Chương 14: Ngày đại hung đầu tiên
Sáng hôm sau
- Nhi ơi dậy thôi! – Vy đã chuẩn bị xong từ phòng tắm bước ra, cô lại bên giường thì giật mình Nhi đang toát mồ hôi nườm nượp, mặt đầy đau đớn – Nhi. Không phải chứ? Hôm nay chỉ mới ngày đâu tiên thôi mà sao lại nặng như vậy?– Vy không khỏi lo lắng nhìn Nhi mồ hôi cứ tuông ra như nước. - Tuy mình biết trước chuyện này. Nhưng xem ra tệ hơn rồi. – Vy nhớ lại chuyện mẹ Nhi nói với cô.
( Cuộc điện thoại từ mẹ Nhi gọi đến
- Chào con!
- Dạ. Con chào mẹ ạ. Mẹ gọi con có chuyện gì không ạ? – Vy luôn gọi như vậy vì 2 gia đình rất thân, mẹ Nhi xem cô như con trong nhà.
- À.. Mẹ điện nhắc 2 đứa. Cuối tuần này bố mẹ sẽ cho người đến đón.
- Dạ con biết rồi ạ.
- Ừmh... Làm phiền con rồi. Năm nào cũng mắt con chăm sóc nó giùm ta.
- Không sao đâu mà mẹ. Hai đứa con như chị em mà. Chăm sóc Nhi là điều con nên làm mà.
- Ừ... Ta cảm ơn con.
- Mà Thanh Vy à... Con phải nhớ là tuyệt đối không để Nhi bước ra khỏi kết giới của khu biệt thự.
- Dạ... Con nhớ rồi ạ.
- Còn chuyện này nữa. Bác Lâm phải nhập viện không tới đó được.
- Dạ.. Sao? Bác Lâm không sao chứ ạ?
- Con đừng lo bác cũng khỏe nhiều rồi.
- Dạ... Vậy thì mừng quá. Nhưng mà mẹ.. Không có bác ấy, con sợ một mình không chăm sóc tốt cho Nhi được.
- Con đừng lo mẹ sẽ nhờ cậu Khánh đi cùng 2 đứa.
- Dạ.... Vậy thì con đỡ lo rồi.. mẹ thiệt chu đáo.
- Mà Vy à... chăm sóc Nhi thì chăm sóc nhưng cũng không được quên tự chăm sóc bản thân.
- Dạ.. Con biết rồi ạ.
Mỗi năm vào đúng ngày Linh Nhi bị bắt cóc 16 năm trước, năng lực hóa vàng của lại lớn mạnh và mất kiểm soát. Được sự chỉ dẫn của thần linh, gia đình Nhi đã mua khu đất với vị trí linh thiên và xây 5 cột mốc chấn giữ. Nơi đó chính là căn biệt thự bây giờ, đây là nơi kiềm hãm không để năng lực đó bị mất kiểm soát. Đó là lý do Nhi đang ở đây và không được phép ra khỏi nơi này cho đến hết ngày sinh nhật. Mọi người trong khu biệt thự đều biết và coi đó là những ngày đại hung của Linh Nhi, nhưng không một ai biết về lý do. Họ chỉ biết rằng Nhi sẽ phải chịu những đau đớn nhất định hay hôn mê bất ngờ vào những ngày này và điều đó là không thể đoán trước.)
- Này... bà làm gì ngồi thừ người ra vậy? – Nhi đã tỉnh dậy, giọng mệt mỏi.
- Bà thấy sao rồi? Hôm nay là ngày đầu tiên sau tui thấy nó nặng hơn trước vậy?
- À... không sao đâu. Tui thấy khỏe rồi mà.
- Nhi. Đừng nói dối tui. Bà bị vậy từ khi nào. - Mặt Vy lo lắng.
- Ừ thì... Hôm qua lúc vừa đến đây. – Nhi phải khai thiệt chứ nhỏ không có cách nào giấu Vy được.
- Sao bà không nói tui biết. Tui nghi lắm mà. Người không bao giờ say xe như bà mà hôm qua lại *ọe.. ọe*
- Hì... Không sao đâu mà.
