Chương 11: Tỉnh mộng
Phần lớn các chuyến bay từ Mỹ về đây đều đã hạ cánh, thế mà điện thoại của Giang Nhan vẫn chưa kết nối được. Cuối cùng đành phải gọi điện sang bên công ty A, cũng may là bên đó thường xuyên có người làm thêm giờ.
- Làm phiền anh một chút, tôi muốn hỏi là có phải hôm nay Giang Nhan sẽ về nước không ạ?
- Anh Giang ạ, không, anh ấy ở bên đó vẫn còn một vài việc phải giải quyết!
- Cô là...?
Vân Vy nghẹn họng:
- Là một người bạn của anh ấy! - Nói rồi vội vàng cúp máy. Mãi cho đến đúng vào thời điểm mà hai người thường gọi điện cho nhau thì Vân Vy mới gọi được cho Giang Nhan.
- Giang Nhan...
- Ơi.
Nghe thấy giọng anh, Vân Vy lại không biết phải nói gì.
- Nghe nói công việc của bọn anh ở bên đó đã hoàn thành phải không? Em còn tưởng là anh sẽ về cùng với họ chứ, thế nên đã gọi điện sang công ty anh, lúc ấy mới biết là anh chưa về.
- Anh ở lại đây vì còn có một vài việc khác phải giải quyết!
Vân Vy đứng bên ngoài ban công, bàn tay vuốt ve những cái chậu gốm trong vô thức.
- Em gọi mãi chẳng được!
- Tín hiệu bên này không được tốt lắm em ạ!
Mặc dù Giang Nhan nói vậy nhưng Vân Vy cứ cảm thấy hình như anh vẫn có chuyện gì đó giấu cô.
- Vân Vy này... - Giọng Giang Nhan trở nên dịu dàng: - Em đừng sờ tay lên đống đồ gốm sứ trên ban công nữa!
Những ngón tay cô chợt co lại, tại sao ngay cả cái tật này của cô mà anh cũng biết thế nhỉ?
- Mấy cái chậu gốm ấy bị vỡ rồi, không cẩn thận sẽ cứa vào tay đây! Anh vốn định khi nào về sẽ thay cho em cái mới! - Giọng nói của anh đột nhiên dừng lại ở đây.
Hình như giọng nói bị đè chặt lại, toát lên một cảm giác khó chịu như không thể nói ra, giống như những vết nứt kéo dài trên cái chậu gốm, cắt đứt mọi sự gắn kết với nhau.
Thế mà cô không hề phát hiện ra rằng cái chậu ấy đã bị nứt ra rồi. Một khe nứt dài khiến cho những bông hoa in ở trên đó cũng biến đổi hình dạng. Một cơn gió thoáng qua vai khiến cho người ta có cảm giác chưa kịp đưa tay ra đón lấy thì nó đã biến mất, chẳng để lại chút dấu vết.
Chẳng bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Vân Vy nhận ra có điều gì đó khác thường: - Giang Nhan, sao thế?
- Không sao, ban nãy đột nhiên nhớ ra là còn có rất nhiều việc phải làm. Vân Vy, dạo này anh cứ mơ thấy một giấc mơ! - Tiếng cười của Giang Nhan trong vắt: - Anh mơ thấy em viết cho anh một bức thư, trong thư em có ghi địa chỉ, nhưng lại ghi sai. Thế nhưng anh chẳng thể nào nói cho em biết được, chỉ biết giương mắt nhìn em gửi thư đi. Nếu như địa chỉ và người nhận viết sai thì anh không thể nhận được thư đâu. Vì vậy, cho dù anh ở nơi nào... anh cũng không thể nhận được thư của em.
Vân Vy muốn cười dịu dàng và nói với anh rằng mơ và hiện thực bao giờ cũng trái ngược nhau, thế nhưng cô còn đang ngập ngừng chưa nói ra lời thì đã nghe thấy có tiếng người gọi tên Giang Nhan.
- Đợi khi nào có thời gian anh lại gọi cho em nhé!
- Vâng! - Nghe tiếng cúp điện thoại, Vân Vy ngây người hồi lâu.
Trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác rất kì lạ, trống rỗng, hụt hẫng, giống như bị mất hết tất cả vậy.
Cô đến phòng khám của Khang Kiện theo lịch đã hẹn. Cô đang chuẩn bị ngắt máy đi vào phòng điều trị thì nhận được điện thoại của Tô Tần.
- Em mua hoa quả ở đâu vậy?
- Hả?
- Mua cho anh thêm một làn nữa đi!
- Ặc, Tô Tần...
- Tối nay mang đến luôn nhé!
Chẳng để cô kịp nói gì, Tô Tần đã cúp máy. Đúng là phong cách thường ngày của anh ta.
Cô không ngờ Tô Tần lại ăn hoa quả do cô mang đến. Hôm qua, nhìn thấy các loại hoa quả cao cấp bày đầy phòng bệnh của anh, lúc đó cô thật sự ngại ngừng với giỏ hoa quả của mình. Thế nên cô đã giấu nó ở nơi khuất nhất, nào ngờ vẫn bị Tô Tần lôi ra.
Lại còn ăn nữa chứ.
Ăn rồi thì thôi, lại còn to gan gọi điện cho cô, bảo cô mua cho một giỏ nữa mang đến. Sao trước đây cô không nhận ra Tô Tần là một người như vậy nhỉ?
Tắt điện thoại đi, vừa ngẩng đầu lên cô đã phát hiện ra Khang Kiện đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc cứ như thể anh với cô mới gặp nhau lần đầu. Khang Kiện nhìn cô từ đầu tới chân, nhìn tới mức khiến cho cô sởn da gà.
- Vân Vy, tôi chẳng nhìn thấy cô có chỗ nào đặc biệt, sao bên cạnh cô lắm người không bình thường thế?
- Cái gì?
- Tôi nói là Tô Tần ấy, đó chẳng phải là một nhân vật đình đám hay sao, con cháu của một gia đình giàu có, tốt nghiệp trường y nổi tiếng. Thời gian gần đây, báo chí có đăng tải rất nhiều tin bài về anh ta.
- Tôi với Tô Tần chỉ là bạn bè thôi!
Anh mắt của Khang Kiện lóe sáng:
- Chỉ là bạn bè á? Hôn mê mất mấy năm liền, vừa mới tỉnh lại, việc gì không làm lại đến tìm cô luôn á?
Vân Vy ngây người:
- Những chuyện này có lẽ anh phải rõ hơn tôi mới phải!
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên anh ta làm là đi tìm những người bạn trước đây thì không có gì kì lạ, mà hơn nữa anh ta nghĩ đến Giang Nhan đương nhiên sẽ nhớ tới Vân Vy. Về sau nhìn thấy Vân Vy đang ở bên cạnh Giang Nguyên, thế nên mới...
- Tôi không biết, nhưng tôi thấy chuyện này không hề đơn giản!
- Chắc là anh ta tìm tôi có chuyện gì đó, nhân tiện nhờ tôi mua hoa quả luôn!
- Mỗi khi gặp cô anh ta thường nói những gì? Nếu như đã có chuyện muốn nói tại sao không nói hết một lúc đi? Lại còn gọi điện cho cô yêu cầu này nọ. Bên cạnh anh ta làm gì đến mức không có một tên tay sai để anh ta sai đi mua hoa quả?
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Khang Kiện, Vân Vy không nghĩ rằng anh đang nói đùa.
Im lặng hồi lâu Khang Kiện liền nói tiếp:
- Vân Vy, rốt cuộc cô đã nhớ lại được bao nhiêu rồi? Cô có thể công bằng một chút có được không? Nhớ ra những chuyện không tốt rồi thì cũng nên nhớ ra những chuyện tốt! Mặc dù chúng tôi đều lừa dối cô, nhưng chúng tôi đều xuất phát từ ý tốt cả đấy! Lúc ấy, bộ dạng của cô thê thảm như vậy, không biết là ai nghĩ ra cách gì, chỉ cần có hiệu quả là được rồi, ai mà nghĩ ngợi được nhiều như vậy? Vân Vy, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, ít nhất cô cũng phải nói cho tôi biết rốt cuộc cô nghĩ thế nào? Cô và Giang Nguyên... cô định thế nào?
Giang Nguyên...
Vân Vy gượng cười:
- Thế thì ít nhất anh phải trị khỏi bệnh cho tôi, để tôi biết được mọi chuyện, như vậy tôi mới có thể đưa ra câu trả lời được!
Phương pháp điều trị của Khang Kiện nhanh chóng đưa Vân Vy vào giấc mộng.
Sau đó mọi thứ diễn ra như một thước phim.
Phương pháp điều trị tâm lí thật giống như một chùm chìa khóa, giúp cô mở tất cả những cánh cửa kí ức đang bị đóng kín.
