Chương 40
CHƯƠNG 40.
Nắm chặt nơi tay, Tương Văn Đào cũng cảm nhận được vật kia đã sớm sinh cơ bừng bừng, sắc mặt nhất thời có chút cổ quái.
Anh vốn định giễu cợt Song Hỉ một câu, nhưng ý niệm trong đầu vừa chuyển, không được, nói không chừng Song Hỉ thẹn quá hóa giận thì sao? Lập tức hiểu được quá tính toán thì tài không tới, lặng yên không lên tiếng, gia tăng lực đạo thay cậu nhu lộng.
Song Hỉ cảm giác được anh thoáng ngừng lại, biết bị phát hiện, nhất thời có phần xấu hổ, nhưng ngay lập tức bị thủ pháp của Tương Văn Đào làm cho trướng lên, nhẹ giọng rên rỉ.
Địa phương tối mẫn cảm bỗng nhiên được một bàn tay không phải của mình ôm ấp vuốt ve, loại cảm giác này thật sự là kì diệu, kích động, nhất thời trướng thêm vài phần.
Công phu của Tương Văn Đào là từ kinh nghiệm bách chiến mà có. Thủ pháp đã mạnh hơn Song Hỉ gấp mấy lần, lại rất đa dạng, lúc nhu lúc cương, khi nặng khi nhẹ, Song Hỉ bị anh làm cho sắc mặt ửng hồng, tuy rằng cắn môi nỗ lực áp chế, nhưng vẫn nhịn không được phát ra một tiếng hừ nhẹ bằng giọng mũi, trong bóng đêm nghe như tiếng rên rỉ, khiến Tương Văn Đào toàn thân cao thấp phát hỏa, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người này.
Song Hỉ nhắm mắt lại ngửa đầu thở dốc, cảm giác giống như mình đang đi theo một con dốc thật dài hướng lên trời. Sắp tới rồi, còn một chút nữa, phía trước chính là thiên đường, chỉ còn một bước nữa… Cố tình ngay tại bước cuối cùng mấu chốt này, Tương Văn Đào dừng tay lại.
Bị dừng lại hoàn toàn cảm giác thật khó chịu, quả thực giống như đem cậu từ thiên đường một cước đá xuống. Song Hỉ vừa mở mắt, bất mãn nhéo một cái, tựa như muốn níu kéo tay của anh vậy.
Tương Văn Đào bàn tay vuốt ve đùi của cậu, chính là bộ vị mấu chốt kia thì lại không đụng tới. Anh cúi thấp mặt lộ vẻ tà khí, trước thưởng thức bộ dáng cau mày của Song Hỉ trong chốc lát, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên môi, khẽ ghé vào tai cậu cười nói: “Tôi làm cho em thoải mái, em lại trở mặt.”
Lần trước chịu giáo huấn một lần đã đủ rồi. Song Hỉ người này rất đáng giận, dục hỏa vừa được thư sướng, khi đạo đức lý trí vừa quay trở lại liền mặc kệ người khác vẫn còn nghẹn, chính mình lại cứng rắn quay lưng. Sau đó cậu mang bộ dáng người bị hại, chuyển nhà lại còn tuyệt giao, lúc này đây làm gì cũng không thể mắc lại sai lầm này
Song Hỉ gương mặt đỏ bừng bừng, giận dỗi tránh ra một chút, cũng bất chấp tất cả, chuyện mặt mũi gì cũng ném qua một bên, tự mình thân thủ đi xuống. Tương Văn Đào nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu, vô cùng thân thiết nói: “Nghĩ muốn tự mình làm sao?”
Song Hỉ khó chịu muốn ch.ết, cố mấy cũng không rút tay ra được, thở hào hển nói: “Anh buông tay…”
Tương Văn Đào nghe âm thanh của cậu run rẩy như ngọn nến trước gió, biết cậu thật sự muốn phát tiết, nhân cơ hội này uy hϊế͙p͙: “Buông tay cũng được, vậy em sau đó không được đuổi tôi đi.”
Lúc này anh nói cái gì thì là cái đó, Song Hỉ rên hừ hừ lung tung gật đầu, chỉ cầu mình được thống khoái.
Tương Văn Đào cầm được lệnh bài miễn tử, lúc này mới vừa lòng, bàn tay to lại quay về chốn cũ, mới nhu lộng vài cái, Song Hỉ thở dốc càng nhanh, bỗng nhiên bắn ra ướt tay của anh.
Trong màn nhất thời tràn ngập mùi vị nam tính, chìm đắm trong dư vị cao trào, Song Hỉ ngửa mặt xụi lơ, giống như tiểu hài tử vậy.
Tương Văn Đào yêu ch.ết cái bộ dáng mềm nhũn này, hôn cậu một chút, bàn tay vẫn tiếp tục xoa bóp. Lúc này đây đầu ngón tay thường ở nơi cửa sau vẽ loạn. Song Hỉ làm sao chống lại được thủ đoạn này của anh, dần dần mặt sau có điểm ngứa ngáy, hô hấp lại dồn dập kéo đến.
