Chương 47: Một lần, để anh được hôn em
Thụy Phương làm nũng, đó chuyện trước giờ chưa từng có thông lệ xảy ra...
Suốt ngày anh cứ đi, đi và giải quyết cả thảy mọi chuyện lớn nhỏ. Tuyệt nhiên không hề để lộ ra bất cứ loại biểu cảm nào ngoài lãnh đạm và khô khan.
Dạo này thì có chút thay đổi, mỗi khi về nhà hay gặp Diễm Thuần thì lại xuất hiện thêm kiểu tính cách khác, thích mè nheo và hay làm nũng.
Có lẽ, ban ngày anh là một thiếu gia Thụy Phương đường bệ chiến đấu trên thương trường. Đêm xuống, lại trở về làm Huy, một chàng ngốc đáng yêu, vẫn luôn si tình cô gái nhỏ.
- Trời ơi, đau đớn quá, đau ch.ết anh rồi! - Trong lúc đợi Diễm Thuần mang hộp y tế đến, anh nằm trên giường, vừa rên rỉ vừa lén lút đưa mắt nhìn ai kia.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện với giường của anh. Cẩn thận vén áo lên, cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên là vết thương đã rỉ máu, thấm ướt cả dải băng garo mất rồi.
Có một chút đau lòng lẫn cả một chút xót xa. Thụy Phương thì chỉ chờ có thế:
- Thuần~ Anh đau quá! Chẳng lẽ em lại không động lòng?
- "..."
- Ác lắm! Em ác lắm Diễm Thuần. - Anh tỏ vẻ giận dỗi - Vậy thì cứ để cho anh ch.ết đi...
Đáy mắt ai kia chợt rưng rưng, động tác băng bó cũng theo đó mà dừng lại. Làm cho Thụy Phương giật mình, hình như anh đã nói hơi quá rồi thì phải.
Diễm Thuần của anh nhạy cảm lắm, chỉ cần một chút không vui thì nước mắt cũng sẽ theo đó mà lưng tròng.
- Xin lỗi... - Thụy Phương nhoài người dậy ôm lấy cô - Anh không nên nói như vậy, đúng không?
Diễm Thuần vẫn im lặng, cho dù khóc hay không cũng vẫn là im lặng. Đó là điều mà anh thấy sợ nhất.
- Thuần, xin lỗi. Sẽ không có lần sau...
Bỗng dưng cổ anh được ai đó choàng lấy nhẹ nhàng. Là Diễm Thuần, đang ôm anh đó sao?
Mỗi khi buồn, vừa gặp Huy, cô đều sẽ làm như vậy. Thụy Phương mỉm cười, cả người như sống lại với chuỗi ký ức không bao giờ cũ kia.
- Ổn rồi, ổn rồi... - Thụy Phương nhẹ nhàng vỗ lấy tấm lưng gầy nhỏ - Sẽ không có chuyện gì làm em khó chịu nữa đâu.
Anh hứa!
Bên kia, có ai đó đã khẽ gật đầu.
Hơi ấm này là của Huy...
Và mỗi lần như vậy Huy đều ôm cô rất chặt, rất lâu. Khiến cho mọi nỗi đau và buồn phiền cũng đều theo đó mà tan biến hết.
- Được rồi, mau giúp anh... - Thụy Phương lại đối mặt nhìn cô - Giúp anh băng bó cho xong nhé?
Diễm Thuần gật đầu, thế là đôi bàn tay bắt đầu kéo lại từng dải garo, nhẹ nhàng và vô cùng thận trọng.
- Vì sao thế nhỉ? - Thụy Phương nhíu mày, bản thân có phần tự trách - Vì sao lúc trước anh lại làm như thế với em?
Diễm Thuần cũng im lặng trông chờ câu trả lời của anh. Cô dĩ nhiên là muốn biết.
- Có lẽ anh luôn muốn bảo vệ hình ảnh cô gái hiện lên trong đầu mình kia. Nên mỗi khi nhìn thấy em, cảm nhận quá giống nên tìm ngay cách loại trừ.
Nhưng làm ơn hãy tin rằng, từ đầu đến cuối, trong tâm khảm của anh, chỉ có mỗi em ngự trị.
Anh có thể thề...
Diễm Thuần chụp lấy cánh tay kia, thu vào lòng. Cô lắc đầu, ý bảo rằng không cần thiết!
Vì mỗi lần phạm sai lầm, Huy chỉ cần xin lỗi thôi. Diễm Thuần rất hay giận nhưng cũng là một cô gái dễ mềm lòng, nhanh thứ tha.
Bây giờ cũng vậy...
