Chương 2: Kí ức (p1)
**Tùng..Tùng..Tùng**- Tiếng trống trường giờ ra chơi vang lên.....Chu choa!! đúng là cái bọn mê troai hám gái mà..hết đứa này đến đứa kia xúm lại chỗ nó và hắn hết hỏi này rồi lại hỏi kia, vãi cả linh hồn...
-"Úi bạn gì ơi..bạn ăn cái gì mà đẹp trai quá vậy?"
-"Bạn cho mình làm quen vs nha"
-"Con nhà ai mà trắng quá!!"
-Bạn dễ thương gê á!"
bla..bla..
"THÔI ĐƯỢC RỒI ĐẤY! Các bạn tính không cho người ta ăn uống gì hay sao mà cứ đứng đó làm phiền hòai vậy hả?"- giọng nữ vang lên từ phía sau..giọng nói chắc nịch mang đầy tính đe dọa...
Nghe thấy giọng nói đó đứa nào đứa nấy rùng mình né sang 1 bên không dám hó hé...
-"Á Tiểu Cát"-nó mừng thầm
-"Chị..Chị Cát"- đứa trong đám lấp bấp nói
-"Còn đứng đó nữa hả?"- Tiểu Cát lên giọng
-"DẠ..Dạ tụi em đi liền...."
Xong Tiểu Cát nắm tay nó kéo xuống canteen..-."Cám ơn Tiểu Cát nhiều nha!"-nó.
-"Um..không có gì đâu"-Cát đáp vs cái nháy mắt
-"Mà sao mấy bạn đó lại sợ bạn như vậy"-nó hỏi
-"Từ từ rồi bạn sẽ biết.."-Cát
-"Vậy mình làm bạn nha"-nó
-"Ok"-Cát
Sau cuộc nói chuỵên ngắn nó cảm thấy rất tò mò và thích thú vs cô bạn Tiểu Cát này..
**Tùng..Tùng..Tùng** -tiếng trống trường vội vã báo hiệu giờ tan trường...tất cả HS đều vui vẻ, chỉ riêng 2 con người mang 2 vẻ mặt khác nhau 1 lạnh lùng và 1 đau khổ cất tập sách ra về...
*BIỆT THỰ TRẦN GIA* (nhà nó á):
-"Thưa mẹ con đi học mới về"-Bảo Vi leo lẻo cái miệng khi chỉ mới đến cửa
-"Ừ..2 đứa đi tắm đi rồi xuống ăn cơm.."-mẹ nó bảo
Ăn cơm xong.....
-"Bảo Vi qua phòng chị 1 chút"-nó gọi
-""Vâng chị""- Bảo Vi
......-"Có chuyện gì vậy chị?"-b.vi hỏi
-"Em..em còn nhớ.."-nó ngập ngừng
-""Nhớ ai?"-b.vi khó hiểu
-""Ừ thì em còn nhớ...nhớ anh Phong không""-vừa nói nó vừa ủ rủ 2 mắt ngấn lệ
-""Chị..chị..sao chị..."-b.vi thoáng giật mình
-""Em đừng lo..chị quên anh ấy rồi..nhưng mà hôm nay chị.. đã gặp anh ấy ở trường"-nó cười buồn
-""Gặp lại ư..nhưng mà anh ấy đã.."-b.vi lo sợ
-"Chị biết nhưng mà người đó rất giống rất giống Vi à,,"-vừa nói xong nước mắt nó lại thay nhau rơi
-"Thôi mà chị..đã lâu rồi mà,chị đừng khóc nữa...mà người đó tên gì vậy chị?"-b.vi an ủi
-"Phan Đình Tuấn"-nó đáp
-"Được rồi nếu có thể chị cho em gặp anh ấy nha.."-b.vi
-""Ừ..chị biết rồi.."-giọng nó lạc hẳn
-"Vậy thôi chị nghỉ ngơi đi..em về phòng.."-b.vi nói rồi bước nhẹ ra ngoài
Thấy chị mình buồn Bảo Vi cũng không kiềm được nước mắt..vừa ra khỏi phòng lòng nhỏ chợt khó chịu,,có chút gì đó hối hận có chút gì đó chua xót..."Mình phải làm rõ chuyện này..Phan Đình Tuấn anh là ai..."- nhỏ suy nghĩ miên man
Thật ra đã có chuyện gì...người con trai mang tên Phong ấy là ai
* NĂM TRƯỚC:*
*
*
Kính Koong..kính koong
Nghe thấy tiếng chuông Bảo Vi liền chạy ù xuống mở cửa
"Em chào anh"
"Hì chào em..Rin có nhà không em? "
"Dạ có chị em đợi anh nãy gìơ!"-Bảo Vi tươi cười-"Chị ơi anh Phong đến rồi này"
"Ừ Ừ chị biết rồi!"
