Chương 12: Có chút đau lòng
Edit: ItzYen
Tại sân bay của thành phố S.
Lý Thanh Viễn kéo hành lí cùng Phương Vũ vừa đi vừa nói.
"Lý tổng, tý nữa ngài thực sự sẽ không đến công ty?" Phương Vũ muốn xác nhận lại nên hỏi.
"Không, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi." Mới trở về, Lý Thanh Viễn nghĩ nên về nhà nghỉ ngơi trước đã.
"Thế nhưng Tô tổng ngài ấy nói buổi chiều hôm nay sẽ bàn bạc về lần hợp tác sau này." Phương Vũ lại nói.
"Đó là chuyện của các người, tôi chỉ là cố vấn pháp luật, hợp đồng đã làm xong, tôi không liên quan nữa." Lý Thanh Viễn cảm thấy việc này không quan trọng thì nói.
"Thế nhưng ở buổi đàm phán của cuộc hợp tác này ngài có tham dự toàn bộ, tôi nghĩ công ty rất muốn nghe lời đề nghị của ngài." Phương Vũ nói.
"Anh không phải cũng tham dự sao, cũng giống tôi thôi." Lý Thanh Viễn nhịn không được mà phàn nàn, "Nếu tôi mà là anh thì làm sao kiên trì được mà đi theo Tô Hàng tận mấy năm chứ, đi công tác một tuần lễ, vừa xuống máy bay thì đã phải họp rồi, quả thực không có nhân tính."
"Công việc sao, đều như vậy cả. Lần trước BOSS ngồi máy bay từ Mỹ trở về tận mười ba tiếng, hai ngày hai đêm không ngủ, sau khi xuống máy bay thì lại tiếp tục công việc." Phương Vũ nói.
"Anh ta còn có thể đi công tác vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh biết không?" Lý Thanh Viễn châm chọc nói.
"À... Ha ha." Phương Vũ chỉ có thể xấu hổ mà cười.
Hai người ra được sảnh sân bay, liền đứng ở ven đường chờ xe của công ty tới đón.
Lý Thanh Viễn nhìn hộp quà Phương Vũ đang cầm trong tay rồi hỏi: "Thứ anh cầm trong tay chính là sợi dây chuyền mà BOSS mới mua đúng không?"
"Đúng vậy." Phương Vũ gật đầu thừa nhận rồi nói.
"Đưa cho tôi." Lý Thanh Viễn cực kỳ tự nhiên mà đưa tay tới cầm lấy.
"A?" Phương Vũ không hiểu.
"Anh chuẩn bị cầm tới công ty cho Tô Hàng đúng chứ?" Lý Thanh Viễn hỏi.
"Ừm."
"Anh ta mua cho ai chắc anh cũng biết." Lý Thanh Viễn lại hỏi.
Phương Vũ yên lặng gật đầu, theo BOSS nhà mình nhiều năm như vậy, việc ấy tất nhiên anh ta phải biết rồi.
"Cho nên anh đưa cho tôi, tôi thuận đường trực tiếp đưa cho phu nhân luôn..."
Lý Thanh Viễn còn chưa nói hết, Phương Vũ lập tức nhét hộp quà vào trong tay Lý Thanh, cực kỳ thành khẩn mà nói: "Lý tổng, làm phiền ngài rồi."
"Xem ra anh cũng biết BOSS nhà anh như thế nào đấy." Lý Thanh Viễn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Phương Vũ rồi nói.
"Lý tổng, xe đến rồi, tôi đi trước đây." Phương Vũ cười hắc hắc hai tiếng, sau đó liền kéo hành lý chạy tới chiếc taxi vừa mới đến, mở cửa, đóng cửa, thật là cấp tốc.
"Hắc... Nhìn tôi mà học hỏi." Lý Thanh Viễn nhìn chiếc xe cấp tốc rời khỏi, nhịn không được mà vừa cười vừa mắng một tiếng, sau đó gọi một chiếc taxi khác, cũng đi theo cách mà Phương Vũ vừa làm.