Chỉ vào mình, sau đó đưa hai tay chéo qua ngực, rồi ra sức xua tay, ý bảo rằng - "Không giận nữa..."
Thụy Phương bật cười, có ai thấy được niềm hạnh phúc đang hiện lên nơi đáy mắt kia không?
- Cảm ơn em... - Đón Diễm Thuần ôm vào ngực mình, suýt nữa thì anh đã bật khóc.
Cô gái như con mèo nhỏ dụi dụi cả đầu và tóc vào người anh, nũng nịu.
Ấp áp quá, hạnh phúc bỗng trở nên ngập tràn trong đôi tim bé nhỏ...
- Thuần~ Bỗng dưng anh muốn mình phải nhanh bình phục lại!
Thấy cô gái dừng động tác, anh hiểu ngay cô muốn hỏi: "Vì sao?"
- Cổ họng hơi đau rồi, không nói lớn được - Thụy Phương nhăn nhó - Hay là nghé sát tai lại đây, anh nói em nghe...
Diễm Thuần tưởng thật, làm ngay. Nhưng mặt cô vừa đối diện với Thụy Phương thì lập tức bị anh tấn công, hôn liền vào má.
- "Có phải là muốn ăn đòn?" - Bị một phen bất ngờ quá thể, Diễm Thuần đấm túi bụi vào người anh - "Đáng ghét!"
- Là vì lí do này! - Thụy Phương đã kịp tóm lấy cánh tay nghịch ngợm kia - Muốn mau khỏe lại để được bảo vệ em, được đường đường chính chính hôn em.
Để được chăm sóc em, chăm sóc cho đứa nhỏ. Và còn cả việc mang trọn thế giới về cho em nữa chứ?
Tất cả là điều mà anh luôn muốn làm, từ cái lúc còn là Huy ngốc kia.
- Thế nào, đã đủ lãng mạn chưa?
- "Nhảm nhí!" - Diễm Thuần có chút xấu hổ đứng dậy, gương mặt chợt ẩn hiện ý cười.
- Này! Đi đâu đấy?
- "..."
- Hôn anh một cái rồi đi!
- "..."
- Làm ơn, anh cần tiếp năng lượng! Bởi vì...
Chưa kịp nói dứt câu thì từ đâu bay đến một cái gối, đập thẳng vào mặt anh. Hoàn hồn, anh cáu:
- Em dám...
- "Nghỉ ngơi đi, không được làm loạn nữa!" - Nói rồi, Diễm Thuần khép cửa bước ra ngoài.
Trước khi bóng cô khuất hẳn, Thụy Phương đã kịp nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên đôi môi ấy. Nó mê người và đáng yêu biết bao!
Đó là nụ cười luôn hiện về trong tâm trí anh, là thứ mà anh muốn tìm kiếm nhất sau khi phục hồi lại chuỗi ký ức trước kia...
*
- Thiếu gia, cậu có chuyện gì không vui à? - Quản gia Hứa đi ngang qua phòng Uy Vũ. Lúc này đã hơn 12 giờ đêm.
Với tính cách của mình, bình thường hắn sẽ im lặng xem như không nghe thấy và cũng không cần thiết phải trả lời đâu.
Nhưng không hiểu sao, lần này Uy Vũ lại chọn cách nói ra với ông quản gia thân cận:
- Ngày mai sẽ tiến hành cuộc họp Hội đồng Quản trị. Tôi chắc chắn sẽ thua...
- Lại là do Hạ tổng Phu nhân?
- Ông biết đấy! Bà ta luôn tìm cách đánh gục tôi. Và bây giờ, đã được như ý.
Tôi sắp trở nên không-còn-gì.
- Tình thế gay go vậy sao? Và cậu không có khả năng chống lại? - Quản gia Hứa giúp hắn dọn dẹp số tài liệu bừa bộn trên bàn và thuận miệng hỏi.
- Ngay cả ông cũng nhìn ra được? - Uy Vũ vò đầu - Hmm, ngay cả một quản gia ở nhà mà cũng thấy được nguy cơ này của tôi thì chắc chắn là vậy rồi.
- Tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu một chút thôi, xin lỗi đã quá lời...
- Ông ra ngoài đi, ở đây cũng chẳng giúp được gì!
- Để tôi lấy thức ăn khuya cho cậu nhé?
-...
- Hay là một tách cà phê?
-...
- Được rồi, cậu không muốn thì thôi vậy. Tôi ra ngoài trước.
Uy Vũ vẫn im lặng không nói. Sau đó một mình hắn vẫn cứ ngồi thu lu trong bóng tối suốt cả đêm.