Chương 3: Hiểu lầm và rung cảm đầu tiên
Ngày hôm sau, khi tan học lúc 5h chiều. Hoàng Khánh đã đợi Linh Nhi trước cửa.
- Tới rồi sao? cũng đúng giờ đó.
Khánh ngồi cúi mặt nhìn về kía dưới cầu thanh, nghe tiếng Linh Nhi anh chỉ đứng dậy nhưng không hề quay lại. Trong khi Nhi đang đùn đùn nổi giận “Không trả lời sau thật quá đáng”
- Đi thôi, Hôm nay ăn ở ngoài. – Thanh Vy thấy Nhi vậy chỉ còn chiêu dùng đồ ăn dụ thôi.-Chào anh, chúng ta đi thôi – Vy vừa đẩy Nhi vừa quay lại khẽ gật đầu, đúng chất dịu dàng, dễ thương luôn.
Khánh vẫn là thái độ đó khó gần như anh ta đang xây cho mình bức tường thành vững chắc. Linh Nhi, thấy mà phát giận quay sang Thanh Vy cà nhép, nhép môi như muốn nói với Vy là “ Thấy chưa tối tui kể với bà rồi anh ta không biết là người hay robot không có cảm xúc gì hết, khô ưa, đáng ghét”. Vy dường như hiểu cái âm thanh kỳ lạ của Nhi cô cười cười rồi đẩy Linh Nhi đi.
- Thôi được rồi bà! Đi thôi! Để đồ ăn chạy mất đó.
- Đi ăn... Đi ăn- Nghe tới đồ ăn là Nhi khác hẳn. Nhi hí ha hí hững đi ăn. Hoàng Khánh cứ im lặng đi theo phía sao, không nói gì cũng không thấy biểu hiện gì trên khuôn mặt.
*******
Tại quán ăn. Đồ ăn đã được dọn đầy cả bàn, tất cả điều do Nhi gọi. “cái bụng không đái” của cô có thể chứa hàng tá đồ ăn mà. Trong khi đó văng vẵng đâu đây luồn ám khí “Đúng là con nhà giàu, ăn uống cũng khoa trương đến vậy”, luồng ám khí tỏa ra từ Hoàng Khánh.
- Nè, Ngồi đi đứng đó làm gì? – cũng cái giọng đanh đá đó, nhìn Nhi như muốn ăn tươi người ta chứ không phải mời ngồi.
- Anh ngồi đi không cần đứng. Cứ tự nhiên. – Thanh Vy cũng ngỏ ý mời cho Khánh khỏi ngại, vì dù gì cũng mới làm ngày đầu. Rồi gắp thức ăn bỏ vào chén.
- Cảm ơn. Tôi không quen ăn đồ ăn ở ngoài. - Cản lại, lạnh nhạt nói.
- Kệ anh ta đi. Ăn thôi. - Chẳng thèm để ý. Vì thức ăn che mắt nhỏ rồi.
Ăn được tầm 30 phút thì Linh Nhi bỗng nhiên dừng lại. Đặt đôi đũa xuống bàn một cái *cọp*, mặt khó chịu như muốn đánh nhau. Thanh Vy ngồi cạnh cũng giật mình.
- Chuyện gì vậy Nhi?
- Tui đi đây xíu. – Nhi đứng bật dậy, tiến về phía sau lưng Khánh cách đâu 4, 5 bàn gì đó.
Cả Vy và Khánh đều thắc mắc nhìn theo. Phía đó đâu có gì chỉ có mấy thằng cha đang nhậu nhìn có vẻ bụi đời, cạnh đó là một cô bé đang bán vé số cho họ. Mọi chuyện đang hết sức bình thường nhưng sao đâu đó thấy được cô bé có vẻ lo lắng và hoảng sợ, có lẽ mọi người gần đó biết chuyện gì nhưng không một ai làm gì cả.
- Nè! Nhỏ đó. - Vừa nói vừa kéo cô bé về phía mình. Làm như muốn kiếm chuyện. - Mầy đang làm gì ở đây vậy?
- Này cô em! Có chuyện gì vậy? - Một thằng lên, có vẽ hơi tức giận như vừa bị phá đám chuyện gì.
