Chương 11
Chuyện Song Hỉ đi xa nhanh chóng được quyết định.
Lẽ ra cậu định làm hết tháng này để lấy nốt tiền lương nhưng Tương Văn Đào lại mang vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười hỏi: “Một ngày ba mươi tệ?” làm cậu có hơi ngường ngượng.
( Bây giờ thì 30 tệ của Trung Quốc xấp xỉ 100.000 đồng Việt Nam, nhưng ở thời điểm tác giả viết truyện thì 30 tệ chỉ khoảng 70.000 đồng Việt Nam)
“Thôi đừng làm nữa, chúng ta đi cùng nhau luôn cho rồi.”
Đêm dài lắm mộng.
Đương nhiên Tương Văn Đào sẽ không nói ra miệng, anh dùng một giọng điệu rất chân thành khuyên nhủ cậu: “Đến đó sớm ngày nào thì có một khởi đầu mới ngày ấy, với cậu chẳng tốt hơn sao?”
Những lời này quả nhiên đã chiếm được sự đồng thuận nhất trí của ông bà Diệp và Song Khánh, nhân dịp nghỉ lễ này còn có thời gian để sắp xếp, mua sắm đồ đạc cũng cần nhiều thời gian. Nếu đợi cậu làm xong việc, anh còn bận chuyện khác, không có thời gian giúp cậu.
Những suy nghĩ đắn đo này đều có lý cả, cuối cùng Song Hỉ cũng không dùng dằng nữa mà nhanh chóng xin nghỉ việc.
Có lẽ vì đứa con sắp xa nhà, dù bình thường có chút không hài lòng về nó, song giờ phút này cũng không còn quan trọng nữa.
Kỳ thật tính cách của con mình, phận làm cha mẹ sao lại không hiểu rõ. Ngoại trừ việc không kiếm được nhiều tiền, những mặt khác cậu không có gì đánh để chê trách cả.
Năm ấy khi ông Diệp xuất viện cậu liền đi hiến máu. Khi cậu trở về bà Diệp trách cứ: “Con đi hiến máu làm gì, sức khỏe con cũng không được tốt mà!”
Lời này là nói thật.
Song Hỉ từ nhỏ đến lớn, so với mấy người huyết khí dồi dào “hai má hồng hồng, như quả táo đỏ”, thì đúng là cậu thiếu máu.
Nghe cậu giải thích vài câu bà Diệp mới biết được, thì ra cậu hiến máu không phải vì suy nghĩ “hiến máu để lấy danh dự” linh tinh gì đó. Sự lo lắng của cậu là rất đúng —— khi lấy máu, ngân hàng máu có quy định, không bắt buộc phải hiến nhiều máu, mà sau này bản thân và những người cùng trực hệ nếu cần truyền máu thì sẽ được ưu tiên hơn.
Là do cậu cảm thấy tuổi cha mẹ càng lúc càng cao, về sau chỉ sợ sẽ không ít khi phải nhập viện. Bây giờ chẳng qua chỉ chuẩn bị sẵn, cứu người cũng là cứu mình.
Song Hỉ như vậy………Nếu nói vợ chồng họ không cảm động đồng thời có phần áy náy thì đúng là nghĩ xấu cho họ rồi.
Bọn họ không phải không biết cậu là một đứa con ngoan: luận về lòng hiếu thảo, cậu ăn đứt Song Khánh. Thế nhưng nếu đem hai đứa lên bàn cân, họ không khỏi vẫn nghiêng về phía Song Khánh hơn.
Giờ phút này Song Hỉ sắp đi xa, những điểm tốt này của cậu, cha mẹ đương nhiên sẽ nhớ lại, thái độ của họ đối với cậu cũng từ ái hơn nhiều.
Trước khi đi ông bà Diệp làm mâm cơm mời Tương Văn Đào.
Bây giờ chẳng những gửi gắm con gái cho anh, ngay cả đứa con trai cũng nhờ anh giúp đỡ mà lại. Cũng may tính tình Tương Văn Đào vô cùng phóng khoáng, những lời hai vị trưởng bối khó mở lời, anh cũng thay họ nói ra, nhận lời nói bác trai bác gái yên tâm, dựa vào quan hệ của cháu và Song Hỉ, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy chịu thiệt thòi.
Nói qua nói lại cũng không thể tránh nói đến vấn đề tiền thuê nhà.
Ông Diệp là đàn ông, cho dù kinh tế thiếu thốn cũng không đến nỗi cân đo đong đếm như bà Diệp. Cho nên ông bảo tiền thuê nhất định phải thu, bạn bè thì bạn bè, chuyện tiền nong phải rõ ràng, cái gì nên làm phải làm, thì tình bạn mới được bền lâu.
Tương Văn Đào xua tay cười.
Song Khánh cũng mỉm cười tiếp lời: “Ba, ba có biết nếu King thu tiền thuê nhà thì tiền lương cả tháng của anh con cũng chả đủ đâu.”
Người nghèo muốn có mặt mũi thì cần có kinh tế hậu thuẫn, hai ông bà kinh ngạc “a” một tiếng, biết đã lỡ lời……
Nếu thực sự dùng hết tiền lương để thuê nhà, vậy còn kiếm tiền nỗi gì nữa.
Tương Văn Đào tế nhị, vội vàng cười giải vây: “Bác trai, tiền thuê nhà không đáng nói, bạn bè nên giúp đỡ nhau”. Lại thở ngắn than dài nói bản thân thường bận rộn, vội về rồi lại vội đi nên nhà cửa lúc nào cũng lạnh tanh, giờ có Song Hỉ đến ở cùng, sau này tan tầm về nhà sẽ có người cùng trò chuyện, đúng là chuyện ước còn chả được.
Vì thế ông bà Diệp cũng không bảo thủ ý kiến nữa, gió chiều nào che chiều ấy, nói về sau có chuyện gì thì bảo Song Hỉ làm, những chuyện khác có thể cậu không làm được, nhưng có rất nhiều tài lẻ.
Đồ ăn làm cũng rất ngon, bà Diệp khoe một chút.
“Năm nào nhà bác mời khách cũng đều do nó làm cơm.”
“Dù chưa từng được học nấu ăn, nhưng ra ngoài ăn món gì ngon, nó vừa ăn đã biết trong đó bỏ những gia vị gì, về nhà làm thử, so với ngoài tiệm cũng không khác lắm.”
“Đường điện nước có vấn đề gì có thể bảo nó, nó sẽ sửa.”
“Dọn dẹp và vân vân gì cũng gọi nó, nhà cửa bên đó chắc cũng không lớn lắm chứ? Dù sao đàn ông vận động cơ bắp một chút cũng tốt.”
“Văn Đào, cháu đừng ngại. Cháu bận rộn công tác, trong nhà có chuyện gì cứ gọi nó giúp cũng không sao.”
Song Hỉ xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải.
Thì ra cha mẹ cũng biết những sở trường của cậu. Nhưng sao kiểu này giống như đang bán cậu làm chân sai vặt cho Tương Văn Đào vậy?
Lặng lẽ liếc mắt nhìn Tương Văn Đào một cái, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của người nọ. Tương Văn Đào khum tay che miệng, làm khẩu hình với cậu: “Song Hỉ, bà xã bé bỏng ~~ ”