Sau vụ tai nạn của Giang Nhan, cô đã xảy ra một chuyện mà suýt chút nữa đã khiến cho cô không thể nào tỉnh lại được nữa.
Cô ngã từ trên cầu thang của bệnh viện xuống.
Bố mẹ đưa cô đến bệnh viện để truyền nước. Cô chợt nhớ ra chiếc nhẫn mà Giang Nhan đã mua cho cô, cô chạy đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy. Cô hoảng hốt đến toát mồ hôi hột. Cô liền giật cái kim truyền ra rồi lảo đảo chạy đi khắp nơi tìm kiếm. Lúc chạy đến cầu thang, cô bất cẩn trượt chân, cả người cứ thế lăn xuống.
Cú ngã này khiến cô bị thương rất nặng, lại bị thương vào đầu, mất một thời gian rất dài không thể nào phân biệt được người và sự vật ở trước mắt. Bố mẹ cô chẳng biết làm thế nào, cuối cùng đành dẫn Giang Nguyên đến.
Bố mẹ cô nói:
- Vân Vy, con còn nhớ không? Cậu ấy chính là Giang Nhan đấy!
Kể từ khoảnh khắc ấy, Giang Nguyên liền biến thành Giang Nhan. Có thể bởi vì vậy mà lúc gặp Giang Nguyên, cô đã chẳng chút nghi ngờ người đúng trước mặt mình không phải là Giang Nhan mặc dù đoạn kí ức về khoảng thời gian mà Giang Nguyên đã chăm sóc cho cô đã hoàn toàn bị lãng quên, thế nhưng ấn tượng về Giang Nguyên vẫn còn in trong đầu cô, chẳng có chút xa lạ nào.
Đối với cô và Giang Nguyên thì đó chính là khoảng thời gian cả hai phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn xa lạ. Cô vừa chờ đợi sự điều trị của các bác sĩ, vừa tiếp nhận sự chăm sóc của Giang Nguyên. Giang Nguyên không hề biết chăm sóc người khác, bản thân sống độc lập nhiều năm, vậy mà đột nhiên ở bên cạnh mình lại xuất hiện một người bệnh, không biết phải làm thế nào để lựa theo ý muốn là tâm trạng của cô, phối hợp điều trị bệnh cho cô. Vì vậy lúc đầu, phần lớn thời gian cô đều ngồi ở bên cạnh nhìn Giang Nguyên đọc sách.
Về sau anh nhận ra sự cô đơn của cô nên đã tặng cho cô những món đồ chơi. Đất sét, hạc giấy... tất cả đều là những món đồ chơi hết sức đơn giản.
Cô từ nhỏ đã rất vụng về. Trong khi các bạn nhỏ khác đều biết gấp hạc giấy, gấp hoa thì cô vật vã mãi mà không thể nào gấp được, mà nếu có gấp được thì cũng cong cong vẹo vẹo, người khác nhìn vào chẳng nhận ra đó là cái gì. Lúc đi học phải học môn thủ công, cô thường phải nhờ mẹ giúp mới có thể thêu hết hình một phiến lá.
Huống hồ giờ cô lại phải ngồi trên xe lăn, mắt lại mờ mờ. Anh có thể nặn ra hình của đủ các con vật, thế nhưng khi cục đất sét được đặt vào tay cô, cô thậm chí chẳng biết mình đã nặn ra những cái gì nữa?
Đoạn kí ức ấy đột nhiên hiện lên rất rõ ràng trong đầu cô, giống như một đoạn băng cũ bỗng nhiên rõ ràng trở lại.
Bầu trời trong xanh, cây cối và thảm cỏ đều một màu xanh ngát.
Cô ngồi trên xe lăn, nhìn anh gấp hình con chuột bằng khăn tay. Ban đầu cô không mấy để ý. Anh giơ tay lên, đặt con chuột vào lòng bàn tay rồi mở lòng bàn tay cô ra. Con chuột nhảy từ lòng bàn tay anh sang lòng bàn tay cô.
Nhảy qua nhảy lại mấy lần liền.
Bàn tay cô khẽ cử động, cuối cùng cũng nắm được cái đuôi của con chuột nghịch ngợm kia lại.
Không ngờ cô lại có tiến bộ lớn tới như vậy, anh đã không giấu được nụ cười vui mừng.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười.
Đôi lông mày dãn ra, đôi mắt sáng lấp lánh.
Vân Vy ngủ giấc này quá say, đến khi cô tỉnh lại đã rất muộn. Cô mở choàng mắt ra, nhìn thấy Khang Kiện đang ngồi làm việc ở bên cạnh.
Ban đầu Khang Kiện không hề biết, chỉ mải mê vùi đầu vào những trang sách, lật giở tìm kiếm cái gì đó, đôi lông mày nhíu chặt lại, sự bức bối và mệt mỏi khiến cho anh phải nới lỏng cổ áo và cà vạt. Nhìn bộ dạng của Khang Kiện có vẻ như đang gặp bế tắc trong vấn đề gì đó, tâm trạng có vẻ sốt ruột, lo lắng, giống như đang lo người khác sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vân Vy đằng hắng một tiếng.
Lúc ấy Khang Kiện mới ngoảnh đầu lại, thở dài nói:
- Tôi còn tưởng có khi tối nay tôi không đóng cửa được mất!
Cô cười ái ngại:
- Sao anh không gọi tôi dậy?
Khang Kiện ngán ngẩm nhướn lông mày:
- Ai bảo cô là VIP ở chỗ tôi chứ? Thế nên tôi có nhiệm vụ phải chăm sóc cả đời cho cô! - Bên tay anh là một chồng tài liệu dày đủ loại, bày lung tung khắp bàn làm việc, rất nhiều tài liệu đã bị rơi cả xuống đất, hỗn độn như vừa bị kẻ trộm đột nhập.
Vân Vy định đến giúp Khang Kiện nhặt lên.
Khang Kiện vội vàng ngăn lại, cứ như thể sợ cô phát hiện ra bí mật gì của mình vậy:
- Ấy đừng đừng, cứ để tôi, để tôi tự thu dọn là được rồi! - Nói rồi anh vội vàng chạy đến nhặt chỗ tài liệu ấy lên.
Chắc chắn là Khang Kiện có chuyện gì đó, nếu không anh ta đã chẳng khiến cho bộ quần áo trắng tinh và thẳng thóm của mình giờ trông chẳng khác gì cái giẻ rách như vậy?
Khang Kiện vừa đặt được chồng tài liệu mới nhặt lên bàn thì chồng tài liệu ở mép bàn lại rơi xuống. Lần này thì tài liệu bay tứ tung, có một số còn rơi xuống ngay dưới chân cô.
Lần này thì cô không thể đứng yên không giúp được.
Về cơ bản đều là những tài liệu tiếng Anh, dù sao cô đọc cũng không hiểu. Những tài liệu mà cô nhặt lên đều có cùng một con dấu, là con dấu của một bệnh viện nước ngoài.
- Anh tham khảo nhiều tài liệu như vậy có phải định ra nước ngoài học chuyên sâu không?
Khang Kiện đón lấy những tài liệu trong tay cô, mỉm cười không mấy tự nhiên:
- Không phải, những bệnh viện như thế này những người bình thường không thể vào được!
Vân Vy tò mò:
- Một bác sĩ nổi tiếng như anh cũng không được sao?
- Không được, những bác sĩ được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài đều là những tinh anh trong nghề chúng tôi đấy!
- Bệnh viện này rốt cuộc là làm những cái gì?
Khang Kiện ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:
- Làm một số xét nghiệm.
- Xét nghiệm gì?
Khang Kiện bối rối:
- Cô có hứng thú với y học từ khi nào thế hả?
Vân Vy mỉm cười:
- Tôi chi ngẫu hứng tò mò chút thôi, nhìn bàn làm việc của anh bừa bộn cứ như thể anh đã vác cả cái thư viện đến đây vậy!
Khang Kiện cúi đầu thu dọn hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nói:
- Cái bệnh viện này chủ yếu nghiên cứu khoa học, chuyên nghiên cứu về những vấn đề khó mà y học hiện đại vẫn chưa tìm được câu trả lời.
- Hóa ra là một trung tâm nghiên cứu à?
- Cũng không hẳn như vậy! - Khang Kiện nói có vẻ khó khăn: - Nếu như có bệnh nhân nào đó tình nguyện làm vật thí nghiệm, bọn họ cũng sẽ không phản đối, ngược lại, còn dùng các phương pháp mới để tiến hành chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân. Nhưng bất kể quá trình điều trị có thành công hay không, bệnh nhân đều phải chi trả chi phí trị liệu khổng lồ.
- Thế thì chẳng phải mang người ra làm vật thí nghiệm hay sao?