Từ trong nhà bứơc ra, như một nàng tông túa nó mặc 1cái váy màu trắng chân mang giày trắng,túi xách màu trắng cả cặp kiến cũng màu trắng (không tròng)
"Anh Phong..anh Phong.."-Bảo Vi lay lay đôi vai của anh chàng
"À..À"-mặt anh chàng đỏ ửng lên
"Hềhề..nhìn gì mà nhìn đắm đuối vậy ta"-Bảo Vi trêu
-"À thì.."-Anh cứng họng
"Thôi mình đi!"-nó lên tiếng giải vây cho hoàng tử của mình
Đi ngang,nó nhìn vào mắt Bảo Vi như muốn nói với điệu bộ hăm dọa"Em đấy..coi chừng chị"
"Tạm biệt chị"-Bảo Vi hớn hở không có gì gọi là sợ những ý hăm dọa ấy
*(Lâm Thanh Phong: *16 tuổi bạn trai nó*-*lúc này là thời gian 3 năm về trước nhé, là 1 hotboy nhà giàu của Lâm gia, nam tính mạnh mẽ galăng, chiều cao 1m70,IQ:297/300. Do ba Phong là ông Hạo và ba nó là ông Tân quen biết nhau (bạn thân thời còn đi học á) và hay hợp tác trong công việc nên họ cũng không ngăn tụi nó quen nhau khi còn tuổi đi học *ngọai trừ 1 người*, họ còn dự định khi tụi nó tốt nghiệp đại học sẽ làm lễ đính hôn cho tụi nó..)
Nhưng mà định mệnh thật trớ trêu khi..
Tối hôm đó tụi nó đi chơi về..Phong dừng xe trước nhà nó,anh chàng thật galăng liền chạy mở cửa cho nó xuống,vừa bước vào nhà nó lại có cảm giác bàn tay mình bị 1 thứ gì đó rất ấm áp níu lại..đúng vậy chính là tay của Phong.....anh khẽ nói:
-"Rin nè!"
-"Dạ anh?"-nó hơi bất ngờ
-"Anh yêu em!"-Phong mạnh dạng nói (t/g:úi giời ơi.. tụi trẻ thời nay thật là..yêu vs chả đương..^^)
-""Rin biết mà..Rin cũng vậy..Rin yêu anh!""-nó đáp trong sự hồn nhiên xen lẫn ngượng ngùng (t/g: con nít qể..liu liu^^)
_*Chụt*-Phong nhẹ nhàng hôn vào má nó..
Cả 2 hiện tại đang trong tình trạng mặt đỏ như trái cà chua..im lặng khoảng 2phút...rồi Phong lấy ra 1 cái hộp bé bé bên trong là 1 cặp nhẫn tình nhân có đính vài hạt kim cương nhìn rất giản dị và sang trọng..Anh cầm tay nó đeo vào,nó cũng vậy nhưng lại trượt tay làm rơi ra đường do Bảo Vi ở đâu chui ra hù nó khiến nó giật mình (t/g: vậy là nãy giờ thấy hết roài><), nó nhìn Bảo Vi tỏ vẻ giận dổi "Cái con bé này..cái tật nói quài mà không bỏ".. nó vội chạy ra nhặt thì....."Tít..Tít..Tít"-tiếng kèn xe vang lên liên tục chạy thật nhanh lao vào nó..