- Còn cười nữa.
- Thôi tui không sao mà. Đi đánh răng đây. Còn ăn bánh của cô Mai nữa. – Nhi vựt dậy tinh thần, bay nhảy vèo vèo với hình ảnh mấy cái bánh ngon lành đang lấp lánh trong trí óc.
*********
Sau bữa sáng.
- Mọi người đi nào! – Vy dẫn đầu, dắt mọi người tham quan xung quanh khu biệt thự.
- Ở đây rộng quá hà. Mát mẻ quá. – Hân đang tận hưởng khí trời đây mà.
- Mà mấy trụ cây đó là sao vậy? - Ngọc Anh tò mò đứng lại, chỉ về những cây cột nằm ở 5 góc xung quanh căn biệt thự, mọi người cũng nhìn theo, mặt ai cũng khó hiểu.
- À... Không có gì đâu. Đó chỉ là ranh giới của khu biệt thự này thôi. – Vy giải thích.
- Nè mấy bà nhìn ở đó kìa....- Hân hồ hơi la lên, rồi chay lại chỗ khu vườn của căn biệt thự. -Woa... tuyệt thật đó. - Mọi người cũng đi theo.
- Ở đây... Tất cả điều do Nhi trồng hết đấy. – Vy đứng giữa khu vườn và giới thiệu.
- Thật sao không ngờ nha... Ủa Nhi đâu nữa rồi. – Hân khen rồi liết qua Nhi, nhỏ mới đây đâu mất tiêu rồi.
“Nhớ tụi em quá” Nhi đang tung tăng khắp cả khu vườn, lại chỗ nào cũng như bị tự kỹ “Có nhớ chị không”... “Có nhớ chị không”... luyên thuyên mãi không ngớt, có nên nhốt nhỏ lại không.
- Nhớ. Em nhớ chị lắm. - Tuấn cầm chậu xương rồng nhỏ xíu che mặt rồi đứng trước Nhi, lắc lắc chậu xương rồng như kiểu cái chậu đang nói chuyện.
- Cái ông kia sao giám lấy cây của tui. – Nhi liết đôi mắt đang sắc lạnh của nhìn qua Tuấn.
- A... Chị Nhi đáng sợ quá... - Tuấn vẫn cố truê Nhi.
- Trả lại chỗ cũ mau. – Nhi rất quý mấy cái cây ở đây, héo một cây là nhỏ buồn cả ngày ấy chứ.
- Có... CÓ RẮN... - Ngọc Anh ở gần đó hớt hãi la lên, gương mặt sợ hãi từ từ lui lại. Mọi người nhìn về phía cô, cả bọn hết cả hồn khi nhìn thấy con rắn to đùng đang co người vào thế thủ.
- Cẩn thận. - Tuấn bỏ chậu xương rồng xuống ngay lập tức, đẩy Nhi về phía sau.
Khánh giờ mới ra tay, anh đi về phía con rắn quan sát thận trọng. Dẫu biết gặp rắn là bỏ chạy cho rồi, nhưng chạy rồi nó bò đi nơi nào trong nhà thì càng nguy hiểm.
- Yên tâm đi rắn này không có độc đâu. – Khánh quan sát kỹ lưỡng rồi đứng dậy bình thản ra phán quyết.
Cả đám thở phào nhẹ nhõm. Một cầu bé núp trong bụi cây gần đó, phủi phủi người chun ra.
- Hì hì... hết vui rồi.
- Là em... – Nhi và Vy la làng khi nhìn thấy cậu bé.
- Tiểu Mi lại đây. – Cậu bé ngồi xuống tỉnh bơ đưa tay cho con rắn quấn vào. Cả đám tròn mắt trước cảnh tượng thật oai hùng.
- Nhóc con. em được lắm giám hù chị. – Nhi nổi giận tính lại nhéo cho bỏ ghét nhưng không giám lại gần vì con rắn đang ở đó mà.
- Cậu nhóc là ai vậy Vy. – Hân quay sang Vy hỏi.
- Hì... Con của cô Mai á.
- Vậy con rắn của cậu nhóc đó nuôi à? - Ngọc Anh nhìn con rắn lơm lơm.
