Chương 20

Trong buổi họp mặt anh chị em trong gia đình tôi, có một người khách không mời mà đến, người tôi mong nhớ suốt 5 năm du học, giờ đây đây ngồi đối diện tôi, không một lời nào nói nhớ. Đó là người tôi đơn phương từ năm lớp 10. Người ấy là gia sư riêng của anh em tôi, là người vô cùng đẹp trai phong độ, là người hay đưa tôi đi chơi sau giờ học mệt mỏi, là người làm tôi rung động, là người khiến tôi khóc, là người tôi trao nụ hôn đầu, là người mà tôi nhớ nhung suốt 5 năm, và cũng là người mà khiến tôi ảo tưởng rằng người ta cũng thương tôi, thương rất nhiều...


Đêm đó tôi uống say lắm, không nhớ đã uống nhiều thế nào nữa nữa. Tôi say đến mức chẳng ngồi vững, phải dựa vào Mark - một người bạn của tôi. Cậu ấy cũng không phiền gì. Tôi say, ánh mắt tôi mập mờ nhìn người đối diện. Đẹp trai, phong độ và rất cuốn hút. Tôi ngắm nhìn người ta rồi lại cười ngốc. Rồi tôi thấy người ta đứng dậy, đi đâu ấy nhỉ? Chắc đi xả lũ rồi. Ahi.


Chợt có người kéo tôi phía sau, là Thiên Phong. Người ta kéo tôi đứng dậy, tay dìu tôi đi, má tôi áp vào ngực người ta, trống ngực đập tôi còn nghe được ý. Nhưng có lẽ tim tôi đập còn nhanh hơn thế nữa. Người ta dìu tôi được một đoạn thì bế hẳn tôi lên
-"Bỏ tôi xuống đi"


Tôi thều thào nói, người ta không nói gì, vẫn bế tôi vào nhà, đi lên từng nấc thang rồi vào phòng đặt tôi xuống giường. Người ta quay đi. Không rõ lúc này tôi nghĩ gì, chợt ngồi bật dậy, cầm tay người ta lại, mếu máo
-"Tôi nhớ, rất nhớ, thật sự rất nhớ......"


Rồi tôi ôm lấy người ta, mặt áp vào lưng khóc nức nở. Khóc đến ướt mịa áo của người ta. Khóc đã rồi thì tôi bỏ ra, đẩy đuổi người ta ra khỏi phòng. Lấy gối quẳn vào người ta, miệng luôn trách móc


-"Cút đi. Cút đi đồ thảo mai. Tự dưng mất liên lạc hai năm trời. Tôi trở về thì thình lình xuất hiện. Không nói lời nào gọi là giải thích cho tôi nghe cả. Bây giờ lại bế tôi lên phòng. Ai mượn? Đừng vì tôi có chút thích thích rồi muốn làm gì thì làm nhé. Tại sao lại cứ cho tôi hy vọng, rồi để tôi đau hết lần này đến lần khác. Quá đáng lắm luôn á. Cút đi đồ khốn!"


available on google playdownload on app store


Vừa nói vừa khóc vừa ấm ức. Dứt lời, tôi chui vào chăn khóc nấc, đau quá đi, tim tôi đau quá....
Sau đó tôi nghe tiếng bước ra ngoài, trước tiếng cửa sập là một lời nói đầy sự phẫn nộ
-"Đến tôi mà em còn chẳng nhớ. Hứa hẹn đủ điều để rồi có mỗi tôi nhớ lấy!"


Cái gì cơ? Ai nói tôi không nhớ? Tôi thoát ra khỏi chăn đuổi theo người ta, đầu loạng choạng suýt ngã cầu thang. Đuổi xuống đến sân, tôi kéo tay người ta lại. Tôi biết lúc này tôi rất xấu xí. Đầu tóc rối bù, mặt mày tèm lem, người còn hôi mùi cồn. Tôi trừng mắt nhìn người đối diện. Mọi người bên chỗ ăn uống cũng nhìn qua đây. Tôi hậm hực, nghiến răng hỏi


-"Cái gì mà không nhớ? Tôi vẫn nhớ rõ đấy thôi. Trần Thiên Phong. Ba chữ in sâu trong đầu tôi suốt 5 năm qua không rời một giây!"
Người ta có vẻ bất ngờ, rồi vung tay tôi ra, quát lại
-"Ừ đúng rồi. Tôi là Trần Thiên Phong. Em nhớ tôi suốt 5 năm trời. Nhưng tôi nhớ em là Trương Hải My suốt mười bảy năm đấy!"


