Chương 33: Phương pháp của tiên sinh

Edit: Hạ Yến
Sáng sớm thứ hai, Tô Hàng cả đêm không ngủ được, hắn bóp bóp cổ, thay xong quần áo thì ra khỏi phòng, rồi lại nhìn cẩn thận về phía lầu hai. Mỗi ngày vào lúc này, Trầm Khê sẽ xuống lầu để cùng mình chạy bộ sáng sớm.


"Tiên sinh, sớm." Trương tẩu cầm một bát thức ăn cho Sơ Ngũ đi từ phòng bếp ra.
"Khụ, sớm." Tô Hàng lập tức đứng thẳng người rồi chững chạc trả lời.


Chờ Trương tẩu ra khỏi cửa phòng khách, Tô Hàng lại tiếp tục nhìn về phía lầu hai, cặp mắt hắn nhìn chằm chằm đầu bậc thang không động đậy, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại không thu hồi lại được.


Trương tẩu chờ Sơ Ngũ ăn xong ở bên ngoài, trước sau đại khái mất khoảng mười lăm phút, lúc bà cầm bát trở về thì vẫn thấy tiên sinh nhà đứng tại chỗ, giống như ngài ấy vẫn chưa từng thay đổi tư thế một lần, thế là bà nghi ngờ hỏi: "Ngày hôm nay tiên sinh không chạy bộ sáng sớm sao?"


"Đi, tôi đi ngay." Tô Hàng nói xong liền đi ra ngoài cửa, lúc đi tới cửa hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn, nhưng đáng tiếc hắn vẫn không thấy bất cứ thứ gì như cũ, Tô Hàng bất đắc dĩ, chỉ có thể một mình cô đơn đi ra ngoài chạy bộ.


Tuyến đường mà Tô Hàng thường ngày chạy bộ là rẽ trái, rồi sẽ chạy đến con đường nhỏ có cây bạch quả ở trên núi, nhưng ngày hôm nay hắn lại sửa phương hướng, đi ra ngoài trực tiếp rẽ phải, rồi chạy xuống núi. Tô Hàng nhớ kỹ, phía trước cách nơi này một đoạn, có một tiệm hoa.


available on google playdownload on app store


Tô Hàng dắt Sơ Ngũ theo, một người một chó hưng phấn chạy xuống núi, chạy hai mươi phút rồi lại mất mười mấy phút mới tìm được tiệm hoa kia, nhưng đáng tiếc vì quá sớm nên tiệm hoa chưa mở cửa. Tô Hàng thấy trên cửa thuỷ tinh có viết số điện thoại của chủ tiệm, dường như không có chút do dự, hắn liền bấm điện thoại để gọi cho đối phương.


Người nghe là một nữ nhân, nghe giọng nói thì tuổi không lớn lắm, trong giọng nói tràn đầy sự không kiên nhẫn khi bị đánh thức.
"Ai đó, sáng sớm, có để người khác ngủ hay không?"
"..." Tô Hàng dừng một giây rồi nói, "Tôi cần một bó hoa hồng."


Cuối cùng, Tô Hàng phải trả giá tiền gấp ba lần giá tiền mới mua được một bó hoa hồng, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ, bình thường lúc này hai người cũng đã đang ăn điểm tâm, Tô Hàng sợ Trầm Khê chờ hắn, nên liền đưa tay vẫy một chiếc taxi.


Tài xế taxi thấy một người một chó lên xe thì cũng thôi, nhưng đối phương vừa báo địa chỉ, chẳng phải chỉ cách một đoạn núi rẽ thôi sao?
"Tài xế, phiền ngài nhanh lên, vợ tôi còn chờ tôi về ăn cơm nữa." Tô Hàng thúc giục (Trầm Khê: Nhưng tại sao anh còn thêm vế sau làm gì?).


