Chương 79

Một cây rơm cuối cùng chất lên lưng lạc đà, là Trần Cẩn nghe được từ đồng hương nơi đó, nghe về lời đồn có liên quan đến quá khứ của Nhiếp Thập Quân. Khi cô ta học trung học từng có một cô gái tự sát vì cô ta. Người đưa ra lời đồn cam kết là thật, nói Nhiếp Thập Quân dụ dỗ cô gái, xui khiến cô gái tự sát, còn cô ta lại chùn bước.


Cuối cùng Trần Cẩn đã tìm được lí do để cho mình ra tay. Nhiếp Thập Quân đã từng tuyên bố sẽ bám lấy Phùng Duyệt Hề cả đời. Nếu cô ta tham sống lại còn oán hận, cũng lấy mạng sống uy hϊế͙p͙ Phùng Duyệt Hề thì làm thế nào? Chuyện này vô cùng có khả năng xảy ra. Đời người dài như vậy, sớm muộn cũng phải loại trừ phiền toái này.


Nếu không hãy đem nó trở thành vết nhơ của gã đi. Gã vốn có thể có gia đình vô cùng hoàn mỹ, người vợ xinh đẹp, ngưỡng mộ tôn kính gã. Sau đó bọn họ sẽ có hai đứa con ưu tú giống như gã…
“Tại sao lại là con bướm?” Phương Thanh hỏi.


Cách cửa kính tối màu, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng đợi đáp án này.
Trần Cẩn im lặng một lát, đáp: “Bởi vì… thích.”


Là bắt đầu từ khi nào ư? Từ thời niên thiếu nhìn thấy con bướm tự do bay lượn trên núi, bắt đầu từ đó chăng? Trần Cẩn đã không còn nhớ rõ nữa. Chính là từ đó bắt đầu đam mê con bướm mắt kép đen kịt tàn nhẫn kia. Luôn cảm thấy trong màu đen tĩnh mịch cất giấu bí mật không muốn để cho người khác biết được. Bí mật thuộc về thế giới kia.


Cho nên vào một ngày nào đó cũng nhìn thấy con bướm ở trong giấc mơ kì quái. Gã nhìn thấy một thiếu niên cầm dao đứng, com bướm đậu trên vai gã. Hình ảnh đó vô cùng quen thuộc, luôn cảm thấy đã nhìn thấy ở nơi nào đó. Là kiếp trước hay là lời tuyên bố từ trời cao?


available on google playdownload on app store


Sau khi tỉnh lại, gã bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ là do sự kích thích linh cảm và nhạy bén của mình mà thôi.


Sát thủ hồ điệp, ngụy trang thành sát thủ hồ điệp. Quan hệ giữa Nhiếp Thập Quân và Phùng Duyệt Hề che giấu rất sâu, người ngoài không biết được, chỉ cần ngụy trang thành sát thủ liên hoàn giết người trên TV là có thể thoát khỏi tầm ngắm của cảnh sát.
Gã nghĩ kế hoạch này thực sự hoàn mỹ.


Thế giới này, đời người, đều rất hoàn mỹ.
So với Trần Cẩn, khi kể về chuyện cũ, Thạch Bằng có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều.


Anh ta được phép hút thuốc trong phòng thẩm vấn, im lặng một lúc, lên tiếng: “Tôi thật sự không nghĩ tới bọn họ sẽ đi đến bước ngày hôm nay. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới Trần Cẩn sẽ giết người.”
Phương Thanh hỏi: “Trước đó anh có biết quan hệ giữa Phùng Duyệt Hề và Nhiếp Thập Quân không?”


Thạch Bằng lắc đầu: “Mấy năm gần đây công việc bận quá. Trước đó quả thật cảm thấy con người Nhiếp Thập Quân có chút kì quái không nói nên lời, từng suy đoán với Trần Cẩn, nhưng cũng không đi sâu vào.”
Phương Thanh: “Quan hệ những năm gần đây của anh và Nhiếp Thập Quân thế nào?”


Thạch Bằng bóp trán nói: “Không quá tốt. Quả thực tôi thích cô ấy đã nhiều năm, chuyện này bạn bè bên cạnh đều biết, nhưng dần dần cảm thấy cô ấy cũng đã thay đổi. Nói như thế nào nhỉ, là ham tiền tài. Thực ra Trần Cẩn không biết hồi trung học tôi từng hôn Phùng Duyệt Hề, cô ấy cũng rất thích tôi. Nếu tôi bằng lòng thì đã sớm theo đuổi xong rồi. Sau đó tôi vào nhà máy, cô ấy dần bất hòa với tôi, tôi cũng rất bận rộn. Dần dần tôi cũng chẳng để ý chuyện đó, cô ấy cũng tốt nghiệp đại học quay về, nên gặp mặt nhiều hơn.”


“Cô ta thường xuyên nhận quà của Nhiếp Thập Quân?”
Thạch Bằng im lặng một chút, gật đầu đáp: “Đúng thế, thỉnh thoảng còn lấy ra xem trước mặt chúng tôi nữa, chúng tôi còn hỏi ai tặng nhẫn, túi…”
Là từ lúc đó đột nhiên cảm thấy phần tình yêu này hơi nông cạn.


