Chương 48

Mọi chuyện quả đúng như Tương Văn Đào dự đoán, cuối cùng Song Khánh vẫn trở về.
Áng chừng là do vấn đề ăn uống, cô nàng có vẻ có da có thịt hơn một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp, mặc dù chỉ khoác áo lông mặc quần bó dài rất bình thường, ở cô vẫn toát lên vẻ tươi trẻ.


Khi cô chạy đến ôm chầm lấy cậu, những ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị xung quanh khiến Song Hỉ vừa tự hào lại vừa ngại ngùng, cậu trách cứ: “Em học ở đâu cái kiểu này thế hở.”
Song Khánh làm nũng: “Anh, em rất nhớ ——” ngừng lại, vừa cười vừa bỏ thêm câu: “đồ ăn anh làm.”


Song Hỉ cũng cười: “Biết ngay là em muốn ăn mà, anh mà làm nhiều món, đến lúc ấy em nhất định phải ăn thật nhiều đấy, đừng có nghĩ chuyện giảm béo.”
Song Khánh hồn nhiên vâng một tiếng, ánh mắt dời đi, nhìn sang Tương Văn Đào.


Tương Văn Đào cười đến độ không thể hòa nhã hơn: “Song Khánh…….” Cơ mà vẫn bị cô nàng nhìn bằng nửa con mắt.
Ba người rời khỏi sân bay, khi lên xe, Song Hỉ theo thói quen định ngồi ở ghế đằng trước, lại bị Song Khánh kéo lại: “Anh, ngồi ở ghế sau với em đi.”


Song Hỉ còn tưởng rằng lâu ngày không gặp, em gái có chuyện khó nói muốn nói với mình, mỉm cười, làm theo đề nghị của cô nàng. Chỉ có Tương Văn Đào trong lòng ngầm hiểu: Con nhóc Song Khánh muốn xem sắc mặt của mình đây mà.


Kiểu phá đám trình độ trẻ con thế này, Tương Văn Đào anh đại nhân đại lượng không thèm chấp nhặt. Vì thế anh vẫn lái xe như bình thường, làm tròn nhiệm vụ của mình, dọc đường đi nghe Song Khánh ríu ra ríu rít kể những chuyện ở nước ngoài cho Song Hỉ.


available on google playdownload on app store


Về đến cửa nhà trọ, Tương Văn Đào không xuống xe, thò đầu ra bảo: “Hai người về nhà trước đi, tớ đi lấy ngỗng quay.”


Tiệm ngỗng quay Trần Phát mỗi ngày chỉ bán năm mươi con, đó là món ăn khoái khẩu của Song Khánh. Tương Văn Đào đã sớm đặt một suất ngỗng quay để có cái mà nịnh bợ cô em vợ của mình.


Song Khánh thấy xe đã đi xa, tuy rằng rất hài lòng, nhưng vẫn hừ một tiếng: mới có nhiêu đó mà đã tưởng lấy lòng mình được chắc?
Sau khi hai anh em vào nhà, Song Hỉ mang hành lý vào phòng khách, cậu dặn dò em gái: “Em đi tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi, anh đi xào rau, sẽ có cơm nhanh thôi.”


Cậu đi vào bếp bật bếp đun nước sôi, vo gạo bận rộn một hồi, quay người lại phát hiện em mình đang đứng tựa vào cửa, nét mặt thay đổi thất thường. Song Hỉ thấy hơi sờ sợ mới hỏi cô: “Sao còn chưa đi nghỉ? Ngồi máy bay lâu như thế em không mệt sao?”


Song Khánh đáp lời: “Anh, hai người ở chung thật đấy à?” Cô đi dạo quanh nhà trọ một phòng, phát hiện rất nhiều dấu vết. Dép lê ở cửa, bàn chải đánh răng trong phòng tắm đều có đôi có cặp, đây là những chi tiết thể hiện rõ ràng nhất, lúc này đây có cảm thấy có hơi khó thở.


Bị chính em gái của mình hỏi thẳng vấn đề như vậy, mặt Song Hỉ đỏ bừng lên, không biết nên làm sao cả, một lúc sau mới giả bộ thản nhiên ừ một tiếng.
Song Khánh bạnh quai hàm, thở phì phò.
ch.ết tiệt! Quả nhiên vẫn để tên họ Tương kia thực hiện được ý đồ.


