Chương 93
Ông vì phá vụ án buôn bán trẻ em mà đứng bên ngoài trời đông hơn ba mươi tiếng, tuổi còn trẻ mà vì bị lạnh nên mắc bệnh cảm. Hôm đó hai người con gái của ông đều ở trong hiện trường xảy ra vụ án, bởi vì ông đã sớm khoá trái tủ nên tránh được một kiếp, nhưng con gái lớn Giản Dao lại tận mắt nhìn thấy quá trình hung án, rất lâu sau đó đều không mở miệng nói chuyện.
Thống khổ và hối hận, giống như hung thủ từng bước xâm chiếm tim Lạc Lang, ngày ngày đêm đêm xâm chiếm. Anh ta nghĩ tới việc đi tự thú, nhưng nghĩ đến cuộc sống trong ngục, thậm chí có khả năng bị cha mẹ vứt bỏ, anh ta lại lui bước...Cuối cùng cảnh sát vẫn không tìm tới cửa. Anh ta thoát rồi. Từ đó về sau, Thạch Đầu Tử kia vĩnh viễn bị giam trong phòng khách nhà họ Giản, tay cầm dao nhuốm máu, hai mắt rưng rưng, không biết làm sao.
Trời sắp tối đen, chỉ có thể dựa vào ánh sáng nhạt để nhìn thấy mặt. Lúc này Lạc Lang ba mươi sáu tuổi ý thức cũng không còn tỉnh táo. Ánh mắt anh ta nhìn Bạc Cận Ngôn rồi lại lướt đến mặt Giản Dao. Đột nhiên có sự mừng rỡ xuất hiện trong lòng anh ta. Đó là đôi mắt như thế! Tinh khiết, đen nhánh, an tĩnh, bao la mờ mịt ở trong đôi mắt kia. Khi còn sống, cuối cùng, anh ta lại được gặp đôi mắt này. Ánh mắt của cô không khác gì với cha mình. Đó là ánh mắt Lạc Lang ngưỡng mộ, kính sợ, tưởng niệm. Hai chân anh ta mềm nhũn, đột nhiên quỳ xuống.
Thực ra, người trước mắt là Giản Dao hay là Giản Dực, anh ta cũng đã không còn phân biệt được. Sau lưng là vách đá, anh ta giống như quỳ gối trong phòng khách năm đó.
"Xin lỗi...Xin lỗi..." Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không rõ là sợ sệt hay là si dại, "Xin em tha thứ...khoan dung cho anh..." Nước mắt anh ta đầy mặt.
Bạc Cận Ngôn cầm súng không nhúc nhích, nghe thấy tiếng nói, vẫn nhìn về phía Lạc Lang. Lúc này, khẩu súng trong tay Giản Dao ngắm chuẩn xác vào đầu Lạc Lang. Cô nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên đau khổ của anh ta, trong lòng hỗn loạn, không biết trả lời như thế nào. Nước mắt dần trào ra, làm nhoè hai mắt.
Cô im lặng khiến cho Lạc Lang như rơi vào hầm băng, có lẽ trước khi đến gần cái ch.ết, người ta chắc chắn sẽ có ý nghĩ điên rồ, hai mươi năm nay anh ta đều khao khát nhận được sự khoan dung của cô. Thậm chí anh ta còn bắt lấy ống quần cô, ngẩng đầu, chờ đợi nhìn cô, nói lần nữa: "Giản Dao...xin em tha thứ cho anh...Anh không muốn gì hết, hai mươi năm nay, anh chỉ muốn một câu...tha thứ của em..."
Anh ta khóc lóc khiến cho Giản Dao cảm thấy rầu rĩ. Cô cũng biết anh ta không thể sống lâu được, cho dù hôm nay trọng thương không ch.ết thì không bao lâu sau cũng sẽ bị phán tử hình. Đột nhiên, những hình ảnh qua lại với anh ta xông lên đầu. Đó là buổi tụ tập đồng hương do Lý Huân Nhiên tổ chức, anh ta âu phục thẳng thớm yên tĩnh ngồi, chân thành cười nói với cô: "Giản Dao, khi còn bé anh từng dẫn em và Huân Nhiên đi câu cá đấy." Còn cả vụ án sát thủ mặt nạ, An Nham và Phương Thanh bị nổ bom, cô bị bom nổ đánh văng ra đất, là anh ta ôm lấy cô, còn đối mặt với một trong những tên sát thủ.
Đã hơn một năm nay, như một người bạn, như một người anh, như một người tri kỉ không hề vượt rào, dịu dàng khắc chế. Không ai nhìn ra được anh ta bị bệnh tâm thần biến thái tích tụ nhiều năm, ngay cả Giản Dao qua lại lâu ngày cũng không nhận ra...
Nhưng mà tha thứ sao?