- À! Em xin lỗi. Em làm phiền mấy anh rồi. Em chỉ muốn dắt con nhỏ này đi thôi. Bẩn thỉu vầy em nhìn chẳng muốn ăn chút nào. – Nhi quay sang hớp hồn bọn chúng bằng nụ cười thân thiện và giọng điệu ngọt ngào, mặt dù Nhi chẳng muốn chút nào. Hắn ta có vẻ đã đớp thính.
- Không phiền, không phiền, em muốn sao cũng được. Chỉ cần uống với anh một ly là được rồi. - quay qua gạ gẫm Nhi.
- Được thôi. – Nhi cầm chai bia gót một ly đầy và uống ừng ựt. Nhi không uống bia bao giờ, nhưng nhỏ uống như uống nước.
- Cô em chịu chơi thật nhe! - Mấy thằng đó vui vẻ, vỗ tay, cười cười.
- Vậy được rồi hé! - cầm ly bia còn đá lắc lắc, rồi để xuống bàn cái cụp. Xong quay ngang kéo cô bé đó đi thẳng ra cửa.
Mấy thằng kia nhìn theo khoái chỉ “Con nhỏ này ngon thiệt”. Thanh Vy đã hiểu mọi chuyện, không cần Nhi lên tiếng chỉ cần nhìn cũng đủ hiểu bởi lẽ cả hai như ruột thịt, cô vẫn ngồi yên lặng quan sát. Riêng Khánh, anh ta câu mài, tỏ vẽ không hài lòng “Cô ta thật khinh người, còn là hạng con gái chẳng ra gì”, đây là tất cả nhưng gì mà người ngoài nhín vô thấy trước mắt không riêng gì Khánh.
*******
Góc khuất của quán.
- Này em không sao chứ? – Tay cầm lấy 2 bờ vai nhỏ bé của cô bé đó, ân cần hỏi.
- Em...em không sao. - giọng còn run run sợ hãi.
- Ừ! Mọi chuyện tốt rồi. Không sao hết - Ôm bé gái vào lòng, trấn an, tay xoa xoa lưng.
- ......Dạ! – bé gái từ từ bớt sợ rồi trả lời.
- Chị xin lỗi! Lúc nãy chị hơi nặng lời. Em không giận chị chứ?
- Em không giận ạ. Em biết chị muốn giúp em mà-Tay quẹt quẹt khỏe mắt ngấn lệ.
- Con bé này, Sao biết chị muốn giúp em? - Thả cô bé ra, Nhi ngạt nhiên hỏi.
- Hi... bí mật. – đã hết sợ, nhỏ cười tươi rối trả lời. Bỗng Nhi hỏi nhỏ.
- Sao lúc nãy em lại bị vậy?
- Ưm... ưm – cô bé ngập ngừng, sợ sệt.
- Thôi được rồi. Mấy thằng biến thái, cặn bả đó, đến trẻ con mà cũng không tha. – Nhi nói trong tức giận, nhưng vẫn cố gắng trấn an bé gái – Không sao rồi, sao này em cẩn thận hơn nha.
- Dạ!
- Mà nhà em ở đâu? Sao một mình ở đây?
- Nhà em ở gần đây. Nhà em rất kho khăn nên phụ mẹ bán vé số.
- Vậy... Vậy Em có đi học không?
- Dạ.... dạ không.- Cô bé đáp trong tuổi thân.
- Ừ! Chị xin lỗi.- Thấy cô bé có vẻ buồn nên, Linh Nhi biết mình chạm đến nỗi buồn của cô bé.
- Dạ không sao đâu. - Nhỏ lắc đầu lia lịa.
*ọt... ọt*
Cái bụng trống rỗng lên tiếng, cô bé xấu hổ ôm bụng
- Đói hả.- Nhi mĩm cười nhìn bé gái.
Bé gái gật gật.
- Chiều giờ em chưa ăn gì?
- Đứng đây đợi xíu nha!
- Dạ.
Nhi đi thẳng về phía quầy gọi thêm gì đó và nhờ mang ra giúp và để lại lời nhắn “Ngày mai ở đây đợi chị chị có đồ cho em. Bye em”. Rồi quay lại bàn.