- Đúng vậy, giới y học đều biết, vì vậy những phương án trị liệu mà họ đưa ra cũng là những phương án điều trị mà mọi người đều hết sức tán đồng.
Cô cứ tưởng những thứ thế này sẽ chẳng có ai chịu tình nguyện thử:
- Ai lại chịu làm những chuyện này cơ chứ? Hơn nữa còn phải bỏ ra một khoản tiền lớn.
Khang Kiện lặng thinh một hồi mới lên tiếng:
- Những người muốn tiếp tục sống... - Hồi lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, hai mắt hằn lên những tia máu: - Vân Vy, cô có biết không, có những người cho dù thế nào cũng muốn được sống tiếp!
Vân Vy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đi mua hoa quả cho Tô Tần rồi xách giỏ hoa quả đến bệnh viện cho anh ta.
Kết quả là trong phòng bệnh chẳng có ai.
Vân Vy đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng Tô Tần đâu, cô liền đặt giỏ hoa quả ấy xuống rồi ra về.
Cái anh chàng Tô Tần này, đã bị thương rồi còn chạy lung tung, đúng thật là...
Nửa đêm Vân Vy bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
- Vân Vy, anh bảo em mua hoa quả cho anh, sao đã quá mười hai giờ rồi mà chưa thấy em mang đến thế hả?
Vân Vy ngái ngủ nói:
- Em đã mang qua rồi, nhưng phòng bệnh của anh không có ai.
- Đâu thể thế được, anh ở trong phòng suốt mà?
- Nhưng mà em đã qua đấy thật, phòng bệnh không có ai mà!
- Thế em mang đến bệnh viện nào?
- Thì đến cái bệnh viện hôm trước đưa anh đến đấy thôi!
Giọng của Tô Tần càng cất cao hơn:
- Vân Vy à, chẳng nhẽ em không biết là anh đã chuyển viện rồi à!
Vân Vy ngẩn người, làm sao mà cô biết được, lúc anh ta gọi điện có nói cho cô biết đâu cơ chứ?
- Anh nhớ là sáng qua anh đã dặn trợ lí gọi điện nói cho em rồi cơ mà?
Hôm qua? Cô đột nhiên nhớ lại, hôm qua đúng là trợ lí của Tô Tần đã gọi điện thoại cho cô, nhưng nội dung chỉ là cám ơn cô thôi, cuối cùng còn khách khí nói với cô là khi nào có thời gian mong cô qua thăm Tô Tần. Tiếp đó hình như anh ta có nói tên bệnh viện nhưng cô chỉ mải ậm ừ cho phải phép mà không để ý bệnh viện anh ta nói không phải là bệnh viện lúc đầu cô đưa Tô Tần vào. Hai cái tên giống nhau quá nên cô chẳng để ý.
Lúc phát hiện ra sự nhầm lẫn, Vân Vy vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi anh, Tô Tần, em không để ý!
Ai mà biết được Tô Tần đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Vân Vy, rốt cuộc trong lòng em, anh là cái gì?
- Bạn bè! - Cô thật thà đáp.
- Hôm nay anh đã thông báo với rất nhiều người, chẳng có ai đến nhầm bệnh viện, thế mà mình em nhầm là thế nào?
Vân Vy cứng họng.
Có lẽ là bởi vì gần đây đúng là đầu óc cô cứ để đi đâu ấy.
Kết quả là hôm sau cô mua một giỏ hoa quả mang đến bệnh viện thì Tô Tần đã ra viện rồi.
Cô gọi đến máy của Tô Tần, đầu dây bên kia rất ồn ào tiếng nhạc xập xình đến chói tai.
- Tô Tần, anh ra viện rồi à?
Tô Tần đã trở lại với phong cách thường ngày của mình thản nhiên nói:
- Phải, anh đang mở party, em có muốn qua đây không?
Ban ngày ban mặt mà mở tiệc à? Cuộc sống của đại thiếu gia nhà họ Tần quả là xa xỉ.
Cô khóc dở mếu dở:
- Không được, em phải đi làm, anh chơi thoải mái đi nhé!
Tô Tần cười khẩy:
- Cái gì, ông chủ của em không cho em một ngày nghỉ ngơi à? Nói thế nào anh cũng là khách hàng của em, đến nghiên cứu, bàn bạc phương án cụ thể với khách hàng cũng không được à?
- Thôi bỏ đi! Em thà ngồi viết kế hoạch cho anh còn hơn! - Mấy chỗ party như vậy thật sự không phù hợp với cô.
Không biết những điều Tô Tần nói đã bị cô gái xinh đẹp nào nghe thấy. Vân Vy nghe thấy cô ta nói:
- Tổng giám đốc Tô, giờ bàn bạc công việc gì chứ? Anh nhìn cái váy mới này của em có đẹp không?
- Đây chẳng phải là chiếc váy trên trang bìa tạp chí sao?
- Đúng thế! Thế nào anh?
Dường như cô đã bị lãng quên rồi. Vân Vy gọi Tô Tần hai tiếng, ngán ngẩm cúp điện thoại. Cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi những âm thanh ồn ã ấy.
- Định thần lại đi, định thần lại đi! - Tiểu Thu huơ huơ tay trước mặt cô.
Vân Vy ngoảnh đầu lại, không biết các món ăn đã được đưa lên hết từ lúc nào rồi.
Các món ăn của nhà hàng này hết sức đặc biệt, thế nhưng không hiểu sao cô ăn gì cũng chẳng thấy ngon miệng.
- Vân Vy, có phải lại nhớ đến bờ bên kia đại dương không? Vậy thì xin nghỉ bay qua đó đi!
Vân Vy cúi đầu:
- Cậu đừng nghĩ bậy!
- Thế sao cậu không ăn đi? Những món ăn này tuyệt lắm đấy! Tớ chưa bao giờ được ăn các món ngon như thế này!
- Đúng vậy, tớ cũng mới đến đây lần thứ hai thôi!
Ông chủ vô cùng nhiệt tình, luôn miệng gọi nhân viên tới phục vụ cho bàn của cô. Lần trước cô chỉ vội vàng đưa cho ông một tấm danh thiếp, còn tưởng nó chẳng bao giờ được ông ấy đụng đến.
Lúc ăn gần xong, ông chủ nhà hàng cười ngọt ngào đi về phía họ.
Vân Vy vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Ông chủ nhà hàng cười nói:
- Không cần khách sáo đâu, lần trước tôi đã nói với cô, tôi và Giang... Nhan là bạn tốt nhẩt của nhau, cô qua đây ăn com tôi vui lắm! - Nói rồi ông đặt món đồ trong tay mình xuống bàn.
Là một cuốn album màu xanh.
- Tôi đã từng nói với cô, Giang Nhan có rất nhiều tác phẩm nhiếp ảnh đẹp, trong đó có rất nhiều bức tôi đã rửa ra và mang về cất giữ... - Ông chủ vừa nói vừa mở cuốn album ra: - Cô nói cô chưa xem nhiều lắm, thế nên tôi mang cuốn album ra đây cho cô xem.
Cuốn album vừa được mở ra, cô đã bị bức ảnh trong đó cuốn hút.
Cảnh sắc tuyệt đẹp, toàn bộ bức ảnh đều toát lên một vẻ đẹp vô cùng kì diệu của thiên nhiên. Mặt biển bình lặng, trời và biển nối liền một dải, từng khoảng không gian xanh biếc nối liền với nhau, giống như màu sắc nơi đáy mắt anh.
Lật từng trang, cuối cùng cô nhìn thấy bức ảnh đó. Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, những bông hoa bồ công anh bay tản ra khắp không gian, giống hệt như trong kí ức xa xôi, dịu dàng... và chậm rãi... bay vào trong tim cô.
Vân Vy ngây người ngắm bức ánh rồi lật tiếp những trang sau.
Tiểu Thu đột nhiên hỏi:
- Con gấu winny và con chuột gấp bằng khăn tay này sao trông thật thân thuộc, chỉ có đôi bàn tay khéo léo mới có thể làm ra được. Lần nào tớ cũng gấp xấu điên lên ấy!
Nếu như nói với Tiểu Thu rằng đây là của Giang Nhan làm, không biết cô ấy sẽ kinh ngạc đến đâu. Ngay cả cô cũng không biết một người đàn ông lạnh lùng và trí tuệ như Giang Nhan lại có thể làm ra những thứ dịu dàng như thế này.
Vân Vy lật album đến trang cuối cùng.
Trang cuối cùng là tờ lịch.
Ngày 31 tháng 10 năm 2007.
Ông chủ nhà hàng lấy ra chai rượu vang mà tự ông ủ đã lâu bảo Vân Vy và Tiểu Thu nếm thử. Trong rượu vang còn có vị ngòn ngọt của đậu Hà Lan.
Ông chủ nhà hàng uống vài ly với họ, lúc sau liền nổi hứng hỏi:
- Vân Vy, cô có biết bao giờ Giang Nhan về nước không?
