Chương 52

Khanh và Phong mặc thêm áo ra ngoài để tránh bụi trong khi mọi người dọn dẹp qua. Trong cái nền u tối và lạnh lẽo của bóng đêm, ngôi nhà gây cho người ta cái cảm giác âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ. Tòa nhà được xây theo lối kiến trúc Pháp cổ rất độc đáo, điểm đặc biệt ở đây là tòa nhà chỉ có một tầng, nhưng rất rộng, liên thông với phòng khách là những dãy hành lang dài dẫn đến các phòng, mái hình vòm tạo nên chiều sâu hun hút cho cảnh gian nhà, ẩn sau những lớp bụi và mạng nhện là những hoa văn, họa tiết được trạm trổ tinh xảo và rất có hồn.


Trong ánh nến chập chờn, bóng bọn nó in trên tường tạo nên những hình thù kì dị, bên ngoài gió bắt đầu nổi to kéo theo những chiếc lá khô tạo nên những âm thanh xào xạc trên nền đất. Cánh cửa sổ bị bật tung ra vì sức đập của gió thổi một luồng khí lạnh buốt tràn vào cả căn phòng, một vài ngọn nến phụt tắt. Huyên vội vàng đi ra đóng cửa sổ, còn bọn nó cuống cuồng châm lửa, ánh lửa bùng lên, bừng sáng cả căn phòng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng mỗi đứa, gió khẽ luồn qua khe cửa tạo nên những âm thanh u u rợn người. Ngoài trời chốc chốc lại có một tia sáng rạch ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm rền vang làm bọn con gái chúng nó phải hét lên kinh sợ. Nước mắt Khanh bắt đầu rơi lã chã, hình như khi quyết định đến đây cô bạn không ngờ được là phải đối mặt với những cảnh tượng khủng khiếp như thế này, nỗi hoang mang về lời đồn quỷ ám trong ngôi nhà này lại dấy lên trong lòng Khanh. Zen thấy thương cô bạn quá, một cô công chúa từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong tổ ấm thì khi đối mặt với những nơi bụi bặm ẩm thấp và đáng sợ thế này hẳn là rất sợ hãi. Sực nhớ ra điều gì đó, Zen với tay lục ba lô lấy ra một bình giữ nhiệt, khi sáng trước khi đi mẹ nó đã đưa cho nó bình trà này, hy vọng là vẫn còn nóng. Nó mở nắp bình, một làn khói nghi ngút kèm hương thơm thanh dịu tỏa ra, xua tan mọi mệt nhọc và lo lắng. Zen rót trà ra tách và đem đến chỗ Khanh đang ngồi.


- Trà mẹ tớ pha đấy, cậu uống đi cho ấm.
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt Khanh, cô nhìn nó với ánh mắt cảm kích và đưa tay đỡ lấy tách trà.
- Cảm ơn!


“Xoảng!” Một thoáng sơ ý, tách trà trên tay Zen tuột ra và rơi xuống đất, tung tóe, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó và Khanh. Nó hốt hoảng khi thấy Khanh run run ôm lấy bàn tay đang đỏ tấy lên vì vết trà đổ.
- Khanh, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu!


- Cậu làm gì vậy hả? - Một tiếng quát từ đằng sau khiến Zen giật mình, người đó xông lại chỗ nó và đẩy nó sang một bên suýt ngã, may mà có Huyên lại đỡ nó. Phong lo lắng nhìn bàn tay đang sưng tấy lên của Khanh và ngoảnh sang trừng mắt giận dữ: - Cậu có biết là cậu vừa làm gì không hả? Bàn tay này rất quý giá đối với Khanh, nếu vì cậu mà cô ấy không thể cầm cọ vẽ được nữa thì cậu có đền nổi không? Sao lúc nào cậu cũng gây chuyện vậy?


Zen sững sờ, lần đầu tiên nó bị một người con trai mắng như vậy trước mặt rất nhiều người, nó chỉ có ý tốt thôi mà, sao lại thành ra như thế! Đau quá, trái tim Zen đau đớn không thể diễn tả được, nước mắt ứ đọng nơi khóe mắt chực trào ra. Thấy Zen bị Phong mắng như vậy, Huyên và đám bạn của nó đều nhảy ra bênh vực:


available on google playdownload on app store


- Cậu không thấy nói như vậy là quá đáng lắm sao? Zen đã nói rồi, cậu ấy không cố ý...
Phong quay đi, không thèm nghe lời Huyên nói, cậu ta quẳng lại một câu:
- Tôi không quan tâm!
- Cậu...






Truyện liên quan