Chương 66
Giọng nói kia rơi vào trong tai Giản Dao tựa như dây đàn khẽ khàng rung động. Tiếng ngân không dứt, khó mà bình tĩnh nổi.
Cổ cô thậm chí hơi cứng đờ, muốn ngẩng đầu lên, nhưng nó lại không nghe theo sai bảo.
Phương Thanh ở bên cạnh cũng khiếp sợ ngẩng đầu, trong nháy mắt im bặt.
Cuối cùng Giản Dao vẫn nhìn qua.
Người xung quanh đều như thường, tất cả đều im lặng. Cách lớp cửa kính, Giản Dao nhìn thấy anh đứng ở trong hành lang.
Ngài Bạc vẫn mặc bộ âu phục màu đen như cũ, áo sơ mi màu trắng, giày da bóng loáng, cẩn thận tỉ mỉ. Anh gầy đi rất nhiều, âu phục hơi rộng, đứng im ở đó giống như một cái giá treo móc áo. Bàn tay gầy gò trắng bợt đặt trên chiếc gậy màu đen bóng loáng, không hiểu sao khiến Giản Dao cảm thấy bất ngờ.
Trên mặt anh đeo một chiếc kính râm, sắc mặt lạnh lẽo.
Vì vừa rồi anh ăn nói ngông cuồng, nên có rất nhiều người đang nhìn anh, còn vẻ mặt anh không hề thay đổi, lững thững đi về phía trước.
Bỗng nhiên khi đi qua cửa sổ, anh hơi dừng bước.
Trong nháy mắt tim Giản Dao đập lạc nhịp.
Mặt anh vốn nhìn thẳng về phía trước, lúc này cách tấm kính, như thể có linh cảm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Phương Thanh ở bên cạnh, cúi đầu mắng “Shit”. Nhóm cảnh sát cũng không rõ nguyên nhân.
Viền mắt Giản Dao dần ẩm ướt, nhìn thấy mái tóc màu đen của anh, nhìn thấy chiếc kính râm đen sì che ánh sáng, theo bản năng khẽ vươn tay ra, chạm vào tấm kính, khẽ gọi: “Cận Ngôn…”
Song cách lớp kính, anh không nghe thấy, giống như chưa phát hiện ra điều gì, quay đầu đi, vẻ mặt lạnh nhạt, bước tiếp về phía trước. Bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Giản Dao đứng tại chỗ, cả người vẫn còn cứng đờ. Phương Thanh trợn trừng mắt nhìn cô.
Một suy nghĩ đột nhiên vọt vào trong đầu cô: thoạt nhìn anh chả khác gì với trước kia.
Ngoài việc đôi mắt không nhìn thấy mà thôi.
Tại sao đã lưỡng lự rồi còn đi nơi khác?
Tại sao còn không quay về bên cạnh cô?
Phương Thanh kéo lấy cánh tay Giản Dao, cô hoàn hồn, theo bản năng cùng anh ta đuổi theo. Đúng lúc này, một người đi theo Bạc Cận Ngôn từ trong văn phòng Thiệu Dũng đi ra, hai tay đút trong túi quần, bộ dáng nhàn nhã. Phương Thanh nhìn thấy người nọ, lại mắng câu “Shit”. Người nọ nghe thấy, quay đầu nhìn thấy Giản Dao và Phương Thanh, ngây người tại chỗ: “Lão Phương, chị dâu…”
Phương Thanh cười lạnh không nói.
Giản Dao thấp giọng nói: “Cậu còn biết gọi tôi là chị dâu.”
An Nham vô cùng xấu hổ, quay đầu nhìn Thiệu Dũng đứng ở cửa, vẻ mặt mỉm cười nhìn bọn họ, nhất thời hiểu ra tất cả chuyện này là do lão cáo già sắp xếp. Chân tay cậu hơi luống cuống, trong lòng xuất hiện cảm giác kì dị, giống như đứa trẻ trốn học, bị cha mẹ vừa vặn bắt được. Nhất thời cũng không biết Bạc Cận Ngôn thế nào, đành hàm hồ nói: “Cái kia… Em đi trước nhìn xem anh ấy thế nào, anh ấy không nhìn thấy, bên cạnh cần có người…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Phương Thanh lấy cánh tay đè lên tường, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nói không ra lời.
“Đã một năm…” Phương Thanh lạnh nhạt nói, “Sao mắt mở to thế, vẫn còn dùng được chứ?” Nói xong ra hiệu bằng mắt cho Giản Dao.