- Chắc vậy rồi.
- Làm tôi sợ hết hồn. - Ngọc Anh còn đang dè chừng con rắn.
Nhi đang nổi giận đùn đùn như không làm được gì kìa, khói bóc nghi ngút trên đầu nhỏ.
- Nhật Phong mau bỏ con rắn đó ra!
- Không... Ngon thì chị lại đây nè! Liu.. liu - Cậu vẻ lém lĩnh. – Không thì em lại chị hé? - Cậu giả bộ tiến từ bước từ bước một.
- Không... Đừng lại đây mà. – Nhi quay đầu bỏ chạy nấp sau Khánh. Vì anh đứng gần đó nhất mà. - Đừng có qua đây.... – Nhi cầu xin thảm thiết, nhỏ rất sợ rắn, mỗi lần thấy là chân nhắt không nổi rồi.
- Được rồi. Đừng đùa nữa. Cô ta sợ rồi. – Khánh thấy Nhi quéo hết rồi nên cũng can ngăn, nhỏ níu cái áo muốn rách luôn rồi.
- Hì... Tha cho chị đó. - Cậu thả con rắn vô hộp thủy tinh được cho là nhà của con rắn. - Vào đi tao chuẩn bị thức ăn cho mày rồi đó. – Con rắn thiệt nghe lời bò te te vào.
- Thằng nhóc này... biết giởn vậy nguy hiểm lắm không? - Giờ là lúc Nhi bộc phát cơn tức giận kìm nén. Đúng hơn là cơn thịnh nộ của quỹ dữ.
Bla...bla không hết, cậu nhóc cũng ngồi nghe vui vẻ. Còn mọi người đang nhăm nhi một ít bánh với mớ trà chiều được chuẩn bị, ở một cái bàn trong khu vườn, mọi thứ thật bình yên nếu không có mấy âm thanh bala.. bôlô từ Nhi.
*******
Nhanh như chớp bóng tối đã lan dần, mọi người đang quay quần bên nhau, cười nói vui vẻ. Còn nhỏ Nhi đang rồi run, co rút một góc, chuyện gì xảy ra với nhỏ.
- Nhi ơi qua đây nè! Nó hiền khô hà. – Vy cầm con rắn lúc chiều quơ quơ.
- Đúng đó. đúng đó. Nó hiền lắm - Cả đám đang bu con rắn như bu thú cưng. Mới chiều còn sợ mà giờ vậy.
Khánh không nói gì từ lúc đến đây tới giờ, anh ta lúc nào cũng đứng ngoài nghiêm nghị.
- Nhi mau lên. – Vy nhìn con rắn rồi nhìn Nhi mặt hớn hở.
- Không... Không đời nào. - Nhỏ cắn răng, nổi gai ốc khi nhìn con rắn đang quấn chặt vổ tay Vy
Đang vui đùa, bỗng Ngọc Anh đưa tay ôm bụng, mặt nhăn nhó.
- Ngọc Anh. Bà không sao chứ?
- Không... Không sao. Tôi hơi đau hông chứ thôi. - Ngọc Anh gáng ngượng nhìn mặt đang rất đau.
- Thật không! Nhìn bà xanh xao lắm. Có sao không? – Hân bắt đầu lo lắng.
- À.. à...- Ngọc Anh không chịu nỗi nữa ngã ra ghế.
- Ngọc Anh... Bà sao rồi?
- Cô Mai! Gọi cấp cứu giúp con. – Vy gọi lớn, mọi người đang rất hoang man.
- Được. Tôi gọi ngay.- Dì Mai chạy vội đi gọi điện thoại.
Một lúc sau, xe đã đến, Ngọc Anh đang trong cơn đau quần quại.
- Tôi đi đến bệnh viện bà ở nhà đi. Nhớ đừng đi đâu đó. – Vy lên xe đi cùng Hân, Tuấn đến bệnh viện.
- Ừnh, tôi biết rồi.
Chiếc xe chạy đi, Nhi vẫn không ngui lo lắng, mặc dù muốn đi cùng nhưng không được phép rời khỏi đây mà. Nhỏ quay vào nhà lo lắng không yên.