“Cảm thấy cô ấy làm không đúng, cũng đã từng nói với cô ấy mấy lần, nhưng cô ấy làm như không để tâm.” Thạch Bằng nói, “Thực ra tôi thích cô ấy nhiều năm như vậy. Cô ấy là nữ thần của rất nhiều người thời niên thiếu, nhưng tình cảm của tôi cũng dần phai nhạt. Loại chuyện tình cảm này cũng tùy duyên vậy. Nhưng tôi thực sự không hiểu được, sao bọn họ có thể vì chuyện này mà giết người, còn giết người vô tội để che giấu chân tướng! Đó là phạm tội giết người đấy! Tôi cảm thấy mình rốt cuộc không còn hiểu bọn họ nữa, rốt cuộc thế này là sao?”


Phương Thanh hỏi: “Trần Cẩn nói thời niên thiếu mấy người thường lên núi ở quê nhà, thường xuyên nhìn thấy con bướm. Cũng là từ lúc đó bắt đầu say mê con bướm. Theo tôi quan sát là như vậy sao?” Câu này là Giản Dao hỏi.
Đưa ảnh chụp hiện trường tội phạm cho Thạch Bằng.


Những tấm ảnh này chưa bao giờ công bố ra bên ngoài, ánh mắt Thạch Bằng trừng lớn, nhìn thi thể lạnh như băng nằm giữa hình vẽ con bướm, anh ta cảm thấy dựng hết tóc gáy.
“Hình như… là vậy chăng.” Anh ta thì thào đáp.


Văn phòng buổi chiều yên tĩnh. An Nham mang máy pha cà phê từ biệt thự đến, càu nhàu mấy tiếng, trong phòng mùi thơm ngào ngạt.


Bạc Cận Ngôn ngồi ngay ngắn, máy đọc trong tay đọc lại lời khai của Trần Cẩn và Thạch Bằng ngày hôm nay. Đợi máy đọc xong, anh bỏ xuống, có chút cảm thán, lại có chút hưng phấn, nói: “Hiện tượng này thú vị thật, hoàn toàn chứng thực kết luận tâm lý học tội phạm về giáo dục trẻ em.”


Giản Dao ngồi ở bàn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh. Trong phòng hiện tại chỉ có hai người bọn họ. Dường như khẳng định cô chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú, anh bắt đầu chậm rãi nói: “Cuộc sống của Thạch Bằng không ổn định, thành tích không tốt, thi vào trường đại học thất bại, còn thích đánh nhau gây chuyện, tốt nghiệp làm công nhân bình thường, nhưng anh ta lại từng bước đi trên con đường chính đạo, thay đổi cuộc sống trở thành một kỹ sư. Hơn nữa có được tam quan và lựa chọn đúng đắn, xử sự thản nhiên, tâm lý khỏe mạnh.


Từ nhỏ Trần Cẩn đã là học sinh giỏi, tấm gương trong mắt mỗi người. Gã hiếm khi cho phép mình phạm sai lầm, hơn nữa trong cuộc sống luôn quan trọng hóa các vấn đề: lên lớp, thăng chức… Gã thoạt nhìn chưa từng phạm sai lầm gì. Vì thế khi gã gặp phải một thất bại, cảm giác mất mát và trống rỗng trong công việc, cùng với tình yêu không thuận lợi, căn bản không thể vượt qua. “Xuất sắc” và “không thể phạm sai lầm” trong một thời gian dài tạo thành áp lực trường kỳ của gã. Gã thích con bướm, chính là bởi vì con bướm tượng trưng cho “tự do”. Cuối cùng sau nhiều lần bị Nhiếp Thập Quân kích thích và xung đột, gã bùng phát giết người.


Có thể thấy được, cần phải suy nghĩ lại về tinh anh giáo dục trong đất nước ta. Nghe nói hiện tại rất nhiều cha mẹ yêu cầu nghiêm ngặt với con cái, mọi thứ phải làm thật xuất sắc. Song con người sẽ luôn phạm sai lầm, nói từ ý nghĩa này, đời người thường xuyên phạm một ít sai lầm sẽ có năng lực chống cự càng mạnh với thất bại, còn người chưa từng phạm sai lầm bao giờ là nguy hiểm. Nó chứng tỏ người đó thiếu kinh nghiệm và tâm trạng đối mặt với thất bại. Tuy Trần Cẩn là giết người vì tình, nhưng đây là ví dụ điển hình trong việc giao dục con trẻ thất bại.


Anh nghĩ sau này khi chúng ta làm cha mẹ, phải cho phép Bạc Giản hoặc Bạc Dao của chúng ta lớn lên trong việc phạm sai lầm mới là thực sự hoàn mỹ.”


Trong một lần hai người trò chuyện, đã quyết định đặt tên cho con cái trong tương lai là Bạc Giản và Bạc Dao. Giản Dao không nghĩ tới hiện tại anh đột nhiên nhắc tới. Nhìn khuôn mặt nghiêng của anh bình thản dưới kính râm, nhưng lại dường như không có việc gì, giống như đang ở trong nhà, chỉ là một lần trò chuyện bình thường, bọn họ chưa từng bao giờ chia xa.


Giản Dao bỗng nhiên khó chịu, không biết nói gì.






Truyện liên quan