Mười bảy năm? Có nhầm không? Tôi ngu ngơ nhìn. Cái người đối diện tôi vẻ như thất vọng lắm, rồi người ta tự cười khổ
-"Em rõ là không nhớ. Lên nhà nghỉ sớm đi"
Nói rồi người ta quay đi. Tiếng người ta thở dài tôi nghe thấy rất rõ. Hải Minh chạy lại chỗ tôi, trách


-"Mày não cá vàng thật đấy My. Anh nhớ mày suốt 17 năm trời. Sao mày lại quên được chứ? Tao rõ vẫn nhớ mà"


Nói rồi, nó dẫn tôi lên phòng ngủ. Tôi nằm trằng trọc mãi, vẫn không hiểu gì cả. Sao lại khó hiểu thế này? Mười bảy năm? Mười bảy năm trước thì tôi chắc ba bốn tuổi thôi. Chuyện gì? Đã có chuyện gì nhỉ?!
.......


Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, đầu đau lắm. Tôi lơ mơ xuống nhà, dưới nhà có ông bà ngoại, có bố mẹ, có anh hai, gia đình bà út. Gia đình bác hai chắc về cả rồi. Mẹ tôi gọi tôi lại ngồi xuống, rồi mẹ kể với tôi


-"Mẹ nói con nghe. Thằng Phong nhà nó gần đây. Lúc nhỏ con ở đây với ông bà ngoại, rồi đi chơi lạc, chính Phong nó dẫn mày về. Năm đó chắc con mới hai tuổi mấy thôi."
Tôi tròn mắt kinh ngạc, bà ngoại gật gật đầu rồi kể tiếp


-"Hôm đó ngoại sợ lắm, biết mày đi đâu. Thằng Hải Minh thì khóc um lên vì lạc mày. Vừa hay lúc đó Phong nó vào nhà, lưng cõng mày về. Không nhờ thằng Phong thì chắc mày lạc mất rồi. Rồi từ đó mày đeo nó suốt, hôm nào cũng chạy sang nhà nó chơi. Còn mặt dày ở nhà người ta ăn trưa cơ, tối còn chạy sang ngủ cùng, kêu về nhất quyết không về. Cũng may mẹ nó cũng quý mày, cho mày ở lại đấy"


Thật à? Là thật à?! Hải Minh lại tiếp chuyện
-"Lúc đó tao cũng có chơi với anh, mà mày đâu có cho đâu. Tao lại gần là mày sợ mất anh, đánh tao sml luôn ý"
Từng lời nói của mọi người khiến tôi điếng cả người. Là sự thật sao? Mẹ tôi cười rồi lắc đầu nói


-"Thế mà 12 năm sau gặp lại, con không nhớ anh. Nó thất vọng lắm, còn nói với mẹ "Sao em chẳng nhớ con dì ơi?". Lời nó nói nghe sao mà xót xa. Chắc nó mong ngày gặp lại con lắm. Tội nghiệp thằng nhỏ"


Tôi lúc trước từng dại trai đến thế à? Cả nhà cùng ngồi ôn lại kỉ niệm của My thời bé. Càng nghe nhiều tôi càng ngượng. Khiếp thật, không ngờ My lại có một quá khứ như thế.
-"Con chào cả nhà ạ, mẹ kêu con xách con gà qua..."


Là Phong. Cả nhà tôi quay ra rồi ríu rít đón chào. Chợt người ta nhìn tôi rồi nhìn mọi người
-"Đã... đã kể với My rồi ạ?!"
Bố mẹ tôi gật đầu. Người ta thở dài rồi cười, cười gượng ý.
-"Chắc em không thể tự nhớ được nhỉ?"


Kiểu gì thế kia? Đúng, là tôi không tự nhớ được. Tôi phải nhờ mọi người nói lại tôi mới nhớ được đấy. Kiểu đang trách tôi à?
Tôi bỉu môi, chẳng thèm nhìn đến
-"Sang cho gà rồi thì về đi"
Cả nhà trừng mắt quay lại nhìn tôi, rồi lại ngon ngọt với người ta


-"Em nó còn nhỏ không hiểu chuyện, con đừng trách. Vào trong chơi đi con. Nấu cháo ăn cùng luôn cho vui"


Cũng có người mặt dày đồng ý ở lại. Người ta vừa ngồi lên ghế thì tôi đứng dậy đi một mạch ra ngoài. Ngại quá đi, không thể cứ ngồi rồi nói chuyện như bình thường được. Tôi chạy ra con kênh cuối xóm, ngồi quẳng đá, suy nghĩ lại chuyện cả nhà kể. Khó tin thật đấy.....