Giản Dao chỉ gật đầu một cái, đuổi theo Bạc Cận Ngôn.
Cô bước nhanh trong đám người, cảnh sát, kẻ tình nghi, huy hiệu cảnh sát, tường trắng đều xẹt qua bên đường. Thế giới giống như an tĩnh lại. Trước mắt cô chỉ có một con đường nhỏ sáng ngời, bóng dáng cao lớn cô độc, đi phía trước, không quay đầu lại.
Giản Dao kìm nén không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô luôn tự nói với bản thân, người đàn ông như anh nhìn thì ngây thơ nhưng thực ra thâm trầm, sẽ rời đi khi nên đi, sẽ trở về khi nên về.
Nhưng nếu gặp lại thì sao? Gặp lại ở một góc vô danh vận mệnh bỏ quên.
Giản Dao đột nhiên dừng bước.
Cô vẫn đuổi theo anh.
Bạc Cận Ngôn ngồi ở một băng ghế dưới mái hiên, chiếc gậy đặt bên cạnh, chắc chắn là đang đợi An Nham.
Giản Dao cách dòng người nhìn anh.
Anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi, giống y như xưa. Rất nhiều người đi qua trước mặt anh, vẻ mặt anh lãnh đạm, giống như một thân cây, lười nhác chẳng muốn cử động.
Có khoảnh khắc, Giản Dao vô cùng kích động, muốn chạy tới trước mặt anh, ôm hai chân anh, ngẩng đầu nhìn anh. Nhất định anh sẽ khiếp sợ, thất thố. Song Giản Dao không hề nghi ngờ về chuyện anh nhất định sẽ dang tay ra vuốt ve ôm lấy cô, giống như cô làm với anh.
Nhưng có một loại cảm giác không nói nên lời ngăn cô làm như vậy.
Cô tự hỏi mình là như thế này sao? Trong những ngày rời khỏi cô, anh cứ im lặng yên tĩnh như vậy, sống tại một góc nào đó. Không ai biết được tiếng tăm của anh, không ai biết được truyền kì về anh, cũng không ai biết được vết thương trên khắp người anh.
Đây là cách anh muốn sao?
Giống như trước kia.
Anh từng bị thương nặng trong vụ án tên biến thái hoa tươi ăn thịt người, giống như rùa trốn vào vỏ, trở lại quê hương đã xa cách nhiều năm, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Hiện tại, anh lại co vào trong ấy.
Nhưng lần trước, cơ thể anh đã nát vụn.
Lúc này lại là trái tim. Trái tim đã vỡ vụn của Bạc Cận Ngôn làm sao có thể vá lành đây?
Đúng lúc này di động của Bạc Cận Ngôn vang lên. Tay anh sờ vào túi, lấy di động ra, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý: “Được rồi, nếu đội trưởng Thiệu đã chân thành mời, vậy hiện tại tôi sẽ trở về giúp đỡ các anh phá vụ án này.”
Anh đứng lên, quay lại con đường cũ, đi về phía cô.
Trong nháy mắt đó, máu cả người Giản Dao như đông đặc, biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn không thể che giấu được cảm giác, cơ thể cứng ngắc, nóng lên.
Bạc Cận Ngôn đi đến trước mặt cô, chiếc gậy còn chạm vào mũi chân cô. Anh dừng lại.
“Xin lỗi.” Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh, lịch sự.
Giản Dao giơ tay che mặt mình, im lặng tránh đường cho anh.
Bạc Cận Ngôn dường như không phát hiện ra, chậm rãi lướt qua cô.
Một lát sau, cuộc họp nghiên cứu và thảo luận về vụ án sẽ bắt đầu. Biết được Bạc Cận Ngôn cũng tham gia, tâm trạng Phương Thanh như thùng pháo, không biết sẽ phát nổ lúc nào. Nổ tung khiến anh ta tràn đầy niềm vui hay là sẽ khiến nội tâm đau nhức.
Nhưng lúc này anh ta càng lo lắng cho cô gái kia hơn.
Phương Thanh chả có lòng dạ đi tìm Bạc Cận Ngôn và An Nham ôn chuyện, anh ta tìm một lúc lâu, mới tìm thấy Giản Dao đang ở trên sân thượng.
Khi anh ta đi lên, Giản Dao đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt sưng to. Quen biết đã hơn một năm, lần đầu tiên Phương Thanh nhìn thấy cô khóc dữ dội như vậy, nhưng điều này cũng là hiển nhiên.