Vân Vy mỉm cười lắc đầu:
- Không, anh ấy còn có vài việc chưa làm xong ở bên đó!
Hóa ra không chỉ có cô mà còn có một người nữa cũng không liên hệ được với Giang Nhan.
Ông ta nói:
- Từ sau khi quen biết cậu ta, chúng tôi nói chuyện rất hợp cạ. Đã lâu không gặp cứ thấy nhơ nhớ! - Ông chủ nhà hàng móc điện thoại ra gọi cho Giang Nhan.
Ông ta chưa kịp gọi đi thì điện thoại của Vân Vy chợt đổ chuông. Vân Vy vội vàng nhận điện thoại, vừa hay là Giang Nhan gọi về.
Vân Vy mỉm cười nói:
- Ban nãy gọi điện cho anh mà không được, không ngờ anh gọi lại nhanh thế!
- Em gọi cho anh à?
- Không phải... - Vân Vy đưa điện thoại cho ông chủ nhà hàng.
Ông cầm lấy điện thoại:
- Giang Nhan à, sao cái điện thoại của cậu lại trọng sắc khinh bạn thế hả? Tôi gọi mấy lần liền mà không được, cậu đang làm cái gì ở bên đó thế hả? Sao mà bí ẩn thế?
Hai người hàn huyên một hồi, cuối cùng ông ta nói:
- Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa Vân Vy về nhà an toàn, bây giờ muộn lắm rồi!
Nói rồi ông nhướn mày:
- Có phải cậu làm việc mệt mỏi quá không hả? Sao tôi nghe giọng cậu có vẻ là lạ? Có chuyện gì nhớ nói với tôi đấy, đừng có giấu biết chưa?
Điện thoại lại lần nữa về với Vân Vy. Cô đứng dậy, đi ra một góc khuất yên tĩnh để nói chuyện.
- Giang Nhan này... - Cô ngập ngừng: - Anh không sao chứ?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói rất vui tai của Giang Nhan:
- Không sao!
- Thế thì tốt! - Vân Vy mỉm cười: - Ông chủ mời em đến đây ăn cơm, còn mang rượu ông ấy tự ủ ra mời bọn em nữa!
- Ngon không?
- Ngon lắm!
Giang Nhan bật cười:
- Thế thì em phải uống nhiều một chút, ông ấy rất keo kiệt, chẳng mấy khi mang rượu mình ủ ra mời đâu!
- Ồng ấy còn mang cho em xem cuốn album, bên trong toàn là ảnh anh chụp! - Vân Vy cười: - Thế mà em không biết anh lại có tài chụp ảnh như thế đấy! - Cô luôn cố gắng để cho cuộc nói chuyện trở nên nhẹ nhàng nhất, nếu không cô sẽ không biết làm thế nào để tiếp tục chủ đề.
Giang Nhan cười cười.
- Bây giờ em mới biết mình chẳng hiểu gì về anh cả. Lần trước sếp em mang đến cho em một phần mềm do anh viết, trên đó có khắc phiên âm tên anh.
Bên tay Vân Vy là một cái lồng chim rất đẹp, con chim trong lồng đang hót líu lo, thỉnh thoảng còn dùng cái mỏ nhỏ xíu để chải chuốt bộ lông óng mượt của nó.
- Sếp tặng cho em phần mềm ấy rồi, nói là đợi anh về, khi nào có phần mềm mới phải cho cô ấy dùng thử!
Giang Nhan mỉm cười:
- Được thôi!
Con chim nhỏ bay qua bay lại trong lồng, Vân Vy đưa tay búng búng vào lồng trêu nó, thế nhưng nó hoàn toàn chẳng buồn đếm xỉa đến cô.
Cũng giống như Giang Nguyên lúc ấy vậy, vô cùng lạnh lùng và thờ ơ với cô. Cô vì chuyện này mà mất ngủ mất mấy ngày liền, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tiếp cận với “khối băng” vừa thông minh vừa đẹp trai này? Cô chỉ nghĩ được phải theo đuổi anh cho bằng được.
Kế hoạch lúc ấy của cô là, cứ bám theo anh, cứ có thời gian là cô lại đến đó, thậm chí còn kết bạn với đám nhóc ở đó. Cô cũng thường xuyên sang đó, mang cho lũ trẻ rất nhiều đồ ăn. Lúc đó cô đã say anh như điếu đổ.
Kết quả là cô gặp được Giang Nhan. Nếu như Giang Nhan không mặt đối mặt với cô, nếu như anh không cầm một xấp ảnh, nếu như anh không giơ tay ra tự giới thiệu về mình... cô có lẽ đã không có sự hiểu nhầm lần đầu tiên.
Về sau, cô không còn đến đó thực hiện lời hứa của mình với lũ trẻ.
Không biết những điều cô cố ý nói thật to cho Giang Nguyên nghe, anh có nghe thấy hay không?
Cô hi vọng anh đừng nghe thấy.
Nếu không cô sẽ trở thành một kẻ lừa dối trong mắt anh.
Vân Vy ngước mắt nhìn trời:
- Giang Nhan, anh có còn nghe không thế?
- Anh vẫn đang nghe đây! - Giọng nói của anh rất khẽ, đúng như ông chủ nhà hàng đã nói, nghe có vẻ như rất yếu ớt:
- Em đang ở bên cạnh lồng chim à?
- Hả?
- Con chim mà ông chủ nhà hàng nuôi rất thích ăn thức ăn để trong cái hộp màu xanh ở bên cạnh, em cho nó ăn đi!
Cô lấy một đoạn ống trúc lấy thức ăn trong cái hộp màu xanh bỏ vào trong lồng cho con chim nhỏ. Con chim nhỏ thích thú bay đến mổ thức ăn. Ăn được vài miếng nó liền ngước đôi mắt đen như hai hạt đậu nhìn Vân Vy, sau đó há mỏ nói:
- Cô thật xinh đẹp! - Một lát sau nó lại lặp lại câu nói ấy: - Cô thật xinh đẹp!
Vân Vy bật cười thích thú, nỗi ám ảnh ban nãy còn đè chặt trong lòng giờ đã giảm đi ít nhiều. Hóa ra đây là một con chim biết nói.
- Giang Nhan ơi... - Vân Vy nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên Giang Nhan bằng tiếng Anh.
- Anh lại phải vào rồi!
- Anh vẫn đang bận à?
- Ừ, không được thuận lợi cho lắm, vì vậy anh phải kéo dài thời gian, ban nãy có khoảng nửa tiếng nghỉ ngơi. Vân Vy... - Giang Nhan ngập ngừng: - Em sẽ đợi anh về chứ?
Cô chợt nhớ lại lúc cô nhầm anh là Giang Nhan, gửi nhầm cho anh cái tin nhắn “I have been waiting for you”. Lúc gửi tin nhắn đi rồi cô hết sức hoang mang, sợ anh biết được điều bí mật trong lòng cô, điều bí mật là cô yêu anh. Nhưng mà hiện tại, mặc dù vẫn là một người như vậy, chỉ có điều cái tên không giống nữa, thế mà cô không thể nói ra được đáp án.
Cuối cùng cô liền nói:
- Em chỉ có thể ở đây thôi, có đi đâu được đâu?
Vẫn không thể khước từ được, ông chủ nhà hàng một mực đòi đưa Tiểu Thu và Vân Vy về nhà. Cô thực sự cảm thấy ái ngại, vừa được ăn vừa được nói, cuối cùng lại còn được người ta đưa về tận nhà nữa chứ.
Trên lối vào khu chung cư của nhà cô có một chiếc xe Hum¬mer đang đậu, chắn ngang đường khiến cho những chiếc xe khác không sao tiến vào trong được. Cô đành phải xuống xe ở đây rồi đi bộ vào trong. Một đám người ra ngoài hóng mát túm năm tụm ba nói chuyện phiếm với nhau. Có mấy chiếc xe đi vào trong khu bị chặn lại bởi chiếc xe Hummer nọ liền xuống xem tình hình rồi đi tìm bảo vệ đi tìm chủ nhân của chiếc Hum-mer ngang ngược nọ. Cả khu nhà bình thường vẫn yên tĩnh nay trở nên huyên náo.
Vân Vy cùng đường với đám người đi tìm chủ nhân của chiếc Hummer. Mọi người cùng đi vào bên trong. Lúc cô nhìn thấy chiếc Hummer thì bảo vệ khu cũng đến, gõ gõ vào cửa kính xe. Lái xe kéo cánh cửa kính ô tô xuống.
Chú bảo vệ tiến đèn hỏi:
- Anh ở khu này à? Sao lại đỗ xe ở đây?
- Chúng tôi đến tìm người!
- Mau mau lái xe ra chỗ khác, anh có biết là đỗ xe ở đây ảnh hưởng đến xe cộ trong khu qua lại không hả?