- Cô đừng lo! Sẽ không sao đâu. Đã có Tuấn và Vy đi rồi.
- Tôi biết. Nhưng tôi không thể không lo, đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì.
- Cô ngủ đi! cũng khuya rồi. Tôi sẽ gọi cô nếu họ gọi về.
Nhỏ không trả lời ngồi im thin thít.
- Này! Cô có đang nghe không đó? – Khánh đang ngồi phía ghế đối diện, cọc cằn hỏi.
- C.. có... nh.. ư..ng mà... - Nhỏ không nói được nên lời.
- Chuyện gì vậy? – Khánh không hiểu chuyện gì, chỉ thấy nhỏ nhìn chầm chầm xuống chân, rồi rưng rưng nước mắt.
- R...r.. ră.. rắn. - Nhi gáng hết sức nói ra. Thật sự nhỏ muốn chạy lắm nhưng cơ thể nhỏ đông cứng rồi, chân không nhắc nổi.
Khánh cũng hết hồn nhưng rồi anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy con rắn Tiểu Mi, đang quấn vào chân Nhi, anh nhẹ nhàng cúi người lấy con rắn rồi bỏ vào nhà của nó. Nhỏ Nhi vẫn ngồi cứng người.
- Xong rồi. Tôi đã nhốt nó lại. Cô đi ngủ một chút đi! – Khánh tiến lại đứng trước chổ Nhi đang ngồi gục mặt. Anh giật mình hoảng hốt khi thấy nhỏ Nhi đang thả người rơi tự do. – Này cô không sao chứ? – Anh vội đỡ như mắt Nhi đã nhắm nghiền rồi. – Này cô làm sao vậy?
Khánh lây nhẹ Nhi nhưng nhỏ vẫn không trả lời, tình trạng y như lúc sáng người đầy mồ hôi. Dì Mai nghe giọng hoảng hốt của Khánh thì chạy ra.
- Có chuyện gì vậy?
- Này. Cô sao vậy? – Khánh vừa để Nhi nằm ra ghế vừa cố gọi.
- Cậu đừng lo. Cứ để con bé nghỉ ngơi đi. Nó sẽ sớm tỉnh lại thôi.– Dì Mai nhìn Nhi rồi thản nhiên nói, dì đã quá quen với tình trạng của Nhi, chỉ có thể nhìn không thể giúp được gì.
- Cô ta bị sao vậy ạ? – Khánh thấy thái độ của dì Mai nên cũng bất ngờ.
- Chắc cậu có điều không biết. Đây là chuyện bình thường với con bé vào những ngày đại hung này thôi.
- Sao ạ? Bình thường?
Cô Mai kể những gì cô biết về ngày đại hung của Nhi.
- ......Chuyện là vậy đó. Nên cậu đừng quá lo! Tôi đi chuẩn bị ít đồ cho con bé. Lúc tỉnh lại chắc con bé sẽ mệt lắm. - Dì Mai lụi hụi vào bếp.
Khánh sau khi nghe về chuyện Linh Nhi anh đến bên Nhi và ngồi cạnh cô. Anh đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn vươn trên hàng mi, rồi hạ bàn tay ấm nóng ấy lên gương mặt đẫm mồ hôi của nhỏ, nhẹ nhàng nâng lấy đôi bờ má, đôi mắt anh thật dịu dàng. “ Cô mau khỏe lại đi! Tôi không muốn nhìn cô thế này”. Những giây phút đó chỉ xuất hiện trong chốc lát, Khánh đã giật mình khi biết mình vừa hành động như vậy, anh vừa không kiểm soát được con tim “ Mình không được như thế, mình không thể”. Anh rút lại bàn tay, cởi chiếc áo khoát choàng lên người Nhi, mặt lạnh lại rồi ngồi xuống một cái ghế gần chỗ Nhi.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua không có tin gì ở bệnh viện, Nhi đang dần tỉnh lại, nhỏ từ từ mở mắt. Mặt Nhi nhìn thật mệt mỏi, xanh xao nhưng nhỏ đang nhìn Khánh mĩm cười “Đẹp thật! Đã lâu vậy rồi mình mới được nhìn như thế này”. Mọi ngày Nhi chỉ giám liếc nhìn thoáng qua, nhỏ sợ ánh mắt từ Khánh, sợ con tim nhảy ra ngoài, với nhỏ đây thiệt là dịp hiếm có. Đang mãi mê ngắm thì điện thoại vang lên.
