Chương 45
CHƯƠNG 45.
Một tiếng kêu này vang lên trong không gian mờ ảo của phòng ngủ nghe có vẻ thực tiêm lệ, vật đang chôn sâu ở bên trong của Tương Văn Đào ngạnh thêm một chút.
Anh cũng không có tức khí đến hoàn toàn mất đi lý trí, đối mặt với Song Hỉ, anh không thể làm ra lỗi lầm mà mình không thể vãn hồi
Người Thiểm tây có câu: Gái về nhà chồng phải đánh phủ đầu. Đánh vài lần sẽ thành con dâu ngoan.
Câu này trước tiên mà nói khẳng định là bạo lực gia đình, nhưng cũng là nói trong hôn nhân khác phái, cho dù đồng tính tình lữ một lời không hợp mà vung tay cũng có xảy ra (Dù sao cũng là hai động vật giống đực). Tuy nói Song Hỉ đáng trách kia cần phải giáo dục một chút, nhưng Tương Văn Đào làm sao nỡ đánh cậu, cho dù có trừng phạt thì cũng phải tìm một biện pháp phù hợp với tính cách của cậu.
Nhưng Song Hỉ khi kêu lên lại nghe như tiếng nức nở, còn có sắc mặt trắng bệch, thân thể thì cứng ngắc, không có giây phút nào mà người đang ở dưới thân của anh không hiển lộ vẻ khẩn trương cùng sợ hãi, Tương Văn Đào nhìn chằm chằm, lập tức có chút hối hận.
Người anh coi trọng đã lâu như vậy, làm sao mà có thể bỏ qua sự thật rằng không thể làm nhục cậu.
Nhưng nếu cứ như vậy để chuyện này dừng lại, đây chẳng phải tiếng sấm to thì mưa nhỏ đấy sao, vậy ý nghĩa giáo dục cũng mất đi tác dụng.
Thấy anh tạm dừng làm cho Song Hỉ có chút hi vọng.
Tương Văn Đào cơ thể cũng không phải quá cường tráng, nhưng cho dù là đã tiêu hao không ít thể lực, anh cũng có thể không tốn chút sức nào đã ôm được Song Hỉ lên. Kia đúng là sức mạnh tiềm ẩn…Như vậy nếu như thực sự chọc giận người này, không cần phải nói, khẳng định chính mình cũng không có gì tốt đẹp.
Cho nên Song Hỉ cũng thật khẩn trương.
Cậu thật không dám động, cũng không thể mở miệng cầu xin tha thứ, toàn thân cứ như vậy mà căng thẳng, chờ đợi sự may mắn biết đâu Tương Văn Đào lại giống như bình thường, sẽ mềm lòng, thở dài, rồi sau đó tha thứ cho cậu.
Tương Văn Đào quả thực có chút mềm lòng, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không được.
Không nói quy tắc liền không nghe lời, con đường ôn nhu anh đã đi nhiều lắm rồi, làm cho tính tình của Song Hỉ cũng có phần dễ ngươi, đây là thời điểm tốt nhất để cho cậu hiểu thế nào là ‘gia quy’.
Nghĩ như vậy, liền điều chỉnh tư thế một chút, miệng thổi vào tai Song Hỉ──
Tư thế này làm cho Song Hỉ mẫn cảm rên lên một tiếng, vừa như là rất khó chịu, lại giống có chút vui thích. Tương Văn Đào vừa nghe được, cố gắng kiềm chế tâm thần nhộn nhạo. Anh dùng lực vỗ vỗ lên mặt của cậu, thanh âm nặng nề nói: “Song Hỉ, theo điều luật của đạo đức truyền thống. Em đã đi theo anh, sẽ không còn đường lùi. Có hiểu hay không?!” Nói xong lời cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, hung hăng va chạm, như nguyện ý nghe được Song Hỉ thét lên một tiếng chói tai.
Kì thực những lời này của Tương Văn Đào, hoàn toàn giống như cường đạo, đã làm khó cậu còn nói giống như đúng lý hợp tình thâm trầm hữu lực vậy. Song Hỉ lúc này phàm còn chút năng lực suy nghĩ sẽ lập tức nhảy dựng lên mà cãi cọ: “Theo cái gì… mà…theo? Lão tử nếu như theo ngươi chẳng thà làm quỷ! Nhưng đáng tiếc đầu óc Song Hỉ lúc này giống như tương hồ, cả người mơ mơ màng màng, chỉ biết cố gắng hít thở.
Tương Văn Đào lại thúc vào thật mạnh: “Hiểu hay là không?”
Song Hỉ ô một tiếng, mang theo khóc âm nói: “Hiểu. Hiểu rồi mà…”
Tương Văn Đào lắc cậu một hồi, nhìn thấy người dưới thân mặt đỏ bừng ra sức hít thở, chỉ sợ cậu nói đã hiểu kỳ thật cái gì cũng không thông. Ba một cái bật đèn bàn lên, khuôn mặt của Song Hỉ bị lộ ra hoàn toàn dưới ánh sáng, theo bản năng tránh ra một chút.
Tương Văn Đào rất nhanh giữ mặt của cậu lại, dưới ánh đèn ánh mắt lạnh lùng ép hỏi: “Anh hỏi em, anh là gì của em?”