- Đã vào trong tìm người rồi, một lát nữa sẽ ra ngay. Ở chỗ này chẳng có chỗ đỗ xe, tôi chẳng biết đỗ ở đâu cả!
- Anh vô lí thế nhỉ, anh đỗ xe ở đây, những cái xe ở phía sau làm sao vào được. Anh ngoảnh lại mà xem!
Chú bảo vệ vừa cao giọng thì gã lái xe kia cũng tỏ ra chẳng kém cạnh:
- Thế thì bó tay thôi!
Thật đúng là ngang ngược hết sức! Chắn lối đi của người khác rồi còn lớn tiếng cãi:
- Xin lỗi nhé, các người nói chuyện này với tôi cũng vô dụng, tôi cũng chỉ nghe lệnh của người khác. Hơn nữa ở đây các ông thu tiền đỗ xe như thế nào thì tôi nộp y như thế - Gã lái xe huơ huơ tờ giấy trong tay: - Tôi đã nộp tiền và lấy hóa đơn đỗ xe ở cổng khu rồi đấy!
Nhìn thấy tờ hóa đơn đỗ xe, người bảo vệ tức điên lên, ngoảnh mặt lại nhìn hai anh chàng bảo vệ trẻ tuổi ở bên cạnh:
- Ai bảo các cậu cho cái xe này vào đây? Bây giờ hai cậu đi tìm chủ nhân của cái xe này ngay cho tôi, nói sao với người ta thì nói. Nội trong vòng mười phút mà không giải quyết được việc này thì ngày mai các cậu không phải đi làm nữa!
Hai anh chàng bảo vệ hốt hoảng chạy đi tìm chủ nhân chiếc xe cũng may là ở đây không có nhiều hộ, chắc là sẽ nhanh chóng tìm ra thôi. Nhưng có thể thuyết phục được người ta hay không thì còn chưa biết.
Cũng chẳng biết ai đã gây ra cái phiền toái này. Hai anh chàng bảo vệ kia nếu không giải quyết xong vụ này rất có thể sẽ bị cho nghỉ việc luôn.
Vân Vy chậm rãi đi vào bên trong, vừa đến cổng chung cư đã nhìn thấy một cái bóng cao lớn, tay cầm điếu thuốc hút, đứng dựa lưng vào cầu thang, ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt kiêu ngạo như vua chúa đang nhìn các con dân của mình.
Vân Vy ngẩn người kinh ngạc:
- Tô Tần?
Cô đâu ngờ Tô Tần sẽ đến tận đây tìm mình. Con người Tô Tần xưa nay cứ xuất quỷ nhập thần, làm việc gì chẳng ai đoán được. Chuyện hoa quả lần trước cô tưởng anh ta sẽ giận ghê lắm, chắc sẽ không đến tìm cô trong một thời gian nữa, thế mà anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đứng là ngoài sức tưởng tượng.
Tô Tần ném đầu lọc xuống đất rồi dập tắt lửa, đi thẳng về phía cô:
- Này Vân Vy, anh phải đến thành phố C, em có đi không? Thành phố C.
Tim cô như run lên.
- Muộn thế này rồi, thôi em không đi đâu! - Trời đã tối lắm rồi, giờ mà đến thành phố C, thực sự là...
- Em không muốn quay lại đó xem sao à?
- Không phải là không muốn, hôm nay thực sự muộn quá rồi, có đi cũng chẳng xem được cái gì!
- Đến nơi thì trời cũng sáng! - Tô Tần vẫn ngang ngược.
- Tô Tần, hay là thôi để hôm khác đi đi!
- Không được, nhất định phải đi trong hôm nay! Em quên là em vẫn nợ anh à? Giờ anh đi đứng không tiện đều là do em gây ra đấy. Giờ anh muốn đến thành phố C thật bất tiện. Hơn nữa anh chỉ nhờ em mua có một giỏ hoa quả mà em cũng làm không xong!
Vân Vy cười như mếu:
- Thực ra em đã mua rồi nhưng anh đã xuất viện mất rồi, lại còn đang party nữa chứ!
- Cho dù thế nào thì hôm ấy em cũng không đến!
- Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai em sẽ mua bù cho anh một làn hoa quả đầy!
Tô Tần ngang ngạnh:
- Muốn báo đáp người khác phải nghe lời người ta chứ!
- Tô Tần à... - Cô thật sự không biết nói thế nào nữa.
Cô đang đứng ngây ra đó thì hai anh chàng bảo vệ ban nãy chạy đến, hình như đang định đi vào khu này.Một trong hai người ấy đã nhìn thấy Tô Tần, liền dừng lại hỏi:
- Xin hỏi chiếc xe Hummer ấy có phải là của anh không ạ?
Tô Tần gật đầu:
- Đúng là của tôi đấy!
Hai anh chàng bảo vệ thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng tìm được anh rồi, anh có thể cho lái xe ra ngoài được không? Cách đây không xa có một bãi đỗ xe lộ thiên. Xe của anh to quá, đỗ ở đây gây cản trở xe của người khác đi vào.
Tô Tần cười khẩy:
- Không được, tôi đang đợi bạn! - Nói rồi nhướn mày nhìn Vân Vy: - Có đi hay không?
Không biết Giang Nhan đã quen biết Tô Tần như thế nào nhỉ? Người ngang ngược cô đã gặp nhiều rồi, nhưng người ngang ngược đến mức này thì đây là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn là một đại thiếu gia của một tập đoàn lớn.
- Tô Tần, muộn thế này rồi, anh có thể gọi người khác ra ngoài chơi cùng, ngày mai em còn phải đi làm! - Cho dù chẳng bao giờ cô ngủ trước nửa đêm nhưng dù sao cô cũng ở nhà, không bao giờ có thói quen đi chơi đêm.
- Vân Vy, làm người không thể không biết báo đáp ơn nghĩa của người khác!
Kết quả là Vân Vy đành phải bước thấp bước cao dìu cái gã đại thiếu gia ch.ết tiệt này đi:
- Tôi bị quáng gà, chẳng may lại ngã cả hai thì...
Tô Tần cười sảng khoái:
- Không sao, thế thì coi như em lại nợ anh lần thứ hai.
Cô đi phía trước, hai anh bảo vệ ban nãy đuổi theo nói:
- Chị ơi. Cám ơn chị nhiều!
Cô chỉ biết thở dài:
- Lần sau đừng có mang cái xe to đùng như thế đến đây nữa, cản trở giao thông của cả khu!
Thế nhưng Tô Tần vẫn thản nhiên như không. Anh ta cố ý tỏ ra kinh ngạc:
- Có phải đám con gái bọn em rất thích sĩ diện không? Anh đã đặc biệt mang một cái xe to đến đây để cho em nở mày nở mặt còn gì!
Cô biết anh nói thế có ý châm biếm cô, cô chỉ mong trước mặt có cái hố nước thật to để dìm anh xuống đó.
Cô chưa bao giờ được ngồi trong một chiếc ô tô rộng rãi như vậy. Trong xe có đầu DVD rất xịn. Tô Tần với tay đưa cho Vân Vy một chồng đĩa rồi bảo:
- Xem xem có cái nào em thích không?
Đều là những đĩa DVD mới nhất, bản đẹp, thậm chí còn có cả đĩa 3D Avata nữa. Lúc bộ phim Avata được công chiếu, cô còn đang bận tối mắt tối mũi làm thêm giờ nên đã bỏ lỡ mất thời gian trình chiếu bộ phim này. Đợi đến khi cô nhớ ra thì nó đã dừng phát sóng. Không biết Tô Tần chuẩn bị những chiếc đĩa này để đón tiếp cô hồng nhan tri kỉ nào?
- Muốn xem cái đĩa đó à? - Tô Tần hỏi.
Cô giơ cái đĩa trong tay lên:
- Muốn thì có muốn, nhưng đây là đĩa 3D, anh lại chẳng có đầu 3D, vậy thì xem kiểu gì? Lần sau mua đĩa phải xem cho kĩ nhé!
Tô Tần giật lấy cái đĩa từ trong tay cô, sau đó bóc lớp vỏ đĩa ra, đưa cái đĩa cho lái xe bỏ vào máy. Vân Vy nhìn thấy những hình ảnh hiện ra trên màn hình.
Tô Tần cười đắc chí:
- Anh quên không nói với em là trên xe của anh có máy phát 3D thật!
Máy phát 3D, lúc ấy cô đã hạ quyết tâm đến mấy lần vẫn không dám mua. Đúng là người có tiền có khác, ngay cả ô tô cũng toàn lắp các thiết bị xịn.
Cô dựa lưng vào ghế xem Avata. Điều hòa trong xe bật manh nên cô thấy hơi lạnh, cũng may là trong xe của Tô Tần có một cái chăn mỏng vẫn còn nguyên cả bao bì. Hình như là mua nhầm hoặc là được tặng kèm khi mua sản phẩm gì đó.