"Gâu!" Sơ Ngũ cũng kêu một tiếng.
Tái xế bị cưỡng ép một mặt quay đầu xe, dùng không đến năm phút đồng hồ để đưa người đến cửa biệt thự, trước khi đi còn lắc đầu cảm thán: "Bây giờ kẻ có tiền, có phải không đi xe thì cũng sẽ không đi bộ phải không đây."


Tô Hàng nhìn bó hoa hồng được gói tuyệt đẹp trong tay mình một hồi, hắn nghĩ khi gặp được Trầm Khê, thì nhất định phải xin lỗi, mặc dù hắn đã suy nghĩ một đêm cũng không hiểu được bản thân mình đã sai ở chỗ nào, nhưng những việc đó đều không quan trọng.


"Tiên sinh trở về rồi." Trương tẩu đang bày chén đũa ra vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Hàng đang cầm một bó hoa hồng, bà cười rồi nói, "Sáng sớm tiên sinh còn mua hoa hồng để phu nhân ngạc nhiên đây mà."
"Khụ... Phu nhân dậy chưa?" Tô Hàng hơi ngượng ngùng hỏi.


"Phu nhân đã ra ngoài rồi." Trương tẩu đáp lại.
"Ra ngoài??" Tô Hàng không thể tin.


"Hừm, ngài ấy ra ngoài sau ngài có mấy bước chăn thôi, ngài ấy nói đi tìm Vân tiểu thư, đoán chừng phải tới tối thì mới trở về." Trương tẩu nói xong thì đi đến bên cạnh Tô Hàng, "Tiên sinh đưa hoa cho tôi đi, tôi giúp ngài cắm, đợi buổi tối phu nhân trở về thì có thể trông thấy rồi."


Tô Hàng sững sờ đưa hoa trong tay cho Trương tẩu, vui mừng dạt dào liền hoá thành bọt nước, mất mát ngây tại chỗ.
Trương tẩu tìm bình hoa để cắm hoa xong, trở lại phòng khách thì thấy Tô Hàng còn đang sững sờ trước bàn ăn, bà không nhịn được mà nói: "Tiên sinh ăn điểm tâm đi, tý nữa sẽ nguội."


Tô Hàng dường như mới hồi phục tinh thần lại, hắn hoàn toàn không có hứng thú nhìn lướt qua bữa sáng nóng hổi trên bàn ăn: "Tôi không ăn, sẽ đi làm trễ."


Nói xong Tô Hàng liền trở về phòng, tắm xong, thay quần áo chuẩn bị đi làm, trước khi ra cửa Trương tẩu còn cầm một hộp cơm vội vội vàng vàng đuổi theo, đưa cho Tô Hàng trước khi xe khởi động, rồi nói: "Tiên sinh, tôi đã gói cho ngài một bát cháo với bánh bao, lúc không bận rộn thì ngài có thể ăn."


"Cảm ơn." Tô Hàng nhận lấy hộp giữ ấm, tiện tay đặt trên ghế lái phụ, tư thế kia hiển nhiên cũng không có tâm tư để ăn.


Đưa xong bữa sáng, Trương tẩu trở về nhà, dọn dẹp bàn ăn xong liền vội vàng làm những việc khác, bận rộn cho tới trưa bà mới giật mình nghĩ tới một chuyện, bà quăng khăn lau trong tay rồi hô: "Ai nha, mình quên nói với tiên sinh là, việc đóng gói bữa sáng là do phu nhân phân phó rồi."


Thì ra vào buổi sáng, Trầm Khê đã sớm dậy, chẳng qua cô còn đang khó chịu, không nghĩ tới phản ứng của Tô Hàng, mặc dù cô biết bây giờ Tô Hàng có chút oan uổng, nhưng hắn không chịu trách nhiệm thì cũng không ai có thể chịu. Cô vẫn luôn chờ Tô Hàng đi ra ngoài chạy bộ, Trầm Khê mới xuống lầu, nghĩ thừa dịp hắn không ở đây, liền ra cửa trước. Chỉ là đi tới cửa, nghĩ đến thói quen nhất định phải có mình mới ăn điểm tâm của nam nhân, Trầm Khê do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói với Trương tẩu một câu: "Nếu tiên sinh không kịp ăn điểm tâm, bà liền đóng gói cho anh ấy đi."


