Chương 52: San Ni
Lần đầu tiên, Uy Vũ cảm thấy mình cũng có tính kiên nhẫn như bao người.
Cùng với đứa nhỏ, hắn đã mang về đây rất nhiều vật dụng lớn nhỏ khác nhau. Dễ dàng thấy được, hắn đối với nó là một loại coi trọng, vô cùng yêu thương.
Đây là một bé gái. Nước da vì sinh thiếu tháng nên trông thật nhợt nhạt, tái xanh. Cái miệng nhỏ xíu không thể khóc lanh lảnh thành tiếng như bao đứa trẻ bình thường. Lúc không vừa ý hay cảm thấy khó chịu, nó chỉ chun mặt lại và phát ra loại âm thanh the thé, nghe mà nhói lòng, xót xa.
- Này, nhóc! Con mau tỉnh lại đi... - Lại thấy đứa nhỏ nằm im với đôi mắt nhắm nghiền, Uy Vũ lo lắng lay lay đôi bàn tay nhỏ xíu.
- Đừng có làm ta sợ chứ! - Thức dậy rồi ta bế con đi ăn gà rán, có chịu không?
Hay là bánh kem? Nếu con muốn ta sẽ dẫn con đi ăn cả lẩu hải sản cũng không vấn đề gì.
Uy Vũ cảm thấy rối bời, hắn vừa nói nhăng nói cuội những thứ vô lý gì với một đứa nhỏ vậy?
- Hay là con nhớ mẹ Diễm Thuần nên không thèm chơi với ta nhỉ?
Bỗng nhiên đôi mắt nào đó ti hí mở ra. Có lẽ là do hắn lay hơi mạnh hoặc là do đứa nhỏ có phản ứng với cái tên Diễm Thuần cũng nên.
- Con nhớ mẹ thật à? - Thế là hắn bế đứa nhỏ lên, cho nó dựa vào vai mình - Chịu khó một chút, sau này sẽ được gặp mẹ thôi.
Mẹ con là một người tốt. Có lẽ cô gái thuần khiết và tuyệt vời như vậy, trong đời ta chỉ có cơ hội gặp qua một lần.
Và, không hiểu vì sao, Uy Vũ thừa biết đây là con của tên thiếu gia nhà họ Tần kia, nhưng chẳng những hắn không hề ganh ghét, đố kỵ mà còn hết mực yêu thương, cưng chiều.
Vì đây cũng là con của Tiểu Thuần, là một bản sao nhỏ của cô gái ấy. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt nhỏ xíu, tội nghiệp đó làm sao hắn có thể mang trong đầu ý định ghét bỏ cho được?
Rồi đứa nhỏ lại khóc. Thú thật, hắn cảm thấy yên tâm hơn khi nghe tiếng khóc của nó. Hắn lo sợ những lúc nhìn thấy nó cứ im lìm, bất động trong nôi hoặc trên tay mình.
Vì cô y tá đã từng nói qua, nếu như hắn sơ ý, đứa nhỏ có thể ch.ết bất cứ lúc nào.
Y tá? Phải rồi, cô y tá...
Uy Vũ không định sẽ làm phiền cô ấy đâu. Nhưng đây là chuyện quan trọng, trong khi hắn thì quá lờ mờ.
Sau cuộc gọi, trong vòng hai mươi phút, cô y tá đã ngồi taxi đến nhà hắn rồi.
- Có vấn đề gì với đứa nhỏ sao? - Giọng của cô có vẻ lo lắng.
- San Ni cứ thích im lặng, tôi sợ mình sẽ không trở tay kịp khi nó gặp chuyện gì.
- San Ni?
- À, tôi gọi nó là San Ni, thế nào, cái tên ổn chứ? - Uy Vũ lỡ nói ra rồi, việc đặt tên, hắn đã hứa là sẽ giữ bí mật với đứa nhỏ.
- Hay nhỉ! - Rồi cô dang tay mình ra - Đừng đùa nữa, đưa đứa nhỏ cho tôi.
Thế là cô y tá đón San Ni từ tay Uy Vũ. Vừa mới cầm bàn tay nhỏ xíu lên xem, cô đã nghe thấy tiếng hắn sốt ruột:
- Sao rồi? Ổn chứ?