Mới xem có một đoạn đầu mà Vân Vy đã đắm chìm vào trong không khí của bộ phim.
Từ vẻ đẹp thiên nhiên sơ khai hùng vĩ cho đến sự khát vọng tình yêu và cuộc sống của nhân vật chính đều khiến cho Vân Vy say mê. Avata quả là một bộ phim tuyệt vời, khiến cho người ta có cảm giác vượt qua hiện thực để thực hiện cái cảm giác khao khát của mình. Chỉ có điều xem xong bộ phim lại khiến cho người ta có cảm giác như được siêu thoát.
Cho dù có ảo tưởng như thế nào thì cuối cùng vẫn phải trở lại với thực tại.
Vân Vy nhắm mắt lại, vốn định nghỉ ngơi một lát, nào ngờ chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm mơ thấy Giang Nhan nói rằng anh sẽ đón cô đi làm về. Cô đã làm thêm giờ rất lâu, lúc ra khỏi công ty thì trời đã tối đen. Cô vội vàng chạy đi tìm anh nhưng không thấy bóng dáng anh đâu cả, cứ tưởng rằng anh chờ không thấy cô nên đã đi rồi. Nào ngờ anh lại trốn trong bóng đêm, đột nhiên nhảy ra hù cô một cái sợ điếng người.
- Chẳng phải em nói các căn hộ nhỏ sao? Sao tự nhiên lại thay đổi thế? Em thay đổi thế anh biết phải làm thế nào?
Cô nổi nóng:
- Còn thế nào nữa, mau mau nghĩ cách biến chung cư thành khu giải trí, sau đó chúng ta sẽ chuyển đến đó ở!
Giang Nhan bật cười:
- Vậy cũng được, hai người chúng ta sẽ sống cuộc sống rừng rú ở trong đó, sau đó sinh con đẻ cái, tạo ra hết đời này đến đời khác những người rừng hiện đại!
Cô mỉm cười nhìn anh:
- Anh tưởng thật đấy à?
Giang Nhan nói:
- Thật chứ, em đã xem cuốn “Ỷ thiên đồ long kí” của Kim Dung chưa? Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố trong truyện đã sống với nhau một thời gian dài ở Băng Hỏa đảo, chẳng phải lo lắng những chuyện vặt vãnh, chỉ có gia đình họ, nếu như không ra khỏi hòn đảo ấy thì gia đình họ sẽ mãi mãi hanh phúc!
Vân Vy kinh ngạc nhìn Giang Nhan. Cô cứ nghĩ với tính cách của Giang Nhan thì anh chỉ thích những nơi náo nhiệt mà thôi.
- Em chẳng thấy ở những nơi đó là tốt. Ở đó chẳng có người, chẳng có bạn bè, chẳng có người thân...
- Thế thì tốt biết mấy, chỉ có em thuộc về anh, anh thuộc về em! - Giang Nhan cười: - Vân Vy, em không biết đâu, anh khao khát biết bao một cuộc sống như vậy!
Cô thật sự không thể hiểu nổi tâm trạng của anh, cũng không thể hiểu nổi cách nghĩ của anh.
Giờ thì cô biết rồi, mỗi người đều có nhược điểm của mình. Nhược điểm của Giang Nhan là cứ phải sống dưới ánh hào quang của anh trai mình, anh sợ một ngày sẽ bị ánh hào quang ấy che mất hoàn toàn, sau đó bản thân minh sẽ mất đi tất cả. Cô đã không thể phát hiện ra điều đó, càng không thể nào hiểu nổi nỗi ám ảnh trong lòng anh. Đợi đến khi cô phát hiện ra được thì anh đã không còn ở bên cô nữa rồi. Cô ân hận nhưng đã quá muộn!
Vân Vy mơ màng cảm thấy mình như đang cuộn tròn trong không gian của riêng mình, có thể thoải mái không cần che đậy cảm xúc của mình:
- Giang Nhan, xin lỗi anh!
Bàn tay của cô hơi lạnh, không biết ai đã cho tay của cô vào trong chăn ấm, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người cô, giống hệt như cái ngày tuyết rơi rất dày ở thành phố C năm đó, cô ra ngoài mua sách trở về, cả người lạnh cóng đến mất hết cả cảm giác. Giang Nhan vừa mắng mỏ vừa ủ ấm cho đôi bàn tay của cô. Nhìn bộ dạng của anh, cô lại không nhịn được cười.
Giang Nhan nhướn mày:
- Chẳng ai ngốc như em, bị mắng lại còn cười!
Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô có thói quen hễ cứ lên xe là buồn ngủ, thật không ngờ đánh một giấc đến sáng luôn.
Lúc ngủ say cô còn tưởng mình đang ngủ ở nhà, chẳng biết tối qua cô đã nói mơ những gì. Tô Tần không ở bên cạnh, cũng chẳng biết anh ta đi đâu nữa. Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính ô tô, chỉ thấy anh lái xe đang đứng ở bên đường, nói chuyện với một bà cụ.
Đột nhiên cô nhớ ra là phải gọi điện đến công ty xin nghỉ. Giờ đang ở thành phố C, cô có muốn quay về đi làm cũng là điều không thể. Ở công ty còn biết bao việc phải làm, cô không đi làm, e rằng công việc sẽ dồn hết lên vai người khác, càng nghĩ càng thấy ngại. Cũng may sếp của Vân Vy là người rất dễ tính:
- Không sao, cô cứ giải quyết việc của mình đi!
Vân Vy bỏ điện thoại xuống, xuống xe hỏi anh lái xe:
- Đây là đâu thế anh?
- Nghĩa trang Tịnh An.
Nghĩa trang Tịnh An, nghe đến cái tên này, trái tìm cô như bị ai đó đấm mạnh, đau tới mức lặng người đi. Cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao Tô Tần lại dẫn cô đến thành phố C.
Hóa ra Tô Tần muốn dẫn cô đến thăm Giang Nhan.
Thật giống hệt như trong mơ. Có một lần Giang Nhan đã nói với cô:
- Vân Vy, tối qua anh đã nằm mơ thấy anh ch.ết rồi, tất cả mọi người đều khóc lóc rất thương tâm, chỉ có mình em là không thấy đâu. Anh vội vã đi tìm em khắp nơi, nhưng đến tận khi mọi người đã về nhà vẫn không thấy bóng dáng em đâu!
Lúc ấy cô mới đi làm thêm giờ về, đang ngồi ăn mì do anh nấu, nghe anh nói chuyện. Thấy anh nói vậy liền vội vã an ủi anh, trong khi chỗ mì vừa bón vào miệng đang nóng đến bỏng cả lưỡi.
- Giấc mơ thường ngược lại với hiện thực. Em cũng thường xuyên nằm mơ thấy mình ch.ết, còn khóc đến mức tỉnh lại. Mọi người thường nói nằm mơ như vậy chứng tỏ anh rất mạnh! - Cô gắp một đũa mì to lên, thổi phù phù cho đỡ nóng: - Chúng ta còn rất trẻ, cái chữ ấy còn cách chúng ta xa lắm!
Giang Nhan trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:
- Em nói không sai, anh còn trẻ thế này, lại chẳng làm chuyện gì xấu xa, chẳng phải người ta vẫn nói người tốt thường sống lâu hay sao? Chỉ có điều tại vì giấc mơ ấy chân thực quá. Lúc đó anh còn nghĩ, anh trẻ như thế này, chưa làm được việc gì đã ch.ết như vậy sao? Cho dù là mắc phải bệnh gì đi nữa, lẽ nào chẳng còn hi vọng gì? Tại sao lại tàn khốc như vậy, cứ nhất định phải cướp đi mạng sống của anh? Anh không muốn ch.ết, thật sự không muốn ch.ết, cuộc đời của anh mới chỉ bắt đầu, sao có thể kết thúc như vậy được? Về sau có rất nhiều người đến dự lễ tang của anh, nhưng anh tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng em đâu. Anh đã nghĩ: Vân Vy của anh đi đâu rồi nhỉ?
Vân Vy vốn định cười chê anh, nào ngờ Giang Nhan đã sán lại gần cô, ôm cô vào lòng, hít một hơi thật dài ở cổ cô.
Vân Vy giật mình suýt làm đổ bát mì.
Giang Nhan cười tươi như một đứa trẻ:
- Giờ thì tốt rồi, ác mộng đã qua đi, anh vẫn còn sống, em vẫn ở bên anh! - Anh ngập ngừng: - Anh nên trân trọng em hơn nữa, trân trọng tất cả những gì anh đang có. Ông trời thấy anh trân trọng cuộc sống như vậy nhất định sẽ cho anh sống lâu trăm tuổi.
