phải khiến cho cô nói ra câu đó, nếu không làm sao hắn có thể yên tâm.
Nghĩ đến việc xảy ra với cô hôm qua, hắn lập tức một lần nữa chau mày lại, trong lòng cuồn cuộn tức giận. Hắn nói với cô, phải trách hắn vì hắn không xử lí tốt việc này, không phải là an ủi cô, để cô bớt nghĩ ngợi, mà là hắn cảm thấy hắn không giải quyết tốt một việc, nên cô mới trở thành nạn nhân. Mà việc kia, chính là việc hắn hủy hôn với Chương Thực Đồng.
●] ]●
Hôm đó trơ mắt nhìn cô bị Tiết Kính Phong đưa đi trước mắt mình, trong lòng Cố Thần ghen tức điên đảo, quả thật không dùng từ nào có thể diễn tả. Hắn liền hạ quyết định, không hề do dự đi tìm Chương Thực Đồng nói với cô ta chuyện hủy hôn. Hắn giải thích với cô ta giống như giải thích với chính mình, “Trước kia cảm thấy hôn nhân chỉ là một công việc nối dõi tông đường mà thôi, cho nên cùng ai kết hôn cũng không có vấn đề gì. Bởi vậy đáp ứng yêu cầu của ba tôi, cùng cô qua loa đính hôn. Nhưng hiện tại tôi cũng đã hiểu được, ý nghĩ này chỉ vì trong lòng còn chưa có người đó. Bây giờ tôi đã xác định được một việc, được ở cạnh người đó là cảm giác như thế nào. Cho nên tôi hi vọng chúng ta có thể bình thản hủy bỏ hôn ước này!”
Hắn chưa từng cúi đầu dưới bất kì kẻ nào, nhưng vì cô gái kia, hắn lại cúi đầu giải thích với Chương Thực Đồng: “Nếu cô cảm thấy bị tổn thương, chân thành xin lỗi.” Tuy có xin lỗi nhưng thái độ hắn lại kiêu ngạo, không hề siểm nịnh, “Trừ lời đó ra tôi không có gì để nói với cô!”
Chương Thực Đồng không thể chấp nhận những điều hắn nói, cô ta bật khóc chất vấn: “Có phải bởi vì Hứa Đồng hay không? Có phải hay không?”
Cố Thần bất động, thản nhiên đáp: “Cho dù tôi nói không phải, cô cũng không tin. Mà nếu tôi nói phải, cô sẽ nói cô đã biết chính là cô ấy. Như vậy, vấn đề này để cô tự trả lời là được rồi, xem ra tôi không cần đáp lại.”
Chương Thực Đồng điên cuồng than khóc: “Cố Thần, sao anh có thể làm như vậy, em yêu anh! Em không thể không có anh! Anh không thể bởi vì loại con gái không biết xấu hổ, loại hồ li tinh chuyên đi dụ dỗ người yêu của người khác như cô ta mà vứt bỏ em!”
Nghe cô ta nói như vậy, Cố Thần không khỏi nhíu mày, ánh mắt trào ra một tia tức giận, không kiên nhẫn nói, “Tôi và cô hủy hôn ước, đây là chuyện của hai chúng ta, không nên đổ mọi chuyện lên đầu người khác. Làm phụ nữ nên biết ý tứ, không phải hơi một tí đã nói người khác không biết xấu hổ, là hồ li tinh!”
Cô ta bắt đầu xịu xuống, “Anh không yêu em, lúc trước vì sao còn đồng ý đính hôn với em?”
Vấn đề này hắn đã giải thích rõ ràng, không muốn lặp đi lặp lại, chỉ hỏi cô ta: “Cô biết rõ tôi không yêu cô, vậy tại sao hi vọng tôi sẽ đính hôn với cô?”
Cô ta lớn tiếng khóc, kể lể: “Nhưng anh không thể đối với em như vậy! Chẳng lẽ anh không biết chính mình là người vô trách nhiệm sao? Anh không thể đểu cáng như vậy được!”
Hắn lại nở nụ cười, “Tôi đã bao giờ nói mình là người tốt đâu?” Đối với những người hắn không thích, một giọt nước mắt của cô ta đã làm hắn cảm thấy rất phiền hà. Mà cô gái kia quật cường không chịu rơi lệ, lại rất dễ dàng làm hắn đau lòng.
“Thứ nhất, tôi không hề động đến cô, về thân thể tôi không để cô thua thiệt. Tiếp theo, tôi chưa từng hứa hẹn với cô, đính hôn là do cô tình nguyện, tôi không bức cô, cũng không dụ dỗ cô, bởi vậy tôi không hề phụ bạc cô. Nếu nói tôi có lỗi với cô, cũng chỉ là trước kia tôi xem hôn nhân như trò đùa, nên mới tùy tiện dẫn đến mối quan hệ của chúng ta ngày hôm nay. Mà trong việc này không chỉ có cô là người chịu thiệt, kì thật tôi cũng vậy. Tôi phải đi đường vòng, lãng phí biết bao thời gian, bỏ qua rất nhiều điều tốt đẹp.” Giống như suy nghĩ, hắn dừng lại, im lặng một hồi lâu mới tiếp tục, “Tôi chưa bao giờ là người tốt. Tôi đã nhiều lần làm khổ cô ấy. Nếu lần này nhất định đã lựa chọn, tôi sẽ không một lần nữa làm cô ấy tổn thương!”