Chương 27
Song Khánh đi rồi, tự nhiên Song Hỉ cảm giác mình nhàn rỗi hẳn.
Tuy rằng không phải lúc nào cậu cũng ở cạnh để phục vụ em gái, nhưng hai anh em ở cùng một thành phố, cách vài ngày lại gặp nhau, ăn ăn uống uống, cuộc sống thật vui vẻ xiết bao. Bây giờ Song Khánh đi rồi, khiến cậu cảm thấy có hơi hụt hẫng.
Nhàn rỗi là thế mà chuyện tình yêu tình báo của cậu vẫn cứ giậm chân tại chỗ —— Uông Khởi vẫn giữ thái độ lúc nóng lúc lạnh, có đôi lúc Song Hỉ không đoán nổi trong lòng cô nàng đang nghĩ cái gì. Nếu nói bọn họ là người yêu, thế mà đến giờ ngay cả tay cô cậu cũng chưa được nắm. Cậu nghĩ có khi nào do đối phương khinh thường mình, nhưng Uông Khởi chưa từng tỏ ra như vậy.
Thái độ không mặn không nhạt như thế làm Song Hỉ thật hoang mang.
Thật ra tâm tình của Uông Khởi rất dễ lý giải.
Cô đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, Song Hỉ với cô, ăn thì chán mà bỏ thì tiếc. Mấu chốt vấn đề là ở chỗ, cậu không thể cho cô một cuộc sống “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nhưng tuổi cô cũng không còn nhỏ, nếu mắt nhắm mắt mở gả cho Song Hỉ thì cũng không phải không được —— ít ra cậu cũng không có gánh nặng về con cái.
Qua một thời gian tiếp xúc, cô biết cậu là người thật thà, có lẽ sau này sẽ đối xử với cô rất tốt. Nhưng chỉ như thế là đủ rồi sao? Tính cách thật thà có đôi khi sẽ trở thành bạc nhược, nếu trông cậy vào một người như vậy sẽ làm nên nghiệp lớn thì e khó mà thành hiện thực.
Lấy một người như thế có được không? Không cam lòng.
Nếu không lấy chồng thì sao? Lại do dự.
Trong lòng Uông Khởi rất mâu thuẫn, mà Song Hỉ thì gần như mù tịt trước khoản lý giải tâm lý phức tạp của phụ nữ, nên căn bản là cậu không thể hiểu nổi sao Uông Khởi cứ lúc nóng lúc lạnh với mình, phiền não tuy nhỏ nhưng cần có sự thẳng thắn giữa hai bên thì mối quan hệ của họ mới có thể ổn định được.
Tiết trời càng lúc càng oi bức.
Chương trình “Thế giới động vật” đang phát sóng: “Mùa xuân đến cũng là lúc động vật bước vào thời kì động dục…….”
Con người là động vật linh trưởng cấp cao.
Vậy bao giờ thời kì động dục của con người tới? =))))))))
Song Hỉ nghĩ chắc là mùa hè.
Mùa hè, thời tiết nóng bức, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc thoáng mát, mặc sức mà phóng ra lực hấp dẫn. Cơ thể tiết ra hormone và adrenaline(*) nhiều hơn nên dục vọng cũng dồi dào hơn, “xuân tình tràn trề”, bốn chữ này cũng không đủ để hình dung nữa. Đó là những ngày mùa hè tình cảm mãnh liệt, ôi tình cảm mãnh liệt! Chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể làm bùng cháy cả đồng cỏ khô.
(*) Adrenaline: Một loại hormone kích thích máu vận chuyển về tim làm tim đập nhanh hơn.
Gần đây hình như Tương Văn Đào rất thích ăn hải sản, cách vài hôm lại mua hàu về. Lúc trước Song Hỉ sống ở Trùng Khánh là vùng nằm sâu trong đất liền, giá hải sản rất đắt nên cậu cũng ít khi ăn, mà với món hải sản duy nhất có khả năng mua được là tôm thì cậu lại bị dị ứng. Thế nên món hàu cậu chưa từng được thấy bao giờ, càng không biết nó có tác dụng tráng dương sinh tinh. Cậu chỉ thấy món này ăn sao mà ngon thế, kết quả của mỗi lần ăn uống quá đà kia là buổi tối thường mộng tinh, mà mỗi sáng thức dậy, nơi đó lúc nào cũng ngóc đầu lên chào buổi sáng, mỗi lần chật vật như thế càng làm cậu nghĩ có khi mình phải nhanh cưới vợ cũng nên.
Lại một ngày cuối tuần nhàm chán, Uông Khởi phải tăng ca, Song Hỉ đành giết thời gian một mình, cầm điều khiển bật một loạt các kênh mà không có kênh nào hay, Song Hỉ tắt béng tivi, đi đến phòng đọc sách.
“Văn Đào, cậu cho tớ mượn máy tính một lát.”
Tương Văn Đào đang định đánh vài tài liệu, nghe vậy liền nói: “Cậu vào đi, vừa hay tớ dùng xong rồi.”
Song Hỉ ngồi vào bàn, mở mạng, giả vờ xem tin tức nhưng thực chất đang liếc qua xem động tĩnh của Tương Văn Đào.
E hèm, cậu thừa nhận là cậu định lên mạng xem vài hình ảnh khiến đàn ông phun máu mũi, nhưng loại chuyện này, sao có thể làm trước mặt Tương Văn Đào được, cậu cũng biết xấu hổ chứ.
Khổ nỗi Tương Văn Đào bỏ gọn tài liệu vào túi công văn xong còn lại gần cậu hỏi: “Cậu định tìm tư liệu gì thế?”