-"Chị ơi cẩn thận kìa"-Bảo Vi sợ hãi
-"Áaaaaaaaaaaaa..."-nó hét
Thấy người mình yêu gặp nguy hiểm không chần chừ suy nghĩ Phong lao ra kéo tay nó giật vào trong mặc cho tính mạng mình cận kề cái ch.ết,,và..khi nó nhìn lại thì....
""THANH PHONG"-nó là hết công suất chạy lại đỡ anh và chỉ mong sao đó là mơ
Còn Bảo Vi thì hốt hoảng chạy vào nhà báo với cha mẹ và gọi cấp cứu..
""Chi..ếc nhẫ...n.."-Phong cố gượng nói
Nghe thấy vậy đang trong tâm trí hỗn loạn nó dáo mắt xung quanh tìm chiếc nhẫn rồi nhặt lại trước mặt anh chàng và khóc nức nở.
-"Rin đừng khóc..anh không muốn người anh yêu phải khóc đâu..đây tay anh đay Rin đeo cho anh đi..nhanh lên..""-Phong nói nhẹ nhàng pha chút thúc giục
Nó vội vàng cầm chiếc nhẫn rung rung đeo vào tay anh..rồi giọng nói lấp bấp
-"Anh ơi ráng lên..anh đừng bỏ Rin..Rin muốn anh phải sống..Rin muốn được anh chở đi ăn...Rin muốn anh phải ở bên cạnh Rin suốt đời..Rin...."
-"Cô bé đại ngốc,em đừng khóc nữa..ngoan nào!anh không sao đâu..anh không bỏ Rin đâu mà.."-Phong ngắt lời nó bằng 1 nụ cười gượng cố làm cho nó an tâm..
-"híc..vậy anh hứa đi.."-nó khẽ đáp
-"Ừ..anh hứa mà..nhưng mà Rin cũng phải hứa vs anh phải luôn tươi cười,không được khóc nghe chưa..nếu thấy Rin khóc anh đau lắm biết không hã..hãy tìm cho mình 1 người thật sự làm Rin hạnh phúc...ở..ở 1 nơi rất xa anh sẽ lun dõi theo Rin..bảo vệ Rin..và.. hự hự....và..Rin hãy biết rằng anh-Lâm Thanh Phong mãi yêu Rin.."-Phong nói trong nước mắt..
-""Híc..Rin biết mà..anh đừng nói nữa..đừng nói nữa..Rin xin anh.."-nó khóc lớn nói
-"Rin à..anh..anh bùn ngũ.."
-"KHÔNG..KHÔNG ĐƯỢC NGỦ ANH NGHE EM NÓi KHÔNG LÂM THANH PHONG ANH KHÔNG ĐƯỢC NGỦ""-nó hét
-"Anh....xin...lỗi..."
Nói rồi Phong ngất đi mặc cho những tiếng gào la luôn nhắc tên anh....."THANH PHONG"......................
*BỆNH VIỆN: *
Xe cấp cứu vừa dừng lại thì lập tức có rất nhiều y bác sĩ đi ra đưa Phong vào trong..còn nó thì vẫn cứ khóc và cầu cho anh sẽ qua khỏi kiếp nạn này..
30p...1h..1h30..2h...đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì....
2h..2h30..3h.....*tink*....1 vị bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mõi và có chút đượm buồn trên gương mặt đầy mồ hôi...Thấy BS bước ra nó vội chạy đến vs chiếc váy màu đỏ do bị nhuộm máu của Phong và nói như 1 lời khẩn cầu..
-""BS..anh ấy không sao đúng không.."