- Tôi không phải robot lập trình, vừa chạm vào là có ngay kết quả!
- À, xin lỗi. Do tôi có chút lo lắng, nên...
Cô im lặng không trả lời. Sau đó lại cẩn thận kiểm tr.a San Ni.
- Phổi có vẻ không được tốt lắm. Hô hấp sẽ khó khăn...
- Vậy... phải làm thế nào?
- Trẻ sơ sinh không thể kê thuốc lung tung. Nếu anh không phiền, tôi xin phép ở lại theo dõi thêm một lúc.
- Được, tất nhiên là không có vấn đề gì.
Thế là cô y tá được hắn mời vào nhà. Cô ngạc nhiên vì bên trong căn nhà khá to lớn và xinh đẹp ấy lại quá bừa bộn, đồ đạc thì đầy rẫy, lung tung.
*
Sau khi đưa Diễm Thuần về nhà, Thụy Phương không hề thấy cô mở cửa phòng ra.
Vẫn là thái độ im lặng ấy, từ đầu đến cuối vẫn không thèm đoái hoài gì đến anh.
Chỉ mới làm lành, tình cảm vừa được nhen nhóm lên chút ít đã vội tắt lịm, lạnh lẽo vì việc này.
- Thuần? - Thụy Phương gõ cửa - Em mở cửa ra đi, anh mang thức ăn đến rồi...
- "..."
- Muốn giận anh cũng không vấn đề gì. Nhưng xin em, đừng ngược đãi bản thân.
Sức khỏe của em bây giờ không thích hợp cho việc bỏ bê bữa ăn như vậy.
- "..."
- Này, Thuần, có thật là em vẫn ổn chứ? Đừng im lặng mãi như thế, anh rất sợ... - Anh áp tai vào cửa, tuyệt nhiên là không nghe thấy gì.
- "..."
- Hãy cho anh biết em vẫn ổn đi. Nếu không, anh sẽ phá cửa đấy!
Thụy Phương thầm nghĩ sau câu nói này cô sẽ mở cửa ra, thái độ sẽ là bực mình, cau có, bảo sao anh cứ thích làm phiền. Đằng nào anh cũng được nhìn thấy cô, một chút khó chịu kia, sẽ không là gì cả.
Nhưng không, thay cho tiếng mở cửa là một tờ giấy bị vứt qua khe cửa một cách đáng thương:
- "Yên tâm đi, tôi sẽ không tự tử..."
- Thuần! - Thụy Phương bỗng trở nên hoảng hốt, gõ liên tục vào cửa - Tự tử gì chứ? Đừng làm anh sợ nha...
- "..."
- Anh chỉ có mỗi em, làm ơn đừng làm gì dại dột... - Giọng nói của anh lạc điệu hẳn đi, có cái gì đó như nghẹn lại nơi cổ họng, có thể trào thoát bất cứ lúc nào.
- "..."
- Mở cửa ra, nói chuyện với anh đi, Thuần!
- "Anh có cảm thấy là mình rất phiền không? Hay là do tôi viết chưa rõ ràng?" - Một tờ giấy khác lại được đẩy ra - "Tôi muốn một mình, làm ơn!"
Diễm Thuần cảm thấy rất khó chịu rồi. Sau đó cô không còn nghe thấy tiếng nói của anh truyền vào từ bên ngoài nữa. Có lẽ, anh đã rời đi.
Lại chạm tay vào bụng, rồi lại khóc. Mọi chuyện, vì sao lại thành ra thế này? Đứa nhỏ con của cô, bị chính ba nó lái xe tông phải. Ngay cả quyền lợi nhìn thấy con mình Diễm Thuần cũng không hề có, thử hỏi có phải là quá bất hạnh rồi không?
Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Thụy Phương, cô lại nhớ đến đứa nhỏ tội nghiệp ấy. Nỗi đau này, làm sao có thể nguôi ngoai? Diễm Thuần làm sao có thể đối xử với hung thủ đã gián tiếp giết con mình bằng thái độ yêu thương, vui vẻ như lúc trước?
"Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau – cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chẳng là yêu…"
(Biển - Puskin)