Giản Dao im lặng đứng bên lan can. Phương Thanh châm điếu thuốc, đứng bên cạnh cô, nói: “Vừa rồi hai người…”
“Em không nói gì với anh ấy.”
“Tại sao?”
Giản Dao bỗng nhiên nghẹn ngào: “Nói không nên lời.”
Tim Phương Thanh nhói lên vì người bạn kiêm người em của mình. “Shit…” Anh ta khẽ mắng một tiếng, lại nói, “Nếu không anh đi đánh cậu ta nhé?”
Giản Dao miễn cưỡng cười: “Không được.”
“Ép cậu ta viết bản kiểm điểm và đơn ly hôn?”
Giản Dao vẫn lắc đầu: “Không được.”
Phương Thanh thở dài: “Giản Dao, sao em lại có thể dịu dàng với cậu ta như vậy? Giữa hai người, sao em luôn là người bước nhiều hơn vậy?”
Đã có người từng nói lời này khi còn sống. Vành mắt Giản Dao vốn đã khô, đột nhiên lại đỏ ửng.
“Lão Phương, anh đừng nói nữa.” Cô nói.
Phương Thanh “Ừ” một tiếng.
Nhưng một lát sau, anh ta lại nói: “Chúng ta sắp phải xuống họp rồi. Bọn Bạc Cận Ngôn cũng tham gia.”
Giản Dao: “… Em biết rồi.”
Một năm nay, mỗi lần nhắc đến Bạc Cận Ngôn và An Nham, vẻ mặt Phương Thanh chưa bao giờ dễ chịu. Lúc này anh ta chậm rãi nhả khói, nói: “Anh thực sự chưa từng thấy cảnh sát nào mắt đã mù mà vẫn kiên trì phá án. Dù cơ thể khỏe mạnh cũng chả làm được. Ạnh chàng nhà em đúng là đàn ông. Cậu ta muốn đứng lên từ chỗ đã vấp ngã.”
Từ lúc bắt đầu, An Nham đã bị Phương Thanh khóa trái vào một căn phòng nhỏ. Cậu kích động không yên, muốn gọi điện thoại báo tin cho Bạc Cận Ngôn, nhưng gã này tính tình vốn cổ quái, hôm nay không biết phát điên gì, sống ch.ết không chịu nhận điện thoại của cậu.
Cuối cùng An Nham đã gọi được một cảnh sát giúp mình mở cửa, nhưng lại bị Thiệu Dũng gọi vào phòng họp. Đi vào cửa nhìn thấy mọi người đã ngồi đông đủ. Thiệu Dũng, mấy người cảnh sát quen trong đội, Bạc Cận Ngôn… Bên kia là Phương Thanh và Giản Dao.
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vô cùng bình tĩnh, gậy đặt bên cạnh bàn, ngồi thẳng không nhúc nhích. An Nham nhất thời có phản ứng: Cậu ta không biết đối mặt thế nào đây? Shit!
Còn Phương Thanh vẫn là đôi mắt chim ưng, híp mắt cười chế nhạo cậu và Bạc Cận Ngôn, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn so với mùa đông. Khiến An Nham bất ngờ là chị dâu luôn dịu dàng lúc này thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ít nhất ở ngoài mặt cô vẫn cúi đầu xem tài liệu, một lát sau ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Ánh mắt im lặng như nước, An Nham không thể nhìn ra điều gì.
Thiệu Dũng bình tĩnh, làm như không có việc gì, cấp dưới của ông cũng là vẻ mặt nghiêm nghị. Thiệu Dũng hắng giọng: “Chuẩn bị họp.”
An Nham ngồi bên cạnh Bạc Cận Ngôn, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh. Tay đặt xuống dưới bàn, khẽ chạm vào Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: “Có chuyện thì nói, đừng có sờ tôi.”
An Nham: “…”
Phương Thanh ở đối diện nhìn thấy An Nham vụng trộm, biết dụng ý của cậu, không nhịn được, thấp giọng nói: “Tiểu tử cậu..”
Cả bàn họp yên tĩnh.
Giản Dao ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, tim đập thình thịch.
Anh dường như cũng hơi hoảng hốt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai người bọn họ, sắc mặt dường như hơi căng thẳng.
Qua một lát, anh mới thấp giọng từ tốn nói: “Hóa ra là… Phương Thanh đến đây.”