*Reng... Reng*
Khánh mở mắt ra nhỏ hết hồn nhắm mắt lại. Khánh chưa phát hiện Nhi tỉnh rồi, nhỏ giả bộ giống thiệt. Anh đứng dậy lại gần Nhi kéo chiếc áo khoác choàng cẩn thận cho Nhi rồi đi nhấc máy. Trong khi Nhi nằm im thin thít “ Tim mình” hơi ấm từ Khánh làm tim nhỏ đập loạn xạ. Giờ mà mở mắt ra là xong đời con tim bé nhỏ của Nhi.
Cuộc điện thoại từ bệnh viện là của Vy.
- Alo.
- Anh Khánh hả?
- Vâng! Là tôi đây.
- Nhờ anh chuyển lời giúp đến dì Mai và Linh Nhi là Ngọc Anh đã khỏe rồi. Nhưng chắc sáng mai tôi với họ mới về được.
- Được. tui biết rồi.
Phía đằng này, nhỏ Nhi đang cố định thần, mắt mở to chớp chớp nhìn lên trần nhà, tay nhỏ ôm tim sợ nó nhảy ra ngoài. Không hay biết Khánh đã đứng đó từ bao giờ.
- Cô tỉnh rồi à? Đã thấy khỏe hơn chưa?
- À... à tôi khỏe rồi. - Nhỏ ngồi bật dậy vì hết hồn, Khánh đang nhìn chầm chầm nhỏ.
- Đúng rồi. Vy vừa gọi báo là Ngọc Anh không sao. Cô đừng lo!
- Vậy thì mừng quá.
Dì mai nghe tiếng Nhi, thì bưng khây đồ ăn ra mỉm cười.
- Nào ăn chút gì đi. Chắc là mệt lắm.
- Hì.... con không sao cô đừng lo – Nhi cố cười mặt dù mặt nhỏ đang tái nhợt ra.
- Được rồi ăn đi. – Dì Mai đặc phần đồ ăn lên bàn.
- Dạ! – Nhỏ ăn có chút xíu. – Con no rồi. Cảm ơn cô.
- Gắng ăn thêm tí nữa đi con. – Dì Mai nhìn nhỏ xót xa, dì rất thương Nhi.
- Cô nên ăn một ít nữa đi. – Khánh cũng lo lắng vì đây là lần đầu Nhi chê đồ ăn.
Thấy mọi người lo cho mình, Nhi muốn ăn thêm lắm nhưng thật sự nhỏ chẳng thể nào ăn nỗi.
- Con không sao đâu. Giờ con lên phòng nghỉ. Cô cũng ngủ sớm đi. – Nhi đứng dậy gắng gượng lên phòng nhưng nhỏ hơi đuối sức.
- Vậy thôi cũng được. Để cô dìu con lên!
- Cô đi nghỉ sớm đi. Để con làm được rồi. – Khánh nhìn cái vẻ yếu ớt của Nhi mà đi lên được phòng chắc tới sáng. Anh bế nhỏ gọn trên tay lên phòng là nhanh nhất.
- Được rồi. Nhờ cậu vậy!
Khánh bế Nhi đi lên lầu, nhỏ chẳng vùng vẩy gì nỗi nữa, nằm trong vòng tay nhỏ thầm ao ước nhưng Nhi chẳng cảm nhận được gì chỉ thấy người mệt mỏi thôi. Chưa đi đến nơi nhỏ đã ngủ mất rồi. Khánh đặt Nhi lên giường. Không gian về đêm thật tĩnh lặng, chút gió nhè nhè là cây xào sạt, Kháng đứng nhìn Nhi thật lâu, rồi đặt lên trán nhỏ một nụ hôn và ghé vào tai những lời âu yếm “ Tôi ra lệnh cho em, hãy mau chóng khỏe lại”.