Anh cúi người bộ dáng ép hỏi tràn ngập khí thế, có một loại uy hϊế͙p͙, mà Song Hỉ, mặc kệ là vùng vẫy như thế nào, vẫn bị khí thế của anh bao vây chặt chẽ, đành phải cam bái hạ phong. Trong ánh mắt cưỡng bức của Tương Văn Đào làm cho cậu khắc sâu ý thức được nếu mình dám nói là bạn học hay là bằng hữu, anh tuyệt đối sẽ không khách sáo với cậu nữa. Cho nên mới nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Song Hỉ chần chờ một thoáng, mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ khó có thể nói ra, nhưng trong hoàn cảnh này, vẫn là làm một trang tuấn kiệt có lẽ sẽ tốt hơn.
“Nam…, là bạn trai…”
Thanh âm nho nhỏ nói xong, cả khuôn mặt cũng nóng đến lợi hại. Lo lắng đề phòng nghĩ mình đã thừa nhận Tương Văn Đào là người yêu rồi hẳn là anh sẽ tha thứ cho mình đi? Nhưng Tương Văn Đào vẫn chưa hài lòng.
“Là nam nhân. Anh là nam nhân của em!”
“…”
Tương Văn Đào thực bá đạo ra lệnh: “Lặp lại lần nữa, anh là gì của em?”
“…”
Song Hỉ quýnh lên, Tương Văn Đào dùng sức cầm lấy hạ thân của cậu, bị nam nhân nắm lấy bộ phận yếu hại thật sự là một lời nhắc nhở nghiêm khắc, Song Hỉ thật không có tiền đồ lập tức liền khuất phục: “Nam nhân, là nam nhân.”
Tốt lắm.
Tương Văn Đào hít sâu một hơi.
“Diệp Song Hỉ, em phải sâu sắc nhớ kỹ chính mình hôm nay đã nói những gì.”
Câu nói này giống như lời kết thúc của màn kịch làm cho Song Hỉ giống như được đại xá, lập tức thuận theo gật đầu.
Chính là cậu gật đầu quá nhanh, thế cho nên khiến anh không thể không nghi ngờ cậu nhất thời chỉ là muốn hoàn toàn thoát ra khỏi tình huống mà thôi. Tương Văn Đào cau mày, trong giọng nói mãnh liệt mang ý ám chỉ: “Tạm thời chưa nhớ cũng không sao, bởi vì anh sẽ cố gắng toàn lực để tăng cường trí nhớ cho em──”
Tương Văn Đào trợ giúp người khác tăng cường trí nhớ trình độ nhất định rất cao thâm, bởi vì thời gian rất lâu về sau, Song Hỉ nhìn thấy dây điện thoại ở trên tủ đầu giường đều run như cầy sấy. Cậu thật sự là… sợ bị trói…
Thể lực cạn kiệt, Song Hỉ rốt cuộc mềm nhũn ở trên giường.
Trãi qua trận mây mưa kéo dài, cậu đã bị Tương Văn Đào dạy dỗ ra trò, thầm nghĩ phải ngủ, ngủ thôi… Chính là trong mông lung cũng mơ hồ nhớ hình như mình quên mất điều gì, trước mắt có nhân ảnh thoáng qua, hình như thân hình mà mình rất quen thuộc cũng như hiểu rõ, là Tương Văn Đào đang giúp cậu tháo sợi dây điện thoại ra.
Đầu ngón tay giần giật, cậu muốn nắm tay Tương Văn Đào để gây sự chú ý của anh, nhưng ngón tay một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể vuốt nhẹ lên làn da một chút.
Tương Văn Đào cúi đầu nhìn, thấy cậu cố nhướn mí mắt lên thì thào mấy tiếng: “Em cũng đã từng nghĩ tới…” Nói chưa hết câu mắt đã nhắm chặt, ngủ mất.
…………
Tương Văn Đào giật mình, suy nghĩ kỹ trong chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ.
Nghĩ tới? Cậu cư nhiên có nghĩ tới chuyện này.
Song Hỉ người này luôn lo trước sợ sau, mối quan hệ nông nỗi cùng mình phát triển dây dưa cho tới bây giờ. Trong đêm dài yên lặng làm sao có thể không sợ hãi. Cho dù là cân nhắc bấy lâu nay, cũng không nghĩ ra phải làm như thế nào, chỉ biết dò dẫm từng bước, lửa cháy đến nơi thì trơ mắt đứng nhìn. Nói như vậy trong tương lai của cậu không phải là không có mình, mà căn bản nghĩ hoài không ra là có tương lai hay không.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Song Hỉ trong giấc ngủ, Tương Văn Đào rõ ràng hơn ai hết mình yêu người này chính là bởi khuyết điểm của cậu.
Nhát gan, quá nhát gan, không có chủ kiến, cho dù quyết định cái gì cũng không giữ được sự kiên định về điều mà mình tin tưởng.
Tương Văn Đào bỗng nhiên nở nụ cười, nhéo hai cánh mũi của Song Hỉ.
“Diệp Song Hỉ, em không biết làm như thế nào mới tốt sao? Vậy thì theo anh đi, anh sẽ làm người dẫn đường.”