Chương 41: Ván cược, phần thưởng là cô
Đối với cô gái này, từ lâu đã có muôn phần yêu thương.
Một thân một mình chịu đựng đau khổ từ cuộc tình chóng vánh với một gã khờ. Sau đó có thêm đứa nhỏ, rồi bây giờ lại là tình cảnh nằm trên giường bệnh thế này đây.
Uy Vũ chau mày, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó chịu ghê gớm. Vừa nghe tin Diễm Thuần nhập viện không rõ lý do, hắn ngay lập tức chạy đến nơi này.
Vừa nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn ấy, bản thân không thể kiềm chế được liền mở cửa bước vào ngay.
Cô ngủ rồi, Uy Vũ vẫn đưa mắt ngắm nhìn, nhưng im lặng. Chí ít thì trong giấc ngủ ngắn ngủi ấy, phần nào đó cô sẽ cảm thấy bình yên.
- "..." - Diễm Thuần trở mình tỉnh giấc, bắt gặp ánh mắt của Uy Vũ thì ngạc nhiên. - "Anh đến đây làm gì?"
Dĩ nhiên, Uy Vũ không thể hiểu được điều cô vừa nói.
- Em thấy thế nào rồi? - Hắn sốt ruột sờ sờ trán cô, thấy không có bất thường thì giảm bớt muôn phần lo lắng.
- "Tôi hỏi anh đến đây làm gì?" - Lần này thì viết ra giấy.
- Thăm em, không lẽ đến bệnh viện để xem kịch à?
Diễm Thuần thôi không nói nữa. Đang lúc với tay định rót ly nước thì động tác Uy Vũ đã nhanh hơn, giúp cô việc này.
Im lặng một hồi lâu. Bỗng, hắn chợt nói:
- Tiểu Thuần, về nhà với tôi!
Ngụm nước vừa vào miệng suýt nữa đã phun ra. Thế là cô trừng mắt, viết vài dòng ra giấy:
- "Tôi làm sao mà phải đi theo anh? Với lại anh đang lấy cái quyền gì để bắt tôi phải thế này thế nọ?"
- Vì em đã hiểu lầm tôi. Có nhiều chuyện tôi cần nói rõ với em lúc này!
- "Thôi đủ rồi!" - Diễm Thuần đưa tay lên ra hiệu hắn im lặng - "Mấy lời đó đừng nghĩ tôi sẽ tin!"
Thế là cô nằm lại giường, quay mặt vào trong. Cô muốn đi ngủ, mời hắn về cho.
Biết khó lay động được cô gái, Uy Vũ đành viết ra giấy vài câu. Hi vọng sau khi thức dậy lần nữa, cô có thể chú ý đến nó một chút.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, hắn cũng vừa vặn chạm mặt với Thụy Phương.
- Phó tổng Lâm, anh làm sao mà phải đến bệnh viện?
- Thăm bệnh! - Uy Vũ thản nhiên đáp - Nếu tôi không lầm thì chuyện này Tần tổng đâu được phép xen vào, nhỉ?
- Thì không có, nhưng dường như phó tổng Lâm đã đi nhầm phòng rồi thì phải! - Thụy Phương hừ lạnh.
- Người nằm trong kia là người quen của tôi, sao lầm được nhỉ?
- Người quen? Với người giúp việc nhà tôi thì phó tổng Lâm quen thế nào được?
- Cô ấy từng là Lâm thiếu phu nhân đấy! - Bị kích động, Uy Vũ đã trở nên mất kiểm soát rồi.
Hắn đã vô thức nói ra câu này cho hả giận. Nhưng nó lại bắt đầu kéo theo nhiều hệ quả phía sau.
Thụy Phương giật mình, anh vừa nghe thấy điều gì vậy?
- Ha! - Thụy Phương cười lớn - Càng nói càng khó tin nha, vợ của phó tổng Lâm sao lại là giúp việc nhà tôi nhỉ?
- Đừng khích bác tôi! Bằng mọi giá tôi cũng sẽ đưa cô ấy về bên cạnh mình! - Một ngón chỉ thiên, Uy Vũ nghiến răng tuyên bố.
Dường như không biết tự lúc nào, hắn đã trở nên kích động với những chuyện có liên quan đến Diễm Thuần mất rồi.
- Phó tổng Lâm, anh thực sự là có loại năng lực đó? - Thụy Phương bắt đầu cười lớn.
- Anh có ý gì?