Đã sớm biết anh mình không phải đối thủ của tên ch.ết bầm kia, nhưng Tương Văn Đào hành động nhanh như vậy càng làm cô thấy tức giận bội phần. Nghĩ đến mục đích mình trở về, lại thấy phiền não, “Anh đã suy nghĩ kĩ rồi chứ, thật muốn để cha mẹ biết sao?”


Song Hỉ im lặng một lát, rồi ừ một tiếng.
Song Khánh không còn gì để nói.


Hành động lần này của anh cô, có thể nói là đại nghịch bất đạo. Không biết tên Tương Văn Đào kia cho anh cô ăn bùa mê thuốc lú gì mà khiến một người luôn theo khuôn phép như anh ấy lại cam chịu mạo hiểm vì hắn ta. Nghĩ đến đây cô lại càng tức giận, hồi trước bị vẻ bề ngoài của Tương Văn Đào hoàn toàn mê hoặc, tưởng rằng người đàn ông này chính là người tình trong mộng của mình. Bây giờ thoát khỏi ma đạo rồi, quay lại nhìn, càng nhìn càng thấy cái tên dụ dỗ anh mình thật trơ trẽn, vừa không biết xấu hổ vừa không biết sợ gì cả, càng đáng giận hơn là vì người này, sắp tới nhà mình sẽ sóng gió ngập trời, còn chưa biết giải quyết mọi chuyện thế nào cho ổn thỏa đây.


Song Hỉ không kìm được đáp lại: “Song Khánh, anh không biết em có hiểu hay không. Nhưng Tương Văn Đào……” Cậu thì thào: “Anh thật sự không muốn để mất cậu ấy.”


Chuyện này cũng giống như hai người cùng hợp sức chèo thuyền tiến về phía trước, trước đây Tương Văn Đào phải một mình chèo chống, bây giờ chính là thời điểm cậu nên giúp đỡ anh.
Song Khánh thuyết phục: “Đồng tính luyến ái dễ mắc bệnh AIDS lắm.”


Song Hỉ đỏ bừng mặt. Cậu lắp ba lắp bắp biện bạch. “Bọn anh……. chỉ quan hệ với duy nhất một người, hơn nữa mỗi lần làm đều mang đồ bảo hộ mà…..” Song Hỉ không thể nào ngờ được có ngày mình và em gái lại thảo luận vấn đề tế nhị này. Nhưng nếu ngay cả Song Khánh cậu còn không thuyết phục được thì sao có thể thuyết phục được cha mẹ của mình bây giờ.


Song Khánh cắn môi, không nói nửa lời. Song Hỉ thấy cô như vậy chợt cảm thấy bị tổn thương, sắc mặt cứ dần trắng bệch: “Song Khánh, không phải em cảm thấy bọn anh thật ghê tởm đấy chứ.”
Song Khánh lắc đầu.
“Không đâu. Em đang lo là……… anh chỉ nhất thời rung động.”


Khi hai anh em đang nói chuyện thì nghe có tiếng cửa mở, sau đó là giọng Tương Văn Đào vang lên.
“Tớ về rồi đây…….. Ơ, người đâu hết rồi? Song Hỉ ——”
Song Hỉ vội nói to: “Tớ ở trong bếp.”


Song Khánh chép miệng, xoay người đi ra ngoài. Tương Văn Đào đang định vào bếp thì chạm mặt cô ở phòng khách.
Tương Văn Đào tỏ vẻ thân thiện hỏi cô: “Song Khánh, em không nghỉ ngơi sao?”


Song Khánh trả lời lạnh tanh: “Tương Văn Đào, chính anh đã kéo anh tôi vào con đường này, nếu sau này anh dám bội tình bạc nghĩa, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”


Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nàng cảnh cáo anh, nhưng lần này lại có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều. Tương Văn Đào giật mình, sau đó mỉm cười. Anh nửa đùa nửa thật đáp lời: “Song Khánh, người lo mình sẽ bị phụ tình nên là anh mới phải chứ.” Song Hỉ vẫn còn đang do dự, vạn nhất lần này trở về, cha mẹ cậu một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, khéo cậu ấy lại mất hết dũng khí, ngoan ngoãn trở về nhà cũng chưa biết chừng. Phải đối diện với tình cảm gia đình, nói thật, một chút phần thắng anh cũng không nắm chắc được.


