Chương 10: Đến nhà rồi!
Anh trở về Hàn gia được một tháng thì người cha " tốt" của anh lại đưa anh ra nước ngoài tự sinh tự diệt. Lúc anh ra đi, Thiên Bảo - lúc đó mới 5 tuổi, lén lút ra gặp anh. Cậu đưa cho anh một ngôi sao nhỏ, gấp bằng giấy. Anh không hiểu.
- Tại sao lại đưa tôi cái này?- Anh hỏi
- Không có gì, tại em nghe người ta nói đây là ngôi sao may mắn nên cũng gấp một cái tặng anh thôi - Cậu cười tít mắt, đáp lời anh
Lúc đó, không hiểu sao trái tim anh dường như ấm hơn, cái một cái gì đó gọi là tình thân len lỏi trong tim, sưởi ấm cho anh. Sao lúc ấy anh thấy cậu dễ thương thế nhỉ?
13 năm anh ở nước ngoài, trải qua biết bao chuyện. Từ một cậu bé non nớt, anh đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn. Giờ đây anh là Tổng giám đốc của Hàn thị ở bạch đạo, vừa là bang chủ bang Hắc Dạ ở hắc đạo. Hàn thị thì khỏi nói rồi. Là tập đoàn lớn, rất lớn, đứng đầu trong top những doanh nghiệp lớn nhất thế giới. Thật ra trước đây, nó cũng bình thường thôi, nó chỉ lớn so với trong nước, còn so với thế giới thì....Nhưng từ khi Hàn Vũ Phong lên làm chức Tổng giám đốc, ép Hàn Thiên - cha anh lui về sau làm Thái Thượng Hoàng, anh đưa Hàn thị phát triển lên một tầm cao mới. Lúc ấy anh chưa đầy 20 tuổi. Thế mới nói tuổi trẻ tài cao. Còn Hắc Dạ- bang thế lực ngầm hùng mạnh nhất trong giới hắc đạo. Chỉ cần là thành viên của bang Hắc Dạ, đi đâu trong hắc đạo cũng được người ta kính nể vài phần. Tóm lại, thế lực của Hàn Vũ Phong rất lớn.
Anh thành công như vậy, nhưng khi trở về, anh không ngờ lại biết tin rằng, khi anh chưa đi được bao lâu thì vợ chồng dì Thu đã qua đời. Nữ hài tử mà anh yêu mến đã trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Anh vội vã điều tr.a về Nguyệt Nguyệt, xem xem mấy năm nay cô sống thế nào. Có vẻ như, cô sống không được tốt cho lắm. Sáng thì đi đi học, chiều thì đi làm thêm, tối thì dạy kèm. Lúc đưa cô vào nằm viện thì anh gặp lại bà ngoại của cô. Trước đây khi ở nhà dì Thu, anh đã được tiếp xúc với bà. Cứ ngỡ rằng sau bao nhiêu năm, bà sẽ quên, không ngờ bà vẫn còn nhớ rõ anh. Chính vì vậy, bà rất tin tưởng anh, giao phó Nguyệt Nguyệt cho anh chăm sóc.
- Không ngờ đứa trẻ như cháu lớn lên lại đẹp trai như vậy đấy! - Bà ngoại khen nửa thật, nửa đùa
- Từ nhỏ đến lớn cháu đều suất như vậy mà bà. Nếu không đẹp trai sao cháu gái ngoại lúc nhỏ lại bám dính lấy cháu hoài được. Đúng không nào? - Đối với ngoại, anh đã sớm xem bà như người thân trong gia đình nên thái độ cũng rất là lễ phép, lại có một chút tinh nghịch.
- Haha, đứa nhỏ này, thật là.......- À mà ngoại ơi, bộ cháu lớn lên khác xưa lắm hay sao mà Nguyệt Nguyệt không nhận ra cháu hở bà?
- Haiz, cháu biết chuyện năm bố mẹ nó mất chứ,? Sau vụ tai nạn đó, nó bị sốc, lại bị chấn thương ở đầu, nên có một số chuyện nó sẽ không nhớ rõ và một số người nó sẽ quên đi. Vũ Phong à, cháu thông cảm cho nó nhé!
- Dạ, vâng. Cháu hiểu mà. - "Thì ra là thế, cô quên thì anh sẽ nhắc cho cô nhớ lại. Anh còn cả cuộc đời để làm việc đó mà."- À mà bà ơi, cháu có chuyện muốn thưa........
*********************************************************************************************************************
Ở bệnh viện chăm sóc mấy ngày, cuối cùng Thiên Nhi Ánh Nguyệt cô cũng được xuất viện. Bây giờ, cô đang ở trên xe của Hàn Vũ Phong. Nghe ngoại nói anh ấy là thanh mai trúc mã lúc nhỏ của cô, nhưng sau vụ tai nạn cô quên mất. " Hèn gì mình cảm thấy anh ấy quen lắm mà!" "Mà thanh mai trúc mã của cô là một đại soái ca như vậy, cô mà đi với anh ấy chắc nhìn oách lắm nhỉ? Mà đi với anh ta chắc cũng là một đại mỹ nữ, nào đến lượt cô chứ....................". Trí tưởng tượng của cô đang bay cao, bay xa,bay.......luôn thì nghe một giọng nói nam tính truyền đến:
- Đến nhà rồi, Nguyệt Nguyệt!- "Không biết cô gái ngốc này đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu mà suốt dọc đường thẩn tha thẩn thờ thế không biết?"- Vũ Phong nghĩ
Bước xuống xe, Thiên Nhi Ánh Nguyệt há hốc mồm. Trời đất ơi! Đây là nhà sao? Đây là lâu đài mà. Cô nhìn cái vật thể được coi là " nhà người ta", không chắc chắn, hỏi lại:
- Vũ Phong, đây là nhà anh hả?
- Đúng vậy, em không hài lòng sao?
- Không, không, em rất thích. "Mẹ nó, quá nghịch thiên đi, nhà đây là cái nhà đấy. Cái nhà này to gấp 100 lần nhà mày, nói thế cũng không ngoa đâu, Thiên Nhi Ánh Nguyệt"- Cô nghĩ.- Á, mà khoan đã, sao anh lại đưa tôi đến nơi này? Không phải anh định........Á, cô vội đưa tay ôm ngực, ánh mắt đề phòng nhìn anh.
Anh khoanh tay trước ngực, nhàn nhã đáp:
- Yên tâm, em chưa tốt nghiệp cấp 3, tôi chưa làm gì em đâu. Mà ngoại đang chờ ở trong đấy, vào đi.
"Hả, tại sao ngoại lại ở trong. Chả lẽ ngoại bán mình sao. Huhu, thảm rồi"