Vào khoảnh khắc anh ta đi đến bước đường cùng, cầu xin tha thứ với tội anh ta gây ra cho cha cô.
Họng súng Giản Dao hơi run run. Từng cơn lạnh từ trong trí nhớ xâm nhập vào ngực. Cô vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Anh như phát hiện ra tâm tư cô, chỉ lặng lẽ nói: "Làm theo ý em đi."
Nước mắt tràn vào hốc mắt, Giản Dao lại nhìn về phía Lạc Lang. Lạc Lang cũng chăm chú nhìn cô.
"Tôi không có cách nào tha thứ cho anh." Giản Dao từ từ nói, "Vĩnh viễn cũng không thể." Trong lòng cô chẳng hiểu sao có một thanh dao cùn từ từ cứa vào.
Sắc mặt Lạc Lang trắng bệch, hoảng hốt cứng ngắc như một bức tượng. Sau đó anh ta mỉm cười, nụ cười vô cùng chát chúa hoảng sợ. Anh ta cúi đầu xuống, hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống: "Anh biết rồi...Anh biết rồi...Anh biết rồi..."
Anh ta không ngừng nói những lời này, rõ ràng tinh thần đã gần như sụp đổ. Đột nhiên, trong mắt anh ta nổi lên sự lạnh lẽo. Giản Dao rùng mình, định quát dừng lại: "Không được cử động!" Đã không còn kịp, Lạc Lang dù đang bị trọng thương lại vô cùng nhanh nhẹn, xoay người nhảy xuống vách núi.
Đây là vách núi dựng đứng, sâu và đen không thấy đáy, có gió thổi vù vù.
Thực ra tất cả chỉ dừng lại vài giây, Giản Dao thậm chí cũng không đuổi kịp. Cả người Lạc Lang treo bên vách núi, Bạc Cận Ngôn cách anh ta gần nhất, trong thời khắc cuối cùng ra sức bắt lấy, không ngờ người mù này lại bắt được cánh tay anh ta. Tuy nhiên Lạc Lang đã quyết chí ch.ết, trong mắt khôi phục sự tỉnh táo, cười ha ha, cũng không nhìn Giản Dao, chỉ nhìn người trước mặt: "Bạc Cận Ngôn, sao anh lại xác định được...tôi chính là sát thủ hồ điệp?"
Bạc Cận Ngôn không đáp, chiếc kính râm trên mặt anh tụt xuống, rơi xuống vách núi.
"Năm đó sát thủ mặt nạ tấn công, làm sao anh biết được kế hoạch của bọn chúng, gửi tin nhắn cảnh báo cho Giản Dao?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
Lạc Lang hơi giật mình. Sau đó trên mặt anh ta có biểu cảm kì lạ nào đó. Mê man, hoang mang, đau khổ, thay đổi kì lạ...Anh ta đột nhiên mỉm cười, sau đó nắm chặt tay đấm lên mu bàn tay Bạc Cận Ngôn, anh bị đau, cuối cùng không thể không buông tay ra.
Lạc Lang rơi thẳng xuống dưới.
Như là bươm bướm bay vào bầu trời, như là con người rơi vào phần mộ, mang theo bí mật chưa rõ, mình anh ta bay đi.
Cuối cùng anh ta đã được tự do.
Vực thẳm, ngọn núi này yên tĩnh bao la giống như một giấc mộng. Giản Dao dìu Bạc Cận Ngôn, đứng bên vách núi: "Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh ta chỉ cầu xin sự tha thứ của em. Em lại không tha thứ. Đối với một kẻ tâm thần biến thái, có phải em quá hà khắc vô tình không?"
Bạc Cận Ngôn tháo kính xuống, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt. Trong bóng tối, Giản Dao không thấy rõ vẻ mặt anh.
Anh nói: "Thù hận không thể khiến con người ta thực sự vui vẻ. Nhưng mà thông cảm cũng không chắc chắn có thể cứu vãn kẻ sa đoạ. Hắn đã mắc bệnh tâm thần biến thái nhiều năm, cho dù em nói một tiếng thông cảm, hắn cũng không thể nào trở lại như người bình thường. Cái ch.ết của cha em có lẽ là nguyên nhân lớn nhất kích thích bệnh của hắn, nhưng có rất nhiều nguyên nhân khác tạo thành một kẻ tâm thần biến thái. Em không nên tự trách, cứ làm theo lòng mình. Hơn nữa dù em thông cảm cho hắn thì tội ác hắn gây ra những năm qua, nhất là những người vô tội đã bỏ mạng, hắn căn bản không đáng để tha thứ."
Giản Dao im lặng thật lâu, dựa vào trong ngực Bạc Cận Ngôn. Bọn họ lặng lẽ ôm lấy nhau, cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe cảnh sát, những người khác chạy đến.