==
Mười hai giờ trưa, Phương Vũ bưng một hộp thức ăn đi nhanh vào văn phòng Tổng giám đốc rồi nói: "BOSS, cơm trưa ngày hôm nay, bò lúc lắc."
BOSS Tô đang nhìn di động đến ngẩn người, giương mắt liếc nhìn Phương Vũ, lập tức ném một chiếc chìa khoá xe qua rồi phân phó: "Đi mang hộp đựng cơm trong xe tôi lên."


Thế là Phương Vũ chỉ có thể xuống bãi đậu xe dưới đất để lấy bát cháo đã sớm nguội lạnh với bánh bao kia, để trong lò vi sóng quay vòng vòng, đưa cho BOSS nhà mình, cũng chứng kiến được tướng ăn một mặt ngây dại của hắn.


Mà bên kia Trầm Khê đang cùng Vân Thư ăn cơm trưa vui vẻ ở một nhà hàng tĩnh mịch nào đó.
"Bà nói là, hôm qua khi Tô Hàng thổ lộ tình cảm nồng nàn với bà, thì bà lại mắng hắn là tên khốn?" Vân Thư không thể tin hỏi.
"Ừm." Trầm Khê gật đầu.


"Nguyên nhân là ánh trăng sáng mà hắn thầm mến bao nhiêu năm là bản thân bà?" Vân Thư tiếp tục tìm chứng cứ.
"Ừm." Trầm Khê khẽ gật đầu, lại có chút ngượng ngùng nói, "Có phải bà cảm thấy tôi có vẻ giả bộ hay không?"


"Ây..." Vân Thư nói, "Phản ứng này của bà có chút kỳ quái. Chẳng lẽ bà thật sự hi vọng ánh trăng sáng trong lòng hắn là một người hoàn toàn khác sao?"
Trầm Khê điên cuồng lắc đầu.
"Cái này không phải." Vân Thư uống một hụm hước trái cây.


"Tôi chỉ hơi tức giận một chút. Bà nghĩ xem, nếu hắn vẫn luôn không nói, sau đó tôi lại vẫn cho hắn thích người khác, vậy cuộc hôn nhân của chúng tôi chắc chắn cuối cùng sẽ không có kết quả gì tốt." Trầm Khê nói.


"Cũng đúng." Vân Thư tưởng tượng một chút, cuối cùng đánh giá, "Thật là thảm kịch của nhân gian."
"Cho nên tôi mới tức giận đấy." Trầm Khê tức giận đâm thẳng ống hút.


"Vậy bà cứ tức giận đi." Mặc dù Vân Thư cảm thấy Tô Hàng dùng hai tháng để nói ra chân tướng thực ra cũng không tính là quá muộn, dù sao không phải còn quá trình để mở miệng sao. Nhưng mà mình lại là khuê mật của Trầm Khê, nên cô nàng kiên quyết không thể nói ra ngoài mặt.


"Bà cảm thấy tức giận bao lâu sẽ phù hợp?" Trầm Khê hỏi.
"Ừm??" Vân Thư vừa uống nước trái cây vừa tính toán.
"Bà cảm thấy năm này thì đủ không?" Trầm Khê vươn ra năm đầu ngón tay với khuê mật.


"Ha..." Vân Thư không nhịn được mà phun hết toàn bộ nước trái cây ra, cô nàng vừa bối rối dùng khăn ăn giấy lau cho mình, vừa than thở nói, "Đều nói trí thông minh của người đang yêu thường là bằng không, tôi có thể nhìn thấy được, bà đúng là ấu trĩ nha."