- Cô gái kia, tôi bắt đầu có hứng thú. Anh muốn đánh cược một ván không?
Bàn tay đã sớm cuộn thành nắm đấm. Uy Vũ tức giận lắm rồi.
- Tần thiếu gia, anh ngang nhiên cướp lấy một phần cơ nghiệp của tôi, tôi có thể không chấp. Nhưng cô gái kia anh cũng không buông tha, thử hỏi liệu có quá đáng rồi?
- Nên nhớ rằng, tôi muốn công bằng mà đấu với anh! Không hề phỗng tay trên hay giành giật gì cả. - Nói rồi Thụy Phương đẩy một bên vai Uy Vũ - Phó tổng Lâm, mời về cho, định cản trở người đến thăm bệnh à?
Thế là hắn miễn cưỡng bỏ đi. Trong lòng không khỏi bực tức, lý nào Diễm Thuần lại dễ dàng chấp nhận gã thiếu gia chỉ dùng người khác để mua vui như vậy?
Nhưng nhỡ đâu, họ ở cùng một nơi, cứ gần nhau mãi, cô rồi cũng xiêu lòng thì sao?
Đối với hắn, Diễm Thuần chưa hề thân thiết. Biết đâu chừng, đã xa càng thêm xa?
Chưa bao giờ Uy Vũ cảm thấy bất lực và sợ hãi như vậy. Nếu điều đó xảy đến, hắn sẽ nghiễm nhiên không còn gì cả.
Đúng! Chẳng còn gì...
*
Thụy Phương bước vào trong lúc cô gái vẫn ngủ say.
Tên công tử nhà họ Lâm kia đã từng vào đây sao? Hắn đã nói gì với cô rồi? Thụy Phương có chút bực bội khi nghĩ rằng hai người này đã từng nói với nhau những lời đường mật, ngọt ngào.
Khó chịu sao? Và cả nhói nữa...
Chợt nhìn thấy trên bàn có vài mẩu giấy nhỏ đã bị nhàu nát đến không còn nguyên dạng, anh tò mò cầm lên xem:
- "Anh đến đây làm gì?"
- "Tôi làm sao mà phải đi theo anh? Với lại anh đang lấy cái quyền gì để bắt tôi phải thế này thế nọ?"
- "Thôi đủ rồi! Để tôi yên!"
Chắc là nét chữ của cô rồi, nhưng trông ý điệu không được tốt cho lắm. Cô dường như rất ghét người tên Lâm Uy Vũ kia.
Cô gái này là Lâm thiếu phu nhân thật sao? Thụy Phương lại khó chịu khi nghĩ đến điều gì đó.
Lại bắt gặp một tờ giấy được gấp gọn gàng đang khuất ở góc bàn kia. Có lẽ, người cần đọc chưa chạm tới nó.
Nghĩ rồi anh lại cầm lên xem. Nhưng lần này, những gì viết trong đó đã khiến cho ánh mắt kia chợt tối sầm lại trong phút chốc.
Đầu Thụy Phương chợt nhói lên, giống như các mạch máu đang thi nhau co giật liên hồi. Sau đó, anh loạng choạng và kịp thời chống hai tay xuống bàn để tránh cho mình không bị ngã.
Nhưng tiếng động đã làm cho Diễm Thuần thức giấc. Lần này lại thấy Tần thiếu gia, cô không khỏi mỉm cười chua chát, vì sao hôm nay có nhiều người đến thăm mình như vậy?
- "Anh.... Thiếu gia bị làm sao?" - Bắt được ánh mắt của Thụy Phương, cô hỏi.
- Không! - Kịp thời cất mảnh giấy vào túi áo, anh đứng thẳng người - Cô thấy sao rồi?
- "Tốt! Không còn vấn đề gì nữa..."
- Vậy về nhà thôi!
- "Nhà... sao?"
- Ý tôi là về Tần gia đấy. Thủ tục xuất viện tôi đã hoàn thành.
Diễm Thuần giật mình, về lại căn nhà đó, liệu cô có còn...
- Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô nữa! - Như đoán được suy nghĩ của cô, Thụy Phương nói như tuyên bố.
Không hiểu tại sao anh lại nôn nóng muốn đưa cô về đến vậy. Có lẽ anh cảm thấy sợ, sợ rằng nếu cứ để cô ở bên ngoài thế này thì có ngày cô sẽ bị mang đi mất thôi.
Dường như đang có một sợi dây vô hình đã bắt đầu thắt chặt và kéo hai người lại gần nhau rồi, có phải không?