Chương 43
Vì thế, lại làm.
Tương Văn Đào rất chi có tinh thần kiểm nghiệm khoa học, phối hợp với Song Hỉ lúc đầu tình nguyện, về sau lại không tình nguyện (chủ yếu là do thể lực không theo kịp) thí nghiệm khả năng chịu lực và chống rung động đất của chiếc giường, cuối cùng rất vừa lòng cho ra kết luận: quả nhiên là sản phẩm đạt chuẩn quốc tế ISO 9002, chất lượng thật vượt trội!
Làm xong, anh thỏa mãn ôm Song Hỉ ngủ. Vì ngủ rất ngon nên khi vừa tỉnh lại, anh cảm giác mình giống mấy cao thủ võ lâm, tinh lực tràn trề, giống như có chân khí lưu chuyển trong người.
Đàn ông một khi dư thừa tinh lực ắt sẽ muốn làm chuyện đó, nhất là khi thấy Song Hỉ mơ mơ màng màng dụi dụi mắt tỉnh lại, anh vừa thấy Song Hỉ vô cùng đáng yêu lại vừa rục rà rục rịch, ôm lấy cậu bắt đầu giở trò sờ sờ cọ cọ làm Song Hỉ không thể chống đỡ được.
Phát hiện người kia đang muốn “vận động”, mà xem chừng còn định “vận động” ngay và luôn, Song Hỉ vội túm lấy cái tay bát nháo kia, đỏ mặt nói: “Đừng lộn xộn, muộn giờ làm rồi kìa!”
Tương Văn Đào ngừng lại một chút, hai người nhìn nhau.
Song Hỉ hơi bất lực.
Đối với tính cách vừa cương quyết vừa vô lại của Tương Văn Đào, cậu cũng hiểu kha khá, thể nào anh cũng tủm tỉm cười nói “Tớ đưa cậu đi làm là được mà” sau đó rút tay cậu ra, tiếp tục làm chuyện muốn làm cho mà xem.
—— Tóm lại, Song Hỉ đoán rất có lý. Nhưng chuyện gì chả có ngoại lệ đúng không?
Giờ phút này, Tương Văn Đào chỉ thấy câu nói của Song Hỉ thật dễ khiến người ta rung động. Giống như bao đôi vợ chồng bình thường khác, sáng sớm tỉnh lại, chồng trêu ghẹo cầu hoan, vợ như xin tha mà nài nỉ “đừng lộn xộn nữa mà ~” …….. Tương Văn Đào vui sướng vô cùng, không “làm” cũng không sao cả. Anh mỉm cười ngồi dậy, hôn cái “chóc” lên mặt cậu, kéo cậu đứng lên: “Đi, chúng mình đi ăn sáng sơm sớm một tí.”
Bởi vì Song Hỉ vô tình có những biểu hiện rất tốt, ngày hôm nay, nhân viên khách sạn lại một lần nữa cảm nhận được tình yêu bao la rộng lớn từ Boss Tương.
Ngày hôm sau, vẫn như thế.
Ngày thứ ba, vẫn như trên.
Ngày thứ tư……..
Ngày thứ năm………
Ngày thứ sáu……
Một tháng giời như gió xuân trôi qua tốt đẹp là vậy, cuối cùng có một ngày, thời tiết thay đổi.
Hay nên nói là, Boss Tương thay đổi sắc mặt.
Tương Văn Đào vô duyên vô cớ thay đổi sắc mặt thì chớ, còn hà khắc với nhân viên, khóe miệng nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười, ngoài mặt tỏ vẻ bình thường, song chỉ cần một câu quăng ra cũng khiến cho người ta đầu óc choáng váng mất phương hướng.
Nhóm nhân viên không thể chịu được một thủ trưởng quái gở như vậy, châu đầu vào hỏi nhau: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ cãi nhau với bạn gái?”
—— Về phần người yêu thần bí kia của Boss Tương, đã sớm được mọi người thêu dệt truyền tụng. Nghe nói người đó là mỹ nhân (không đẹp sao có thể mê hoặc được Tương Văn Đào – người làm ở khách sạn đã từng nhìn thấy trăm “hoa” chứ?), dịu dàng vô hạn ( nhu mới khắc cương chứ sao), hơn nữa còn có sức hút vô cùng, rất chi là quyến rũ ( cuộc sống phòng the không điều độ sao mỗi sáng sếp có tinh thần được chứ?)
Túm lại một câu là: “Đó là thiên thần trong mộng của mọi người đàn ông.” 90% đồng nghiệp nam ở đây đều không giấu được sự hâm mộ và ghen tị của mình đối với Boss.
Bây giờ sếp và thiên sứ cãi nhau? Nhóm viên chắc không biết là nên vui khi thấy người gặp họa hay nên khóc rống đây. May thay, sau gần ba ngày bị Tương Văn Đào vô tình trút giận, mọi người cuối cùng cũng khẳng định được suy nghĩ của mình.