-"Hôm qua tôi hơi lớn tiếng. Xin lỗi"
Tôi giật mình quay lại, là Phong. Người ta ngồi xuống cạnh tôi, nói cạnh chứ thật ra khoảng cách cũng xa xa.


Cả hai im lặng, khoảng không gian yên ắng đến mức nghe cả được tiếng lòng. Tôi len lén nhìn người bên cạnh, đẹp trai quá đi mất, ngắm mãi chẳng chán. Phải chăng lúc nhỏ tôi đeo người ta cũng vì người ta đẹp trai thế này?!
-"Em nhìn đủ chưa?"


Người ta quay sang, tôi ngượng quay đi, đỏ hết cả má. Chúng tôi lại im lặng. Rồi chợt người ta kéo tay tôi, tôi giật mình rụt tay lại. Người ta chồm qua giật tay tôi, mân mê. Tim tôi bồi hồi từng nhịp, tôi bắt đầu run, mặt nóng cả lên.
Môi tôi lấp ba lấp bấp, hỏi
-"Rất... rất thất vọng vì... tôi không nhớ à?"


Người ta vẫn mân mê tay tôi, trả lời
-"Ừ. Thất vọng lắm"
-"Nói... nói nhớ suốt 17 năm... là thật à?"
-"Trước giờ không dối một lời với em"
-"Xin... xin lỗi.."
Người ta nhìn tôi, tay siết chặt tay tôi, rồi dần thả ra, cười với tôi. Nụ cười ấy hòa với ánh nắng ban mai, đẹp lắm, ngắm đến ngây người.


Rồi người ta nói phải về thôi, về còn ăn cháo gà chứ. Chúng tôi cùng đi, người ta đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Đến khi đi ngang một căn biệt thự lớn, tôi đứng lại nhìn. Nhớ rõ lúc nãy đâu có đi ngang nơi này?
" - Huhuhu. Ngoại ơi... Anh hai ơi...."
- Em.... em là ai? Sao lại khóc thế này?


Một cậu bé khôi ngô tuấn tú hỏi một con nhóc đang khóc lóc inh ỏi. Con nhóc nhìn cậu bé rồi siết chặt tay, òa khóc lớn hơn
- Em lạc.... Nhà em đâu rồi?!
Cậu bé rối lắm, rồi dùng tay nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của con nhóc
- Ngoan. Anh đưa em về. ""


Tôi giật mình, vừa rồi? Là cái hôm tôi đi lạc mà ngoại kể sao? Sao mà quen thuộc quá, tôi nhìn qua người ta
-"Sao à?"
Người ta hỏi, tôi lắc đầu. Rồi nhìn ngôi biệt thự kia
-"Lớn nhỉ?"
Tôi khen ngợi, người ta cười khúc khích rồi e hèm
-"Nhà tôi đấy"


Wtf? Lớn thế luôn à? Tôi trố mắt nhìn. Cái người này..... Rồi người ta tiếp tục đi. Sải chân rộng hơn. Tôi phải chạy đuổi theo mới kịp ý. Người ta đi về nhà ngoại tôi rồi rẽ vào, thưa gửi tất cả mọi người.
Mẹ tôi kéo tay tôi, thủ thỉ
-"Làm hòa rồi hả con? Khi nào thì chính thức đây?"


Tôi đỏ mặt nhìn mẹ, mẹ che miệng cười cười, bảo tôi mau mau tiến triển. Tôi ngượng đến đỏ cả mặt mà mẹ cứ chọc tôi mãi. Lát sau thì đến Hải Minh, nó bảo muốn gặp em rể tương lai rồi, bảo tôi nhanh ra mắt. Tôi tức, cầm cái chày đâm tiêu rượt nó. Nó còn quay lại hét lớn


-"Hung dữ quá thì không có ai thèm đâu nghe chưaaaa!"
Tôi tức, muối cả mặt. Để ý thấy người ta nhìn tôi, nhìn lâu lắm rồi hét lớn với Hải Minh
-"Không ai thèm thì dạt qua cho anh mày nhá?!"
Đm. Tôi sắp điên mất rồi. Mấy cái người này. Thật là kỳ cục mà.






Truyện liên quan