Chương 14: Cô bị sốt

Huy sợ lắm, vội vàng bế cô gái nhỏ vào nhà. Đặt Diễm Thuần xuống giường, anh cẩn thận sờ vào trán cô như cô đã từng làm với mình lúc trước. Nóng thật! Có lẽ là cô bị sốt rồi. Nguyên nhân chắc là do bộ quần áo ướt sũng đang dính sát vào người kia. Huy - hiện tại đang sống với trí lực của một chàng ngốc chẳng suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ biết là mình phải mau thay bộ quần áo mới cho Diễm Thuần ngay lập tức.


Nói là làm, Huy bắt đầu thay áo cho cô...
Diễm Thuần ngủ mê man suốt một đêm, đến gần trưa hôm sau cô mới dần tỉnh lại. Cảm nhận được đôi mắt mình nặng trĩu, còn đầu thì đau nhức vô cùng. Cô trở mình thì bắt gặp Huy đang ngồi gục bên giường, bàn tay kia vẫn đang nhẹ nhàng bao trọn lấy tay cô.


- Tỉnh rồi à? Có thấy không ổn chỗ nào không? - Bị làm động, Huy giật mình tỉnh giấc. Đó là câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy cô.


- "Không sao!" - Diễm Thuần lắc đầu ra hiệu, rồi cô bỗng để ý thấy trên trán mình vẫn còn chiếc khăn đã được ai đó xấp sẵn nước ấm - "Là Huy đã chăm sóc cho em sao?"
Anh gật đầu, sau đó lại đưa tay lên trán cô, trầm ngâm:
- Em làm anh sợ lắm đấy, biết không?
- "Xin lỗi..."


Rồi Huy mang cháo lên cho cô. Diễm Thuần không khỏi giật mình:
- "Là anh nấu đó sao?"
- Không ngon lắm, cố ăn nhé!


Đúng là khó ăn thật, món cháo này nhạt quá đi! Có lẽ Huy sinh ra đã được định sẵn là mẫu người chẳng thể nào vào bếp luôn rồi. Nhưng Diễm Thuần không để ý nữa, cô vẫn bình thản ăn một cách ngon lành.


available on google playdownload on app store


Ăn hơn nửa bát, Diễm Thuần ra hiệu đã no. Thế là anh đặt bát cháo lên bàn, từ từ đỡ cô nằm xuống:
- Em ngủ thêm chút nữa đi. Chưa hết bệnh đâu đấy!
- "Ơ, này... quần áo của em hôm qua..." - Diễm Thuần chợt nhận ra rằng bộ quần áo mình đang mặc lúc này khác quá.


- Anh đã thay ra giúp em đấy! Nó ướt cả rồi.
- "Hả?"
- Ngủ đi nhé, anh dọn bát cháo này đi đã. - Huy điềm nhiên nói và đi xuống bếp.
Ừ ha, anh vẫn đang là một đứa trẻ ngốc,có lẽ Diễm Thuần đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
*


Tối đó, trong lúc đang ngủ thì Huy chợt nghe có tiếng rên khe khẽ. Thức giấc thì anh thấy Diễm Thuần đang cuộn chặt tấm chăn lại, co ro.
- Này, em sao vậy? Diễm Thuần!
- "Lạnh... lạnh quá..." - Cô mấp máy cánh môi.
- Rồi, ngoan nào... - Huy lập tức ôm lấy cô - Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?


Diễm Thuần gật đầu, đúng là thoải mái thật nha. Thế rồi cô áp mặt mình vào lồng ngực Huy và an ổn ngủ. Cái ôm tuy đơn giản nhưng sao cô lại cảm thấy vững chãi, ấm áp biết bao.


Tâm tình của Huy bỗng trở nên lạ lẫm ghê. Loại cảm xúc này đối với anh sao quá xa lạ? Là cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đã tăng lên rất nhiều rồi sao?
*
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, hôm nay Diễm Thuần quyết định đi làm trở lại. Huy có vẻ không vui nhưng chẳng biết làm sao để ngăn cản.


- "Ở nhà ngoan nhé! Em sẽ cố gắng về sớm."
Anh chỉ gật đầu, vì trong lòng đã kịp cảm thấy cô có gì đó rất không bình thường. Thế là anh quyết định đi theo cô hôm nay.


Và rồi, Huy theo cô đến nơi đó. Chợt nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ quen thuộc đang khuâng vác đồ đạc. Huy đứng một góc và quan sát, anh đã kịp thu vào tầm mắt những hình ảnh mà ngay cả trong mơ anh cũng không thể nào ngờ đến: tấm lưng nhỏ bé kia bị người ta liên tục chất lên rất nhiều thanh sắt thép hỗn tạp. Đây là công việc của con gái làm hay sao? Huy thấy giận lắm, hoá ra dạo gần đây cô luôn phải nói dối mình để đến đây làm việc. Lòng anh chợt dâng lên một loại cảm xúc chua xót vô cùng.


Và rồi, Huy cảm thấy giận bản thân mình hơn nữa. Anh thật vô dụng khi đã khiến cho Diễm Thuần phải lo lắng chăm sóc cho mình. Vì sao trước giờ Huy chỉ biết hưởng thụ? Có bao giờ anh chịu đứng ở vị trí của Diễm Thuần mà suy nghĩ hay chưa?
Chung quy lại thì anh cũng chỉ là một kẻ ngốc, ngốc đến vô dụng mà thôi.
*


Đi ngang qua một công trường xây dựng, Huy thấy người ta đang thay nhau vác những bao xi măng và vật liệu. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu anh. Ít nhất thì anh phải làm một cái gì đó, vì cô.
Hít một hơi thật sâu, Huy bước vào công trường. Và rồi:
- Thưa ông...
- Sao?
- Tôi... tôi muốn xin làm việc ở đây!






Truyện liên quan