“Cầu cho hai người họ hòa hảo sớm ngày tu thành chính quả đi! Tôi tình nguyện dùng một tháng lương đi mừng!”
Lời này lọt vào tai đương sự, khóe miệng Tương Văn Đào giật giật, hồi lâu sau mới âm trầm hừ lạnh một tiếng.
Tu thành chính quả? Các người tưởng đây chưa nghĩ đến chắc?!
Sau lần thứ ba được Song Hỉ ngầm đồng ý cho ngủ lại, hơn nữa còn phối hợp với anh mà điên cuồng một đêm, Tương Văn Đào cũng tưởng quan hệ giữa mình và Song Hỉ coi như được xác lập rồi. Cơ mà về sau mới phát hiện có gì không ổn.
—— Mặc dù anh dỗ ngon dỗ ngọt thế nào, Song Hỉ cũng nhất quyết không chịu dọn về ở với anh. Về điểm này, Tương Văn Đào không sao hiểu nổi.
Cái khu ổ chuột này có gì tốt. Nhà vệ sinh công cộng thì xa, tắm rửa đều phải dùng chậu, chẳng tiện tí nào. Hơn nữa, đôi lúc anh cũng muốn làm trong phòng tắm một lần……
Chẳng lẽ lần đầu tiên đã để lại ám ảnh cho cậu? Nhưng rõ ràng Song Hỉ cũng rất thích làm chuyện đó, tuy thường ngày vẫn tỏ ra nghiêm chỉnh, nhưng chỉ cần khơi gợi một chút là cậu sẽ nhanh chóng bùng cháy, chẳng có vẻ gì bị ám ảnh cả.
Vậy vì sao vẫn không chịu dọn về ở với mình nhể?
Mãi về sau Tương Văn Đào mới hiểu được tiếng lòng của Song Hỉ.
Tuy rằng lúc đầu rất khó chấp nhận việc làm chuyện đó với người cùng giới, nhưng bây giờ Song Hỉ ăn rồi sinh nghiện.
Dục vọng của đàn ông còn lớn hơn cả trời, kỹ thuật vượt trội của Tương Văn Đào lần nào cũng khiến cậu sung sướng vô cùng, mặc dù sau đó Song Hỉ cũng có hối hận, nhưng khi chuyện đó xảy ra lại không ngừng được. Sau nhiều lần, cuối cùng cậu cũng hiểu mình hết hi vọng rồi, đành cứ thế mà cam chịu.
Không phải chỉ là cùng giường thôi sao? Thoải mái là được rồi. Chỉ cần không sống chung……… thì tốt rồi.
Trong lòng Song Hỉ, nếu sống chung với Tương Văn Đào, vậy chẳng khác nào thừa nhận mình cũng là gay. Đó là một chuyện rất hệ trọng. Nhưng nếu chỉ lên giường với nhau, xem chừng dễ chấp nhận hơn nhiều, có thể tự bao biện bằng lý do “đàn ông vốn suy nghĩ bằng nửa người dưới”.
Bởi thế mà Tương Văn Đào buồn bực khôn tả.
Nếu không phải anh rất yêu người này, không nỡ nói nặng với cậu, thì anh đã mắng cho cậu một trận rồi. Ý nghĩ này của Song Hỉ, nói khó nghe thì giống như kỹ nữ còn muốn treo bảng “tiết hạnh khả phong”. (*) Bây giờ cậu “làm” với Tương Văn Đào, cũng có khác gì người yêu “làm” với nhau nào? Những việc giữa người yêu nhau làm, họ cũng làm, vậy sao còn phải lừa mình dối người chứ?
(*) “Tiết hạnh khả phong” là ấn chiếu thời xưa nhà Vua ban cho những người phụ nữ thủ tiết thờ chồng, sau này được dùng để chỉ những người phụ nữ có tấm lòng kiên trinh. Bạn nào từng đọc “Số đỏ” chắc cũng biết đến cụm từ này rồi, câu được chú thích mang ý tứ mỉa mai: Kĩ nữ còn giả bộ trinh tiết.
Thật ra câu gốc là “kĩ nữ còn muốn lập đền thờ”, nhưng không rõ nghĩa lắm nên mình mạn phép thay bằng câu trên.
Không có được danh phận đàng hoàng, Tương Văn Đào vô cùng buồn bực.
Rốt cuộc Song Hỉ coi mình là cái gì? Bạn tình lâu dài hay là sex doll? Anh ủ ê nghĩ: chẳng lẽ hai người không ở chung thì Song Hỉ vẫn bình thường như bao người đàn ông khác chắc? Thử hỏi có người đàn ông bình thường nào “làm” với người cùng giới mà vui vẻ đến vậy không?
Không thể cứ như vậy được, Tương Văn Đào anh không thể chấp nhận mối quan hệ bất minh như thế này, anh nhất định phải nghĩ cách trở thành người yêu đường đường chính chính của cậu mới được……….(*)