- Chuyện sao rồi bà? – Thanh Vy hỏi hang.
- Tui đuổi nhỏ đó đi rồi. – Nháy mắt, rồi ra dấu về chỗ mấy ngưới lúc nãy đang ngồi.
- Ừ! – Thanh Vy hiểu ý, nên cũng không hỏi thêm.
Nhi quay lại ăn ngon lành, trong khi ánh mắt sát thủ của Khánh đang liết xéo, mỉa mai Nhi.
Sáng hôm sau Nhi và Vy đi siêu thị. Không có sự góp mặt của Khánh vì anh ta chỉ làm việc vào buổi tối.
- Đi từ từ thôi bà! - Tiềng Vy gọi với theo Nhi trong khi nhỏ Nhi phóng như bay.
- Biết rồi! Biết rồi – Miệng nói vậy chứ cứ chạy lăn xăn cả lên
- Quầy sách bên kia bà ơi, bên đó đồ ăn.
- Hii.....- Nhi cười túm tím, thấy đồ ăn là quên mục đích rồi.
- Mình mua sách gì?
- Sách lớp một đi. Chắc bé đó chưa đi học bao giờ á.
- Ừmh! Mà biết nhỏ có chịu đi học không. Bé đó chắc cở 10 tuổi rồi, ngại với bạn bè thì cũng tội nghiệp.
- Yên tâm đi. Được mà. Bé đó có vẻ hiểu chuyện lắm.
- Ừ! Còn tiền thì sao.
- Hi.. Tôi không biết nữa, chắc phải xin quyên góp rồi. – Nói như đang che giấu điều gì. Mà thật ra là Nhi đã tính cả rồi cô sẽ giúp con bé bằng sức mạnh tạo ra vàng của mình, mà điều đó thì không thể để Vy biết được.
- Hy vọng giúp được đôi chút vậy.
- Vy ơi! Mua cả đồng phục đến trường nữa nhé. – Kéo kéo áo, năng nỉ. Nhưng dù không cho thì nhỏ cũng đòi cho được.
- Ừ! Được rồi nhưng không được tiêu nhiều quá. Biết đâu con bé sẽ ỉ vô bà thì ch.ết.
- Biết rồi, biết rồi.
Cả hai vui vẻ đi lựa tất cả mọi thứ.
********
Tối đến, tại quán ăn hôm qua.
- Chào em! Đợi chị có lâu không.
- Dạ không ạ!
- Mà em tên gì? Hôm qua chị quên hỏi mất.
- Dạ! Em tên Lan Anh.
- Hì... chị có này cho em nè. – Đưa một đống đồ cho Lan Anh.
- Gì vậy chị?....Woa.... Sách, sách nhỏ thản thốt la lên.
- Suỵt...! – Nhi mĩm cười, ra dấu khẻ thôi. – Còn nữa nè – Nhi đưa luôn cái bịch còn lại.
- Woa... quần áo đẹp quá. – Đưa vào người ứm thử. - Chị cho em hết hả.
- Ừm! Tất cả?
- Thôi chị! Em không nhận được đâu. – Cô bé rất mừng, nhưng vẫn kiên quyết không nhận.
- Sao vậy? Em không thích hả?
- Dạ, em thích, thích lắm. Nhưng em đâu có làm gì cho chị mà chị cho em nhiều đồ vậy? Với lại em đâu có đi học được mà cần sách.
- Không sao hết nhận đi. Còn chuyện đi học chị sẽ nhờ mạnh thường quân hỗ trợ. Em chỉ cần hứa với chị là không mặc cảm với bạn học và học chăm ngoan được chứ?
- Dạ.... Dạ được? Em cảm ơn chị.
- Được rồi giỏi lắm – Xoa xoa đầu Lan Anh. - Giờ tạm thời xem sách trước đã còn việc nhập học thì chị sẽ gửi đến nhà em sau. Mà nhà em ở đâu vậy?
- Dạ! Từ đây chị cứ đi thẳng lại đằng kia, rồi thấy cái hẻm nhỏ, vào trong chừng chút xíu rồi hỏi nhà em là người ta chỉ hà.