“Anh ý bỏ anh thì được, nhưng anh không được bỏ anh ấy.”
Bất công quá à nha. Tương Văn Đào than thở: “Tốt xấu gì tôi cũng từng là người hướng dẫn em, sao em có thể bên trọng bên khinh như vậy hở?”
Song Khánh xì một tiếng: “Tôi thân với anh sao bằng tôi thân với anh ấy.” Nói xong cô đi thẳng.


Song Hỉ vừa đi ra đã thấy một màn này, nhìn thấy Tương Văn Đào đang dở khóc dở cười, không khỏi cảm thấy có lỗi. “Song Khánh không nể mặt cậu phải không?”


Tương Văn Đào nhìn thấy cậu liền lắc đầu cười, tỏ vẻ mình cũng không để tâm lắm: “Chẳng qua cô nhóc này muốn làm chỗ dựa cho cậu thôi!” Anh kéo tay Song Hỉ đi vào bếp “Cô ấy như vậy tớ lại thấy yên tâm hơn nhiều………”
“Vì sao……..”


“Ít nhất cô ấy cũng không phản đối chuyện chúng mình…….”
Thoắt cái đã đến cuối năm.
Công việc cuối năm vừa xong, ba người đã lên máy bay trở về nhà.


Khi đến Trùng Khánh cũng là lúc trời nhá nhem tối. Khung cảnh thành phố về đêm ở đây tuy không thể so với vùng trung tâm thành phố lớn, song vẫn đẹp làm sao. Gã tài xế taxi nói chuyện rất khôi hài, tiếp chuyện với ba người trên cả đoạn đường về nhà, từ chuyện quốc gia đại sự đến những chuyện vặt vãnh vỉa hè, gã đều nói như thể gặp được chuyện lạ.


Tương Văn Đào cười đáp lại vài câu, nghiêng đầu sang nhìn người nào đó đang lặng im một cách bất thường.
“Song Hỉ?”
Song Hỉ đáp lời: “Cho tớ một điếu thuốc.”


Tương Văn Đào chăm chú quan sát cậu, sau đó lặng lẽ rút một điếu thuốc ra, châm lửa thay cho cậu. Song Hỉ rít vào một hơi, cảm giác lo âu hãi sợ trong lòng lúc này mới thoáng giảm bớt.


Vốn sợ phải trở về, huống hồ lần này cậu trở về để hoàn thành một việc lớn. Lúc này đây cậu vừa hồi hộp lại vừa lo sợ đến không nói thành lời.
Càng lo lắng bao nhiêu, mồ hôi ở trong lòng bàn tay càng túa ra nhiều bấy nhiêu.


Sao lại có những người vì tình cảm mà sẵn sàng cắt đứt với gia đình. Bỏ trốn, tự sát, và còn nhiều hành động dữ dội khác nữa. Lẽ nào cậu cũng phải dùng những hành động đó để chống lại họ sao? Nhưng đó đâu phải những người xa lạ, đó là cha mẹ đã sinh ra và nuôi cậu lớn, sao cậu có thể coi họ như kẻ thù mà chống đối đây?


Nhưng nếu để mất Tương Văn Đào…… Cậu lại vô cùng vô cùng không nỡ. Xét cho cùng thì cậu cũng quá tham lam phải không, bên nào cũng không muốn buông bỏ…….. Tương Văn Đào vẫn chăm chú quan sát cậu từ nãy giờ, thấy vẻ mặt cậu liên tục thay đổi thì không kìm được bèn nắm tay cậu, nhẹ giọng gọi: “Song Hỉ?”


Song Hỉ từ từ quay sang nhìn anh, trên mặt cậu gợn nét tự giễu. Giọng nói của cậu nhẹ hẫng, như một lời thì thầm, song Tương Văn Đào vẫn nghe rõ mồn một.
“Tương Văn Đào, trên đời này liệu có cách nào vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai cũng không phụ khanh không? (*)


Tương Văn Đào sửng sốt, nhất thời cũng chẳng biết nên nói sao cho phải.


(*) “Khanh” ở đây được hiểu là cách vợ chồng ngày xưa gọi nhau, ai xem “Tây Du kí” chắc đều biết trên đường Đường Tăng đi lấy kinh có rất nhiều yêu nữ tỏ ý muốn lấy Đường Tăng làm chồng, song vì một lòng hướng Phật nên Đường Tăng đã từ chối.






Truyện liên quan