Vân Vy lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt. Cô thật sự đã nghĩ tương lai của hai người sẽ hạnh phúc như những gì Giang Nhan đã nói. Hai người sẽ sống với nhau đến già, cho dù có không sống được đến một trăm tuổi thì cũng phải sống được đến bảy, tám mươi tuổi. Lúc ấy hai người tóc đã bạc trắng, anh dìu em, em dìu anh, vui vẻ hòa vào đoàn người đi du lịch.
Thế mà không ngờ Giang Nhan lại phải cô quạnh nằm ở đây.
Cô đã không còn nghe thấy giọng nói của anh nữa, chẳng nhìn thấy con người của anh, cho dù cô có nói gì anh cũng không thể nghe thấy nữa.
Tại sao lại như thế này?
Mãi một lúc lâu sau cô mới nhìn thấy bóng dáng của Tô Tần. Tô Tần cầm hai bó hoa cúc vàng, tập tễnh đi về phía cô, sau đó đưa một bó hoa trên tay cho cô. Vân Vy đưa tay đón lấy bó hoa, những giọt nước trên những bông hoa rơi xuống mu bàn tay cô.
Nghĩa trang vô cùng yên tĩnh. Vốn chẳng phải là ngày đặc biệt nên người đến viếng mộ không nhiều, hơn nữa hai người lại đến từ rất sớm. Hai người đi men theo con đường sỏi đi sâu vào bên trong. Những hòn sỏi thật là cứng, mới đi được một đoạn đã thấy cả người như đang đau nhức.
Nghĩa trang rất rộng, đi mãi mà không thấy đến nơi.
Cô đứng ngây ra đó, không sao hít thớ nổi. Những chuyện trước đây cô không sao đối mặt được, giờ cô đang phải chấp nhận tất cả.
Ra khỏi nghĩa trang, Tô Tần chọn một nhà hàng tương đối sạch sẽ và sang trọng để ăn cơm. Vân Vy chẳng thể nuốt nổi cái gì, chỉ ăn một chút cháo loãng, trở về nhà liền nằm lăn ra giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải vì buổi tối thời tiết hơi lạnh nên Vân Vy đã mơ thấy mình đang ngồi trên một con thuyền nhỏ, lênh đênh ở giữa hồ. Cô để kiểu tóc như hồi còn học đại học, mặc chiếc váy mà Giang Nhan thích, vẫn là cái dáng vẻ như trước đây, tự do tự tại ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Thế nhưng chẳng biết tại sao, chiếc thuyền của cô tự nhiên bị thủng, cả bàn chân cô đã ngập trong nước. Trời tối dần, nước hồ rất lạnh, cô càng lúc càng sợ hãi, muốn chèo thuyền vào bờ nhưng cúi đầu xuống tìm mái chèo mà tìm mãi chẳng thấy. Cô chợt nhớ ra phải kêu cứu, thế nên cô cố sức gọi tên Giang Nhan, hết lần này đến lần khác. Thế nhưng có gọi thế nào cũng không thấy bóng dáng của anh đâu. Cô hốt hoảng đến phát khóc, lại mơ mơ hồ hồ nói cái gì đó. Tiếng nói ấy tựa như một tiếng sấm đánh thức cô khỏi giấc mộng.
Vân Vy mở choàng mắt ra, trán ướt đẫm mồ hôi, cổ họng bỏng rát. Cô cầm lấy cốc nước ở đầu giường tu ực một hơi rồi đi ra khỏi giường, vốn định bật ti vi trong phòng ngủ xem một lúc nhưng chẳng bao lâu lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết Vân Vy đã ngủ mất bao lâu, mãi cho đến khi có tiếng chuông cửa cô mới bừng tỉnh, lơ mơ bò dậy khỏi giường, ra mở cửa. Không khí bên ngoài rất lạnh, gió thổi mạnh khiến cô rùng mình.
Tô Tần mặc com lê, thắt ca vát, bộ dạng rất lịch sự, khuôn mặt khôi ngô nhăn lại:
- Sao hôm nay em không đi làm?
Đi làm? Chẳng phải cô đã xin nghỉ rồi hay sao?
- Em xin nghỉ rồi mà!
Mặt Vân Vy trắng bệch ra, hai vai so lại vì lạnh, trông bộ T dạng cô thật tội nghiệp, thân hình mảnh mai tới mức gió thổi cũng bay. Tô Tần đột nhiên lơ đễnh.
Xin nghỉ rồi á? Hôm nay anh gọi điện đến công ty cô, mới được biết là sếp của cô đang chạy đôn chạy đáo tìm cô. Nếu như không phải tất cả mọi người đều không liên lạc được với cô thì anh đã chẳng hốt hoảng lao đến đây. Nhìn bộ dạng chẳng biết chuyện gì của Vân Vy, lẽ nào cô ấy đã ngủ từ tối qua đến tận bây giờ? Hồi lâu sau Tô Tần mới mở miệng:
- Em nói là hôm qua à?
Hôm qua? Nhờ sự nhắc nhở của Tô Tần, lúc này Vân Vy mới sực nhớ ra, giơ đồng hồ lên xem. Theo lịch trên đồng hồ thì hôm nay đã là ngày mới rồi, hơn nữa thời gian đã là gần giữa trưa. Ôi trời ơi, sao cô có thể ngủ lâu như thế cơ chứ?
Vân Vy vội vàng lao vào phòng khách, cầm điện thoại trên bàn uống trà lên. Lúc này cô mới phát hiện có tất cả mười hai cuộc gọi nhỡ, đều là của sếp và Tiểu Thu gọi cho cô. Hôm nay còn có một cuộc họp, lần này cô biết giải thích với Boss thế nào đây?
- Tô Tần, xin lỗi anh, giờ em thật sự không thể tiếp anh được, em phải lập tức tới công ty ngay!
Không biết cuộc họp hôm nay thế nào? Kế hoạch cô viết cho khách hàng vẫn còn ở trong máy tính, vốn dĩ hôm qua cô đã phái gửi cho sếp rồi, thế nhưng hôm qua cô xin nghỉ... đó là cuộc họp bàn xem kế hoạch đó có tính khả thi hay không... Vân Vy dường như đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đáng sợ của Boss rồi.
Trước đây Giang Nhan thường nói cô là một người rất vụng về. Mặc dù Giang Nhan không nói gì nhưng có rất nhiều chuyện anh phải lo lắng cho cô. Mà đặc biệt khách hàng lần này lại là đối tác mà Giang Nguyên đã giới thiệu cho cô lần trước. Cô vô cùng nể trọng họ nên đã viết đến mấy bản kế hoạch dự bị, trong lòng tràn đầy tự tin là có thể giải quyết gọn vụ này chỉ trong một lần, ấy vậy mà chẳng ngờ kết cục lại thành ra thế này.
Cô vừa quay người định lao vào trong phòng thay đồ thì đã bị Tô Tần kéo lại:
- Đợi đã!
Ban nãy phát hiện ra Vân Vy có gì đó khác thường, sắc mặt rất xấu, giọng nói cứ khàn khàn, vốn định hỏi cô không khỏe ở đâu, nào ngờ vừa chạm tay vào cô anh đã phát hiện... Tô Tần nhíu mày:
- Sao mà nóng thế này?
Nóng? Cô đặt mu bàn tay lên trán, hình như là có hơi nóng một chút, tối qua chỉ thấy cổ họng đau rát, khó chịu, ai mà ngờ được hôm nay lại trở nên nghiêm trọng thế này:
- Không sao đâu... - Vân Vy cười cười: - Uống tí thuốc vào là đỡ sốt thôi mà!
Cô mở ngăn kéo lấy ra một vỉ thuốc giảm sốt, rất hiệu quả, chỉ cần uống hai viên vào một lúc là đỡ sốt ngay. Cô đang định bỏ thuốc vào miệng thì một bàn tay đã cướp lấy những viên thuốc trên tay cô đi. Cô ngoảnh đầu lại định đòi lại thuốc của mình thì Tô Tần đã nhanh tay ném hai viên thuốc vào sọt rác.
- Đi bệnh viện kiểm tr.a rồi bảo bác sĩ kê đơn!
- Không cần đâu, chẳng qua chỉ là cảm cúm thông thường thôi mà, uống vài viên thuốc, uống nhiều nước một chút là sẽ khỏe ngay ấy mà! - Nếu mà đến bệnh viện không biết phải mất bao nhiêu thời gian, như vậy làm sao mà đến công ty được.
Tô Tần nhướn mày, hừ giọng:
- Nếu mà ai cũng nghĩ như em thì còn ai đến bệnh viện nữa? Cuối cùng cô bị Tô Tần ấn ngồi vào xe. Anh ta đã đổi xe khác, không còn là chiếc xe Hummer ngày hôm qua nữa.
- Thắt dây an toàn vào! - Tô Tần ra lệnh.