==
Cũng không biết có phải lời nói mấy ngày trước của Trầm Khê có hiệu quả hay không, Tô Hàng ở nhà ngây người được một tuần lễ thì bắt đầu đến công ty làm. Trầm Khê sau một tuần lễ cũng đã khoẻ hơn nhiều.
Giờ ăn trưa hôm nay, Trầm Khê đang định đi đến quán cà phê mà mình đang kinh doanh thị sát một phen. Nói đến quán cà phê, mặc dù nói là kinh doanh nhưng thực ra Trầm Khê chỉ dùng để hưởng thụ. Trầm Khê không thích làm ăn, lúc trước cô mở quán cà phê này chỉ để chơi thôi.
Trầm Khê rất thích đọc sách, nhưng cô lại cảm thấy, đọc sách một mình quá cô đơn, với cả đọc sách ở thư viện thì cô lại không thấy thú vị, cho nên cô rất thích đọc sách tại quán cà phê. Trong quán cà phê có nhạc nhẹ, có mùi cà phê, không gian lại rất tuyệt vời, lúc ngồi ở bên trong vừa có cảm giác ấm áp mà lại rất dễ chịu.
Cho nên cô liền tự mình mở một quán cà phê, tất cả đều trang trí theo sở thích của cô, bên trong còn bày đầy sách cô thích, cũng mở cửa bán, nhưng cô cũng không để ý tới việc buôn bán ra sao. Ở trên bàn, đều đặt một cái máy kiểm tr.a âm lượng, nghiêm ngặt hạn chế âm lượng của khách hàng, bảo đảm rằng quán cà phê một mực yên tĩnh. Mặc dù nói là quán cà phê, không bằng nói là thư phòng của cô thì đúng hơn.
Lúc Trầm Khê đã thay quần áo xong thì đi xuống lầu, Trương tẩu vừa mở cửa, cười rồi quay đầu nói ra: "Phu nhân, Lý tiên sinh có đến."
"Lý tiên sinh? Lý Thanh Viễn sao?" Trầm Khê hỏi.
"Đúng thế." Trương tẩu gật đầu.
"Con đã biết." Trầm Khê nhìn cổng một chút, cô thả cái bao trong tay xuống rồi nói, "Phiền bà ngâm hai chén trà rồi mang tới."
Trương tẩu vừa đi vào phòng bếp, Lý Thanh Viễn liền từ cổng đi đến, hắn trông thấy Trầm Khê đứng ở giữa phòng khách, lập tức cười, đầy nhiệt tình mà hô: "Chị dâu."
Lý Thanh Viễn là bằng hữu tốt nhất của Tô Hàng, cũng là bằng hữu duy nhất của Tô Hàng mà gọi cô là chị dâu. Năm năm ở kiếp trước, Trầm Khê cũng đã gặp một số người từng học với Tô Hàng. Lúc mới gặp tất cả mọi người gọi cô là chị dâu, Trầm Khê thấy không thích ứng, liền khách sáo nói hô tên cô là được rồi. Thế là đại đa số người liền bắt đầu khách sáo mà xưng hô tên của Trầm Khê, chỉ có Lý Thanh Viễn này, cố chấp gọi cô là chị dâu.
"Ngồi đi." Trầm Khê chào hỏi Lý Thanh Viễn xong thì ngồi xuống, lúc này Trương tẩu cũng bưng trà lên, "Tìm Tô Hàng sao?"
"Đúng, anh ấy có ở nhà không?" Có lẽ là làm luật sư đã lâu, Lý Thanh Viễn nói dối nhưng không phát hiện ra chút sơ hở nào.
"Anh ấy đến công ty làm rồi." Trầm Khê nói.
"Hắn đến công ty làm? Hắn không ở nhà cùng chị sao." Lý Thanh Viễn ra vẻ kinh ngạc rồi hỏi.
Trầm Khê xấu hổ cười, không nói gì.
"Em còn tưởng rằng anh ấy ở nhà, lúc trước anh ấy vội vã trở về từ HK, nói là chị dâu ngã bệnh, tại sao lại đến công ty làm chứ." Lý Thanh Viễn giả bộ quan tâm mà hỏi, "Chị dâu, thân thể chị khoẻ hơn chưa?"