Song Hỉ đỏ mặt, ho nhẹ: “Không phải…… Tớ muốn tìm vài bộ phim để xem thôi.”
Tương Văn Đào à một tiếng, cầm lấy chuột rồi nhanh chóng lướt web. “Muốn tìm loại phim gì? Chiến tranh hay hành động? Hay là xem “Vượt ngục” ——” nói tới đây, đột nhiên như hiểu ra cái gì, anh dừng lại, quay qua nhìn cậu.
Song Hỉ chột dạ, rất không tự nhiên nói: “……… Nhìn cái gì vậy?”
Tương Văn Đào phì cười trêu chọc: “Câu này tớ phải hỏi cậu mới đúng chứ, cậu định xem cái gì thế?”
Song Hỉ cố gắng lờ đi, trong bụng tự thuyết phục mình: Xấu hổ nỗi gì, một người đàn ông trưởng thành công năng bình thường, muốn xem cái đó cũng là điều hiển nhiên. Khốn nỗi nghĩ thì vậy nhưng mặt vẫn không khỏi ửng hồng lên.
Tương Văn Đào tự nhiên hảo tâm không cười nữa, nói: “Cậu muốn xem cái kia thì tớ không có đâu, tớ chỉ có GV, cậu có xem không?”
Miệng anh thì hỏi “có xem không” nhưng động tác trên tay thì thật nhanh nhạy, nói chưa dứt câu đã mở ra một tập phim, bắt đầu chiếu.
Song Hỉ dù không hiểu gì nhưng cũng lờ mờ đoán được GV chắc là giống AV. Cậu không có hứng thú nhìn hai người đàn ông vật lộn, thậm chí còn cảm thấy hơi chán ghét. Nhưng, Song Hỉ, một cái người không bao giờ hết tò mò, khi nghe thấy tiếng rên nhẹ của tiểu thụ, nhìn vào màn hình, mắt cậu ngay lập tức mở lớn.
Cậu vẫn nghĩ chuyện đó giữa hai người đàn ông thật đáng ghê tởm, mà một người đàn ông bị một người đàn ông khác đặt dưới thân chắc là vừa khuất nhục vừa khó chịu, nhưng tiểu thụ trong cuộn phim này thì cứ ư ư a a, kêu đến vui thích như thế, có vẻ rất sung sướng, điều này đúng là vượt ra khỏi trí tưởng tượng của cậu.
Tương Văn Đào âm thầm quan sát động tĩnh của cậu. Anh biết, đoạn phim này với Song Hỉ đúng là một hình thức giáo dục gây chấn động, nên biểu tình kinh ngạc xen lẫn ghê tởm của cậu anh đều sớm đoán được.
Thấy tiểu thụ kia có vẻ rất hưởng thụ, hơn nữa chỉ làm từ phía sau thôi mà có thể bắn ra, Song Hỉ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi, liên tục sợ hãi than: “Sao có thể chứ? Điều này sao có thể xảy ra được?”
Tương Văn Đào chỉ chờ câu này của cậu, lập tức tủm tỉm cười: “Tại sao lại không thể? Song Hỉ, xem chừng cậu chưa hiểu rõ hết cấu tạo cơ thể đàn ông rồi.”
Song Hỉ lập tức quay qua nhìn anh, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Tương Văn Đào dùng một giọng nói có thể xem như dịu dàng từ tính hấp dẫn nhất đời mình để dụ dỗ: “Biết tuyến tiền liệt không? Chỉ cần kích thích nó sẽ thấy thích vô cùng, so với phía trước còn thích hơn. Rất nhiều người đã làm đều nói như vậy, làm với đàn ông còn thích hơn làm với phụ nữ, lại dễ đạt cao trào hơn.”
Song Hỉ bị dụ đến u mê, một lúc sau mới lắp bắp: “Nhưng, nơi đó nhỏ như vậy…..” Bình thường đi đại tiện mà bị táo còn khó bài tiết, huống hồ bị một thứ lớn như vậy cắm vào…..
“Phải khuếch trương trước chứ.” Tương Văn Đào vô cùng tao nhã giơ ngón giữa lên. “Dùng tay.”
Song Hỉ trừng mắt nhìn ngón tay đẹp của anh, cuối cùng như bị thôi miên, mắt không buồn chớp.
Trong đầu cậu bắt đầu tưởng tượng, cụ thể hóa những điều Tương Văn Đào nói, hình ảnh hóa những gì vừa thấy: Cắm mấy ngón tay này vào, vừa rút ra, lại cắm vào, rút ra, cắm vào….. Ra ra vào vào, vận động pít-tông, rồi dần dần tăng thêm hai, ba ngón….. Tương Văn Đào nín thở nhìn cái mặt dại ra của cậu, sau đó phải vô cùng vô cùng kiềm chế tâm địa tà ác đang trỗi dậy, hỏi cậu: “Cậu có muốn thử không?”
Tối hôm đó, Song Hỉ theo thường lệ vừa tắm vừa gội.
Cậu đang tắm tắm, xát xát rất vui vẻ, tự nhiên, khi chà đến phần thắt lưng, động tác đột nhiên ngừng lại.
Trong đầu như có âm thanh hấp dẫn của ma quỷ nói với cậu:
Sẽ rất rất thích nha……
Cậu nuốt nuốt nước miếng, giơ ngón giữa lên, với một vẻ mặt thật hoang mang, thật nghi ngờ, rồi lại rất muốn thử, thậm chí còn nghiền ngẫm chăm chú đánh giá cái ngón tay.