Chương 66

Bàn tay Huyên từ từ nới lỏng khỏi cánh tay nó, nó vùng ra và chạy nhanh ra ngoài. Một chiếc taxi tiến tới, nó leo lên xe và đi mất.


Dưới gốc sồi già giữa cánh đồng bồ công anh, một dáng hình bé nhỏ đang run lên theo từng đợt thổn thức của con tim. Trong lùm cây bụi cỏ, đám côn trùng phải ngừng mọi hoạt động và ló mặt ra khỏi nơi ẩn nấp để hướng sự chú ý đến một âm thanh lạ lùng, âm thanh chất chứa nỗi đớn đau, dồn nén, bi ai đến não lòng. Đột nhiên, một giọng nói với âm vực trầm vang lên khiến cho âm thanh đó bị cắt ngang:


- Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!


Nó lấy tay lau đi những giọt nước mắt và ngước nhìn lên. Trong ánh tà dương, người con trai đứng đó mặc nhiên cho những tia sáng bàng bạc chiếu rọi lên toàn bộ cơ thể tỏa ra một thứ hào quang lấp lánh, kì ảo, những cánh hoa bồ công anh lơ lửng trong gió vương trên tóc cậu như quyến luyến không rời.


- Cậu còn chưa bình phục hẳn, đến đây làm gì?
- Tất nhiên là để tìm cậu.
Duy Phong ngồi xuống bên cạnh nó, cậu đưa tay đón lấy những cánh hoa trắng muốt bay qua trước mặt và nói:
- Cậu có tin gió có trái tim không?
- Gió thì làm sao mà có tim được chứ!


- Thế mà có đấy! Suỵt! Nhắm mắt lại nào!
Zen từ từ nhắm mắt lại, nó nghe văng vẳng tiếng Phong bên tai:
- Bây giờ hãy phát huy mọi giác quan của cậu để cảm nhận và lắng nghe. Cậu thấy gì không?


available on google playdownload on app store


- Lời thì thào của gió, gió hân hoan, gió reo vui, ca hát… gió sống. - Nó đang nhắm mắt và để cho những làn gió mát rượi phả vào mặt, nó nghe thấy tiếng gió hát bên tai, êm đềm và hạnh phúc.
- Ai bảo gió không có trái tim! Trái tim của gió chính là bồ công anh đấy thôi!


Nhanh như chớp, một cảm giác nóng ấm đậu trên bờ mi đẫm nước của nó, êm dịu và nhẹ nhàng như một làn gió, hong khô đi những giọt nước mắt buồn đau... Từ xa, có một người con trai lặng lẽ quay đi, đôi đồng tử màu cà phê giãn ra đầy mãn nguyện, khóe môi cậu khẽ nở một nụ cười yếu ớt. “Cô bé ngốc, nhất định phải hạnh phúc nhé!”


***






Truyện liên quan