Thời điểm đầu ngón tay cắm vào, đầu lưỡi của Tương Văn Đào cũng đang ở trước ngực Song Hỉ linh hoạt ɭϊếʍƈ ʍút̼, Song Hỉ bị Tương Văn Đào làm cho toàn thân ê ẩm đầu óc tê dại choáng váng, giờ này anh muốn làm gì, cậu đều đi theo anh.
Mưa không biết đã ngừng rơi từ khi nào, trong phòng chỉ còn lại tiếng ồ ồ thở dốc của hai người.
Đợi Tương Văn Đào nhẫn nại khai thác tiến thủ đầy đủ thì anh đã cương cứng, đến khi có thể chậm rãi cắm hết vào, không khỏi phát ra một tiếng thở dài cảm động.
Trở lại chốn cũ, quả thực rất không dễ dàng!
Song Hỉ nghe anh cảm thán như vậy, cau mày, chỉ cảm thấy phía dưới trướng đến khó chịu. Tương Văn Đào cúi người xuống ôm chặt lấy cậu, hạ thân mới động một cái, Song Hỉ cùng với giường, đồng thời rên lên.
Hai người đối diện nhau cũng căng thẳng.
Song Hỉ âm thanh nhỏ tựa muỗi bay chậm rãi nói: “Anh, điểm nhẹ…” vạn nhất giường này chịu không nổi sập xuống thì phải làm sao bây giờ? Không có giường ngủ chỉ là chuyện nhỏ, kinh động đến hàng xóm ngày mai mặt mũi đâu mà gặp người?
Tương Văn Đào nghĩ nghĩ, hỏi: “Ở lầu dưới có người ở không?”
“Không…”
Tương Văn Đào quyết định thật nhanh, một phen rút ra. Chỉ thấy anh xoay người xuống giường đem thau chậu, chén bát dời qua một bên, lộ ra một khoảng trống, lại đem mền trãi xuống sàn nhà, xong trở lại bế Song Hỉ xuống dưới.
Song Hỉ giãy dụa: “Điều hòa của tôi bị…”
“Ngày mai mua giường mới cho em.” Vừa nói vừa nhét vào một lần nữa, động thân một cái, Song Hỉ nhất thời không thốt được một lời nào.
Ban đêm lại cúp điện, hai người ở trên sàn nhà làm đến mức thở hồng hộc. Tuy rằng điều kiện hữu hạn, nhưng Tương Văn Đào chưa khi nào làm ở loại địa phương như thế này, hơn nữa đối tượng lại là Song Hỉ, điều này so với đánh dã chiến trước kia kích thích hơn nhiều, cho nên vô cùng hưng phấn. Chỉ tội cho Song Hỉ, biết nơi này cách âm rất kém, cho nên một chút âm thanh cũng không dám kêu, chỉ biết kề sát mặt vào cổ của Tương Văn Đào, cắn môi cực lực nhẫn nại, có đôi khi không thể kiềm chế, mới phát ra âm thanh hừ hừ rầu rỉ.
Mắt thấy Tương Văn Đào động tác mỗi lúc một mạnh hơn, giống như sắp lên tới đỉnh, thầm nghĩ không biết có ngăn được tiếng thét chói tai vào thời điểm đó hay không, thì người nọ bỗng nhiên chậm lại, thậm chí ngừng hẳn. Song Hỉ khẽ buông lỏng, lại không rõ xảy ra chuyện gì, cho nên thở hào hển mở mắt ra liền nhìn thấy anh như đang ngưng thần nghe ngóng cái gì. Tương Văn Đào lắng nghe một hồi, bỗng nhiên vụt nở nụ cười, thấp giọng nói: “Em nghe xem!”
Thanh âm kia là từ phòng cách vách truyền đến, rất nhỏ nhưng có vận luật, ngẩu nhiên còn có tiếng nữ nhân rên rỉ cùng tiếng thở gấp của nam nhân… Nguyên lai sàn nhà bằng gỗ truyền âm rất tốt, phòng bên này có nhảy dựng một cái thì bên kia cũng cảm nhận được chấn động, huống chi hai người khi nãy ở trên sàn nhà lay động có tiết tấu như thế. Buổi tối cúp điện, mọi người đều đi ngủ sớm, ban đêm yên lặng cảm giác càng linh mẫn, động tĩnh của phòng bên này sớm làm cho cặp đôi của phòng bên kia mặt nóng tim đập, nghe xong một trận đơn giản cũng bắt đầu luyện.
Tương Văn Đào đầu cúi ở bên cổ Song Hỉ buồn cười, nhỏ giọng nói: “Em xem như vậy có thể nói trời mưa thì dễ có em bé không, dù sao thì cũng nhàn rỗi.” Dừng một chút bỗng dưng tâm hiếu thắng nổi lên, “Em nói nam nhân này có phải theo tụi mình gọi nhịp hay không? Được, cùng hắn đọ sức.” Nói xong thắt lưng liền vận sức va chạm thật mạnh, Song Hỉ bị bất ngờ a lên một tiếng.