-"XIN LỖI CHÚNG TÔI ĐÃ CỐ GẮNG HẾT SỨC ANH ẤY BỊ MẤT QUÁ NHIỀU MÁU.."-vị BS nói
-"Sao..các người làm ăn cái kiểu gì vậy hả..tôi... tôi sẽ cho cái bệnh viện này phá sản.."-ba Phong lao đến nằm lấy cổ áo của BS quát lớn
-""Bình tĩnh đi ông.."-bA nó chạy đến kéo ba Phong ra
-"Chúng tôi rất tiếc"-BS nói rồi bước đi...
Nó ngã quỵ xuống từng lời từng chữ đập vào người nó,nó đau lắm,khóc òa lên nó hét
"Anh đã hứa vs Rin rồi mà,sẽ không bỏ Rin mà..Lâm Thanh Phong..anh ác lắm.."
-"Con gái! bình tĩnh lại đi con.."-mẹ nó đỡ nó ôm vào lòng
-"Mẹ ơi..híc..híc"-nó cũng quay qua ôm chặt lấy bà khóc lớn
-"Mẹ hiểu mẹ hiểu mà...con cứ khóc đi..khóc đi.."-bà vuốt tóc nó an ủi,lệ cũng bắt đầu rơi
-"Phong ơi..sao con bỏ mẹ mà đi...mẹ có lỗi vs con Phong ơi"-bà Hoa mẹ Phong cũng khóc òa lên,...***nhưng vì sao bà ta lại nói "Mẹ có lỗi vs con.." bà ta đã làm gì***
Nhìn thấy cảnh này các nhân viên y tế đi ngang qua cũng phải rơi nước mắt...và đâu đó trong 1 góc tường có 1 cô bé tầm 12 tuổi đang cố kìm những tiếng nấc thảm thương "Híc..chị ơi em xin lỗi..chỉ vì em mà làm cho chị và anh Phong xa nhau, chỉ vì sự đùa giỡn ngu ngốc của em mà làm tan vỡ 1 tình yêu vốn dĩ rất hạnh phúc,,chỉ vì những điều ấy mà em làm chị và mọi người phải khóc, phải tổn thương nhiều đến vậy.....híc chị ơi là em là 1 kẻ tội đồ....."
Rồi từ xa xa -"Anh Vi,,Anh Vi con làm sao vậy Anh Vi"-pama nó hoảng hốt
-"Cô bé bị suy nhượt cơ thể do kiệt sức và đã kích nên mới ngất, gia đình không cần lo chỉ cần nghĩ ngơi sẽ khỏi"-BS nói
-""Cám ơn BS"-pa nó nói vs giọng trầm buồn.......
Sau khi tỉnh dậy nó vẫn không thể quên cái cảnh Phong ra đi trước mặt nó...bao nhiêu kỉ niệm vui buồn của 2 đứa ùa về...nó nói trong tiếng nấc
"Tại sao anh lại bỏ Rin...tại sao anh không giữ lời hứa...tại sao vậy..."rồi hàng trăm hàng ngàng câu hỏi đặt ra vây quanh nó bắt đầu bằng 2 chữ "Tại sao"
Bỗng có 1 cơn gió nhẹ thoảng qua khiến nó có cảm giác ấm áp có cảm giác được ai đó che chở.....-""Là anh đúng không"-nó ngốc nghếch tự nhủ rồi thiếp đi lúc nào không hay..................
---------------------
Hazzzzza....tập này bi thương quá à...bùn cho nó mới có 14t mà đã phải chịu nhìu đau khổ như vậy...
Tiết lộ chương sau cho mọi người đỡ hóng nè:"Trong những ngày đám tang của Phong nó tự hành hạ bản thân không ăn uống gì cả...và trong 1 lần dầm mưa về thì nó xỉu trên đường được 1 người đàn ông cứu......................................................ông ta là ai...liệu khi gặp ông ta cuộc sống nó có thay đổi không?nếu có thì sẽ như thế nào...."...nhớ theo dõi để biết nhá 😍😍
----------------