"Hắn trở về vì tôi sao?" Trầm Khê kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế, Tô Hàng vừa nghe nói chị bị cảm, liền vội vã trở về, còn quên cầm hành lý, lần này em tới chính là vì muốn đưa cho anh ấy đồ." Lý Thanh Viễn đẩy hộp quà trong tay tới trước mặt Trầm Khê rồi nói, "Đây là quà mà anh ấy mua ở HK cho chị, vì đi quá gấp, cho nên để quên."
Trầm Khê nhìn lướt qua hộp quà, cô cảm thấy có chút quen mắt, có điều cô không vội vã mở ra, mà nói lời cảm ơn với Lý Thanh Viễn: "Cảm ơn nhiều, làm phiền anh đặc biệt đi một chuyến."
"Không phiền phức, không phiền phức đâu." Lý Thanh Viễn thấy đã đạt được mục, thấy tốt thì lấy nói, "Đã đưa được đồ vật đến rồi, tôi đi về trước."
"Không ngồi lại một lúc sao?"
"Không được, taxi lái xe còn chờ tôi ở ngoài." Lý Thanh Viễn nói.
Trầm Khê nghe hắn nói như vậy thì không có nói nữa, cô đứng lên rồi dẫn người tới cửa. Sơ Ngũ đang chơi đùa ở trong sân chính thì trông thấy Lý Thanh Viễn, chú liền vui vẻ vẫy đuôi chạy tới, Lý Thanh Viễn đưa tay xoa đầu chú một hồi rồi mới đi tới chỗ taxi.
Sau khi xe khởi động, việc đầu tiên mà Lý Thanh Viễn làm chính là lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho Tô Hàng: (Huynh đệ, không cần rất cảm tạ tôi đâu)
Tô Hàng đang phê duyệt ở văn phồng, nhìn thấy tin tức thì chỉ trả lời hai chữ: (Đồ bệnh!)
"Hắc!" Lý Thanh Viễn cảm thấy mình đã làm chuyện tốt còn bị người ta mắng là có bệnh, hắn thật sự buồn bã trong lòng, nhịn không được mà cùng tài xế xe taxi phàn nàn nói, "Sư phó, nếu như người khác giúp cậu một tay, người khác còn mắng anh có bệnh, anh làm như thế nào?"
"Tôi sẽ nghĩ lại."
"Nghĩ lại gì?"
"Mình có phải xen vào chuyện của người khác không." Lái xe là một người thâm trầm.
"..."
Trầm Khê trở lại phòng khách, sau khi nhìn qua hộp quà trên bàn, cô bắt đầu nhớ lại. Cô nhớ kỹ lúc cô kết hôn với Tô Hàng, Tô Hàng cũng đi khỏi nhà, khoảng một tuần lễ, sau khi trở về hình như cũng có mang quà về cho mình, như vậy là vì cái gì mà mình lại thấy hộp quà này quen mắt chứ?
Trầm Khê nhịn không được mà mở hộp quà ra, nhìn sợi dây chuyền kim cương đang toả lấp lánh, rốt cuộc cô cũng biết được cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến rồi.
Sợi dây chuyền này cô đã nhận ra, có điều cô không nhớ kỹ đây có phải là thứ Tô Hàng đưa hay không, là người hợp tác của Tô thị đưa lễ vật tặng hai người. Lúc ấy Trầm Khê cảm thấy sợi dây chuyền này quá mức khoa trương nên không mang, không lâu sau cô liền đấu giá nó tại một buổi từ thiện.
Như vậy lần này, sợi dây chuyền này vì sao lại biến quà mà Tô Hàng mua cho mình. Hay là nói, bất kể là lần nào, sợi dây chuyền này kỳ thật đều là Tô Hàng mua cho mình?
"Thật là một sợi dây chuyền đẹp! Phu nhân, là tiên sinh mua cho ngài sao?" Tiếng khâm phục của Trương tẩu đánh gãy suy nghĩ của Trầm Khê.
"Trương tẩu, phiền bà thu lại sợi dây chuyền này hộ con, con phải đi ra ngoài một hồi." Trầm Khê nói.