Thật khó mà tưởng tượng được một người như Tô Tần lại biết nhắc nhở người khác thắt dây an toàn. Hơn nữa trong tình trạng chân anh ta còn chưa khỏi hẳn, anh ta có thể lái xe được không?
Nhưng trên thực tế là Tô Tần có thể lái xe rất ổn, tốc độ vẫn nhanh như trước đây, lại còn có thể vừa lái xe vừa nói chuyện với cô.
- Em khó chịu ở đâu?
- Đau họng, chóng mặt.
Những vấn đề như thế này khiến cho cô có chút mơ hồ, không tự chủ được mình nhớ đến chuyện trước đây Giang Nhan cũng thường không cho phép cô được dùng thuốc tùy tiện, thậm chí còn nghiêm nghị hỏi cô các triệu chứng bệnh.
Có một lần cô bị sốt cao, Giang Nhan lại đang trong kì thi, cô sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của anh nên không nói cho anh biết. Giang Nhan gọi điện thoại cho cô, nghe thấy giọng của cô cứ là lạ, hỏi cô làm sao, trong điện thoại cô chỉ nói giảm nói tránh là bị cảm cúm chút thôi, về sau cô sốt cao mãi mà không hạ sốt, đành phải tới bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ đã bắt cô truyền rất nhiều nước, ngày nào cô cũng phải đến bệnh viện truyền nước, mà mỗi lần truyền đều mất mấy tiếng đồng hồ.
Một hôm, đang truyền nước thì cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Đến lúc cô tỉnh lại đã nhìn thấy Giang Nhan ngồi bên cạnh. Cô còn tưởng là mình đang nằm mơ, giật nảy cả mình, dụi dụi mắt xem có phải là Giang Nhan thật không.
Cô còn nhớ hôm đó là môn thi cuối cùng của Giang Nhan. Mấy hôm trước anh còn nói môn này là môn khó nhất và quan trọng nhất, mà từ trường anh sang trường cô, ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ, Vân Vy giơ tay lên nhìn đồng hồ, môn thi quan trọng như vậy, thế mà anh nộp bài sớm thế sao:
- Giang Nhan, anh đến đây thế này... làm bài thế nào?
Giang Nhan không đáp lời cô mà sầm mặt hỏi cô:
- Chẳng phải em bảo là chỉ hơi cảm cúm thôi sao?
Nhìn thấy anh có vẻ giận dữ, cô vội vàng giải thích:
- Em không cố ý nói dối anh đâu, chẳng phải anh đang thi sao? Em vốn nghĩ đợi mai anh thi xong sẽ nói!
- Có thật không?
- Thật mà... - Mặc dù đã không còn phải đợi đến mai nữa.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của cô, đôi mắt tĩnh lặng của anh như gợn sóng. Nhưng Giang Nhan vẫn cố nén cười, nghiêm nghị nhìn cô, ra lệnh:
- Mau đưa đơn thuốc của bác sĩ kê ra đây cho anh xem nào... nếu mà kê đơn hợp lí thì thôi, còn không...
- Không hợp lí thì sao?
- Thì không xong với anh đâu!
Cô không nhịn được cười.
- Vân Vy, em còn dám cười à? Anh nghiêm túc thế này mà em dám cười à?
Chuyện Giang Nhan lén chạy đến thăm cô rất nhiều bạn của cô đều biết. Họ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ:
- Có bạn trai là bác sĩ thật là tốt biết mấy!
Kể từ đó về sau, Giang Nhan liền có một cái biệt hiệu, mỗi khi nhắc đến anh, bạn bè cô thường nói: “Này Vân Vy, cái anh bạn trai bác sĩ của cậu...”
Về sau cô cứ lo lắng bài thi hôm ấy của anh làm không được tốt, vì chuyện này có liên quan rất lớn đến việc lọt vào top năm nhận được học bổng của trường, hơn nữa năm người này sẽ được theo học với một giáo sư nổi tiếng ở trong nước và được giáo sư này nhận hướng dẫn nghiên cứu. Mà những sinh viên được ông hướng dẫn nghiên cứu đều được vào làm việc ở trong các bệnh viện nổi tiếng trong nước. Cho dù thế nào thì người nhận được phần học bổng này đều có thể được đứng ở vạch xuất phát cao hơn so với những người khác.
Vân Vy đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc này. Trong thời gian Giang Nhan thi cử, thậm chí cô còn đề ra thời gian hẹn hò cụ thể, mỗi tuần không được gặp nhau quá ba lần, nếu như anh cần mua sách tham khảo gì, cô sẽ như một con ong chăm chỉ, chạy đến hiệu sách để mua cuốn sách anh cần về, sau đó còn mua rất nhiều hoa quả như là để “khao quân” mang đến cho anh.
Những ngày thi cận kề, ngày nào anh cũng ôn tập đến nửa đêm. Nửa đêm tỉnh giấc, Vân Vy chui trong chăn nhắn tin hỏi xem anh đã ngủ chưa, nào ngờ anh lập tức gọi điện lại, may là điện thoại của cô để ở chế độ rung. Mặc dù là vậy nhưng lúc nhận được điện thoại cô cũng không dám nói to, sợ làm cho các bạn cùng phòng tỉnh giấc. Cô thấy anh ở đầu dây bên kia nói:
- Mình à, anh buồn ngủ quá! - Mặt Vân Vy nóng bừng lên, đây là lần đầu tiên anh nói như vậy đấy.
Mặc dù đã áp sát điện thoại vào tai rồi nhưng Vân Vy vẫn sợ bị các bạn cùng phòng nghe thấy. Cô cố nói thật khẽ:
- Dù là thế nhưng cũng phải cố gắng, đây là cơ hội hiếm có mất đi rồi có cố gắng bao nhiêu cũng không thể bù đắp lại được đâu!
Hình như anh cũng biết là cô không thế nói to, thế nên càng cố ý nói ra những điều khiến cho cô phải đỏ mặt:
- Thế thì em mau nể tình anh vất vả mà hôn anh một cái thật kêu đi nào! Có như thế anh mới có động lực. Anh nỗ lực đều là vì em, vì tương lai hạnh phúc của hai chúng ta đấy!
Cô khe khẽ mắng anh:
- Thật không biết xấu hổ gì cả!
Anh cười hi hi, cuối cùng còn hôn chụt lên điện thoại một cái, âm thanh rất to, giống như đang in một cái dấu lên tim Vân Vy, khiến cho Vân Vy bối rối đến phát hoảng.
Vất vả phấn đấu như vậy rồi, đương nhiên ai cũng mong có được kết quả tốt.
Cô thậm chí còn nghĩ, nếu như không phải vì hôm cuối cùng Giang Nhan vội chạy đến tìm cô thì chắc chắn anh sẽ giành được một suất học bổng ấy. Cô cứ đắm chìm trong cái suy nghĩ ấy, mãi cho đến khi công bố thành tích. Vân Vy còn đặc biệt chạy đến trường Giang Nhan, cùng anh chờ đợi lúc thành tích được công bố.
Lúc có kết quả, Giang Nhan xem bảng thành tích trước, sắc mặt không được tốt lắm. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ân hận, chắc chắn là môn thi cuối không được tốt rồi, sao cô lại có thể gây cản trở cho anh như vậy cơ chứ?
Khi cô đón lấy bảng kết quả từ tay anh, vừa mở ra xem thì đột nhiên bị anh bế bổng lên. Cô giật bắn cả người, trong khi đó anh lại vui mừng nhảy múa, miệng cười toe toét:
- Vân Vy ơi, em có biết không? Không có em thì anh không thể nào thi đạt, càng không có được kết quả như ngày hôm nay! Cuối cùng anh cũng có được một thành tích có thể khoe khoang trước mặt anh ấy rồi. Vân Vy ơi, em có biết không, anh vui lắm!
Có rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng này, cô cảm thấy nóng bừng mặt vì xấu hổ, luôn miệng nói:
- Giang Nhan à, có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình kìa, mau thả em xuống nào!
Niềm hạnh phúc này cô mãi mãi ghi sâu trong trái tim mình.
Cô cố ý trêu anh:
- Bác sĩ Giang, liệu có phải càng ngày bác sĩ càng trở nên tài giỏi thì sẽ không nhìn thấy một con người bé nhỏ như tôi nữa không?
Giang Nhan nói:
- Không đâu, anh mãi mãi sẽ là chồng, người tình thuộc về em. Sẽ dốc sức túc trực bên cạnh em suốt cuộc đời, hai tư giờ mỗi ngày. Em cứ gọi bất cứ khi nào em cần!
- Sau đó thì sao?
- Mãi mãi không bao giờ đến muộn!
Thế nhưng cuối cùng anh vẫn đến muộn, không những đến muộn mà còn mãi mãi không bao giờ đến nữa.