Chương 4
Tôi lên phòng. Gặp Hải Minh ở ngay cầu thang. Nó hỏi tôi có chuyện gì. Tôi chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi đóng sầm cửa.
Còn khá sớm. Tôi không muốn ra ngoài chơi. Thế là cứ ngồi đó nghĩ cách giải bài lúc nãy. Đúng thật là không thể. Tôi nhờ Hải Minh giảng lại cũng không thể hiểu. Tôi về phòng, nằm trằn trọc suy nghĩ...
Nhớ? Tôi đã biết thầy trước đó à? Tôi cứ nghĩ rồi nghĩ. Rốt cuộc là lúc nào? Hay là thầy chỉ cố ý trêu tôi?!
Tôi cầm một triệu thầy đưa trên tay. Tôi chỉ muốn công bằng cho thầy. Là do tôi thầy mới đến chỗ làm trễ. Thế thì tôi phải bù lại cho thầy là đúng mà. Tại sao thầy lại không nhận? Thầy nghĩ gì? Thật sự tôi không rõ. Thầy nghĩ tôi thương hại thầy?! Không. Khi ai đó thua ta về mọi mặt, ta sẽ có một lòng thương cho người đó. Lòng thương đó gọi là thương hại. Nhưng.... Thầy ấy hơn tôi về mặt kiến thức, thầy ấy hơn tôi về sự chăm chỉ. Tôi kính trọng thầy. Chưa hề có cái ý nghĩ thương hại ấy. Phải làm sao đây?!
...
Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ tối. Phải đi tìm thầy, giải thích cho rõ đã. Tôi chạy thục mạng đến Lame Cafe. Mong rằng thầy chưa về. Mong rằng thầy chưa về...
Đến nơi. Quán đóng cửa tắt đèn tối thui. Tôi đang làm cái gì thế này? Tại sao phải cố gắng như thế? Mọi thứ tôi làm dần trở nên vô nghĩa. Tôi ngồi thụp xuống mà thở. Mệt quá đi mất.
-"Em....?"
Là thầy Phong. Tôi đứng ngay dậy. Cúi đầu chào thầy
-"Em... Em xin lỗi. Xin lỗi vì đã nói là ghét thầy. Em không hề ghét thầy đâu. Còn về việc tiền lươngThật ra_"
-"Thôi được rồi. Em không cần phải giải thích đâu. Tôi đưa em về"
Thầy cắt ngang lời tôi. Việc ấy chẳng khác nào thầy đang ghét tôi. Thầy không muốn nghe giải thích. Tôi đã làm sai sao? Thật sự tôi đã làm sai sao?
Tôi ngồi thụp xuống trước thầy. Ức nghẹn nơi cổ họng. Cảm giác gì thế này. Muốn khóc quá đi mất....
-"Hải My!"
Là Hải Minh. Nó đến cạnh tôi. Hỏi han tôi.
-"Sao mày ra ngoài giờ này? Đi tìm anh Phong? Làm gì?"
Nó nhìn thầy Phong. Tôi kéo áo nó lắc đầu. Bảo nó về thôi.
-"Sau này đừng ra ngoài một mình vào giờ này nhé"
Khi anh em tôi quay lưng đi. Thầy Phong nhắc nhở một câu. Tôi cứ thấy buồn buồn. Không hiểu sao nữa.
Đi không nổi. Lúc nãy chạy tôi có bị trặc chân nên hơi đau. Hải Minh cõng tôi về nhà. Mồm miệng bép xép không thôi. Cứ trách mắng tôi con gái mà ra ngoài đêm khuya, bài nào không hiểu hỏi nó không cần phải hỏi thầy,... Chỉ có anh hai là tốt với tôi thôi.
....
Cứ thế qua ngày hôm sau. Chúng tôi vẫn học như chưa có gì xảy ra. Tuy nhiên có thay đổi một chút. Thầy không ở lại giảng bài cho tôi nữa. Thầy cũng không yêu cầu như thế. Tôi thấy thiếu thốn. Thiếu thốn lời giảng của thầy. Thiếu thốn chữ viết của thầy trên vở của tôi. Kì lạ. Lúc trước rõ ràng tôi cự tuyệt, không cho người ta dạy tôi. Thế mà bây giờ lại cảm thấy thiếu thốn như thế này. Tôi luôn mong 1 ngày thầy đề nghị ở lại thêm chút giảng bào cho tôi. Nhưng như thế thì thật ích kỉ....
Rồi cứ thế suốt 1 năm học. Ngày thầy nhận được điểm số thi cuối học kỳ của chúng tôi, thầy rất hài lòng với bài làm của Hải Minh. Riêng tôi. Tôi thấy mình tiến bộ được đôi chút. Thầy xem bài tôi, gật đầu rồi nhìn tôi, mở lời:
-"Em làm tốt lắm."
Được thầy khen. Mặt tôi đỏ ửng lên vì ngượng. Tôi gật gật đầu. Hải Minh hỏi:
-"Thế anh thi tốt nghiệp đại học ổn không? Loại gì?"
Nó hỏi. Thầy nhìn nó rồi vò tung đầu nó
-"Anh mà. Tốt lắm. Tốt nghiệp loại giỏi. Năm sau chú làm học trò của anh đi nhá. Anh vừa nộp đơn vào trường của chú rồi"
A. Đúng rồi. Dạo trước thầy ôn thi tốt nghiệp, trông thầy tả tơi lắm. Nhưng vẫn cố gắng dạy cho mình và Hải Minh. Thầy nộp đơn và trường của tôi xin làm à. Tôi vui lắm. Có thể gặp thầy thường xuyên ở trên lớp rồi mỗi chiều nữa chứ!
.....
Truyện hơi nhàm nhỉ? Tớ chưa đủ trình để viết kịch tính đâu!!! T^T