"À, được." Trương tẩu đóng nắp hộp quà xong, bà lại hỏi một câu, "Vậy ban đêm ngài có trở về ăn cơm không?"
"Có."
Đầu óc Trầm Khê có chút loạn, lúc vừa mởi ở phòng khách, cô nghĩ đến sợi dây chuyền kim cương ở kiếp trước, nếu như quả thật là Tô Hàng mua cho mình. Mình chẳng những không cầm qua một lần, ngược lại một tiếng hỏi cũng không có mà lại mang đi đấu giá. Vậy lúc mà Tô Hàng thấy sợi dây chuyền kia ở buổi đấu giá thì sẽ có biểu cảm gì?
Một cỗ đau lòng bỗng nhiên nổi lên trong lòng cô, Trầm Khê bỗng nhiên sinh ra một loại suy nghĩ muốn nhìn thấy Tô Hàng lập tức, ở trước mặt hắn mà hỏi. Thế là khi ra khỏi sảnh biệt thư, Trầm Khê lái xe chạy thẳng đến công ty của Tô Hàng. Chỉ là khi đến nơi, Trầm Khê lại bình tĩnh lại, cô biết khi mình tới văn phòng của Tô Hàng, mình cũng không hỏi ra được chuyện của kiếp trước rồi?
Trầm Khê thở dài, lại quay đầu xe, đi tới quán cà phê mà mình mở.
Đây là quán cá phê có biểu tượng hình mèo, bên trong có nuôi mười tám con mèo đáng yêu, đều là Trầm Khê để cho người ta nhặt về từ công viên, tắm rửa, châm cứu, xác định an toàn mới nuôi trong quán cà phê. Mọi người ở đây rất thích nơi này, chỉ cần rảnh rỗi liền sẽ tới đây ngồi một chút, thuận tiện chơi với mèo, làm tan đi sự nóng nảy trong lòng. Cho dù là giờ làm việc, nơi này cũng có người tới uống trà chiều, hoặc nói chuyện làm ăn.
"Trầm Khê tỷ." Phục vụ trong tiệm thấy Trầm Khê tới thì liền chào hỏi.
"Trầm Khê tỷ, chị tại sao cũng tới?" Cửa hàng trưởng Minna từ quầy bar đi tới hỏi.
"Chị tới xem một chút." Trầm Khê đáp.
"Đến xem chúng ta, hay là tới xem chồng chị đây." Minna trêu chọc mà hỏi, khiến các phục vụ bên cạnh cũng bật cười.
Bọn họ đều biết, chủ quán cà phê mình vừa kết hôn cùng tổng giám đốc của Tô thị không lâu, sau khi cưới thì lại tới thị sát ở quán cà phê cần công ty, điều này không khỏi làm cho người khác nghĩ sai đó.
"Các em có nói chuyện với chồng chị sao?" Trầm Khê không cao hứng mà hỏi.
"Chị à, chúng ta đang nhắc chị đó."
"Nhắc nhở chị cái gì chứ?" Trầm Khê buồn bực nói.
"Chị vừa kết hôn, còn chưa phát kẹo mừng cho chúng em đâu." Minna vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng một bên vừa nghe xong, lập tức gật đầu theo.
Lúc Trầm Khê đang dở khóc dở cười chưa biết nên giải thích như thế nào, bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên có khí chất đi tới chỗ Trầm Khê, giọng điệu thân mật mà gọi: "Tiểu Khê, đúng là con rồi."
Trầm Khê nhìn thấy người tới, biểu lộ cô lộ nên vẻ sững sờ, Liễu Phương, vợ của Tô Bách Niên bây giờ, mẹ kế của Tô Hàng.
Tác giả có lời muốn nói: Lý Thanh Viễn: Coi như tôi xen vào việc của người khác đi.
Tô Hàng: Không phải là tôi nói đâu.
Lý Thanh Viễn: Cậu nói tôi có bệnh.
Tô Hàng: Tuyệt đối đừng trị nữa.
Lý Thanh Viễn:...
Cảm ơn mọi người nhiều!