- Ừ. Vài bữa nữa chị sẽ đến. Giữ bí mật nha. Bye em.
- Dạ! Cảm ơn chị nhiều.
Vài sau đúng như lời hứa, Linh Nhi mang số vàng có từ khả năng của mình đổi thành tiền để tránh bị chú ý đến nhà Lan Anh. Căn nhà chặc hẹp cũ rít không tiện nghi, nhưng lại rất đầm ấm và hạnh phúc. Cô trao số tiền tuy không nhiều bởi lẽ sức mạnh của Nhi không được lạm dụng vì nếu lạm dụng cô sẽ tổn hại sức khỏe, nếu nặng lơn là không kiểm soát được nữa. Cô mong gia đình có vốn làm ăn và nuôi dạy bé Lan Anh thành đạt. Đang chuẩn bị đi về vừa ra đầu hẻm thì.
*két..... ét...*
- Chạy xe không biết nhìn đường hả? -Nhi bực bội hét.
- Hì.... giởn chút xíu mà gì giữ vậy?
- Ai quen mà giởn? - Ngước lên nhìn thì ra là Hoàng Tuấn, Nhi cũng bất ngờ nhưng cũng y xì cảm xúc tức giận. – Làm gì ở đây vậy?
- Tôi hỏi bà mới đúng. Làm gì ở đây vậy?
- Làm gì kệ tui. Mất mớ gì tới ông. - mặt nghinh nghinh.
- Ơ! Được rồi. Vậy cũng kệ tui đi.
Hai đứa mãi cải nhau thì Thanh Vy nắm tay Lan Anh từ đằng xa đi lại. Thấy hai người nhìn nhau căn thẳng Vy chạy lại.
- Hai người đang làm gì vậy?
- A! Anh Tuấn mới đi học về. – Tiếng Lan Anh cất lên mừng rỡ rồi chạy ráo riết tới ôm tay Tuấn, Tuấn xoa xoa đầu nhỏ cười khì khì. Trong khi Vy và Nhi thì ngỡ ngàn.
- Hai người biết nhau?
- Dạ! Anh ấy tốt lắm ạ, cho em bánh ăn, thỉnh thoảng còn dạy em học.- Lan Anh nói với cười tươi trên môi, và cái nhìn trìu mếm.
- Ơ! Vậy hai bà cũng biết nhỏ hả. – tay chỉ về Vy và Nhi thắc mắc.
- Ừmh. Rồi sao? – Nhi cọc cằn thấy rõ.
- Bà.....! - Tuấn và Nhi trố mắt nhìn nhau như muốn tuyên chiến.
- Thôi cho tui xin. – Vy mà không lên tiếng chắc chiến tranh xảy ra sớm thôi.
- Anh Tuấn kỳ quá! Sao giám ăn hϊế͙p͙ chị Nhi của em – Lan Anh binh Nhi chầm chầm mặc dù người khiêu chiến là Nhi không phải ai khác.
- Con bé này, binh người lạ không binh anh gì hết.
- Chị là người tốt em phải bảo vệ chị.
- Rồi thôi tui chịu thua, 1 chọi 3 rồi. - Tuấn lắc tay chịu thua.
- Em vào nhà đi, khi nào rãnh hai chị lại đến chơi. Nhớ học chăm nha – Thanh Vy đặt một bên tay lên vai Lan Anh ân cần bảo. Khi thấy 2 cặp mắt đổ lửa khi dịu đi rồi.
- Dạ! Anh Tuấn về thôi – kéo tay lôi về, còn quay ngang kênh Nhi cái mới chịu.
- Bye em. - cười tươi hiền hậu, rồi quay sang nghiến ngầm từng chữ - Vĩnh_ biệt_ ông.
- Thôi bà về thôi. – kéo Linh Nhi theo hướng ngược lại.
Suốt quãng đường về nha Lan Anh kể tất cả những chuyện mà Nhi đã làm cho cô bé cả chuyện được giải vây khỏi mấy tên biến thái ở quán hôm trước. Tuấn không nói gì anh chỉ khẻ cười “Cô thật thú vị”.