Trầm Khê bĩu môi, thực ra cô cũng biết, ở kiếp trước kết cục của hai người không phải trách nhiệm của một mình Tô Hàng, nếu như mình lúc trước có thể giống như bây giờ mà bao dung hay chủ động nhiều hơn một chút, hai người có lẽ sẽ không có kết cục như vậy. Nhưng Trầm Khê vẫn tức, mà còn chỉ trách trên người Tô Hàng, dù sao hắn phải chịu chủ yếu trách nhiệm, ai bảo hắn thích mình mà lại không nói.


Vân Thư cũng coi đã nhìn ra, khuê mật nhà mình chỉ giả bộ, căn bản không có tức giận thật, còn đang mừng thầm trong lòng kìa. Thế là cô nàng cũng không còn xoắn xuýt, mà tiếp tục ăn lấy cơm trưa của mình.
"Không nói tôi, bà gần đây thế nào?" Trầm Khê cũng cảm thấy mình rất xoắn xuýt.


"Tôi?" Vân Thư nói, "Vẫn như thế, à đúng rồi, hình như tôi còn có thêm một đứa em trai."
"Mẹ kế của bà?" Trầm Khê dường như nhớ lại hình như có chuyện như thế.


"Không sai, nghe nói mẹ kế của tôi rốt cuộc mang thái một cậu bé." Vân Thư châm chọc, "Bây giờ tôi về nhà một lần, cô ta liền cứ nhìn ta chằm chằm như phòng trộm vậy, giống như là tôi sẽ hại cô ta lắm ấy."


"Vậy bác Vân có thái độ gì?" Ma ma của Vân Thư bị bệnh qua đời lúc Vân Thư đang học trung học, bác Vân qua mấy năm, mới tái giá cưới một nữ minh tinh trẻ, chỉ lớn hơn Vân Thư năm tuỏi.


"Già mới có con đương nhiên là vui vẻ rồi." Vân Thư châm chọc, "Chẳng qua vui vẻ thì cứ vui vẻ đi, cuối cùng công ty vẫn là của tôi với Vân Hành thôi, cha tôi cũng hồ đồ quá, cũng liền vui gần ch.ết như mẹ kế của tôi vậy."
Vân Hành là em trai của Vân Thư.


"Nhìn như vậy, mẹ kế của bà thật ra cũng rất đáng thương." Trầm Khê nói.
"Nhưng cô ta không cảm thấy như vậy." Vân Thư cười rồi nói, "Cha tôi yêu cô ta vì cô ta trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn cô ta thì yêu tiền của cha tôi, ngoại trừ tình yêu, cô ta còn hạnh phúc hơn những người xung quanh nhiều."


"Chẳng qua..." Vân Thư nhìn rồi nói với Trầm Khê, "Tôi không thiếu tiền, về sau nếu tôi không tìm được người mình thích, liền tìm một người thích tôi là được."


"Không phải bà thích Thương..." Trầm Khê hỏi một nửa liền ngừng, cô cảm thấy mình hỏi vấn đề này thì dường như có chút không thích hợp.
"Thương học trưởng?" Vân Thư không thèm để ý chút nào nói, "Tôi quyết định không thích anh ta nữa."
"Tại sao?" Trầm Khê lúc này là kinh ngạc thật.


"Gần đây tôi suy nghĩ nghiêm túc một chút, thì lại cảm thấy mình dường như cũng không thích anh ta như trong tưởng tượng vậy." Vân Thư nói.


Chẳng biết tại sao, nghe Vân Thư nói như vậy, Trầm Khê nhẹ nhàng thở dài một hơi, không có cùng với Thương học trưởng, như vậy Vân Thư cuối cùng có lẽ sẽ ở bên cạnh Kinh Phi rồi.


Nhớ tới ở kiếp trước, Vân Thư mặc một bộ lễ phục đính đầy hoa tươi, đứng trên đài cao, nở nụ cười sáng rỡ đến chói mắt, kiến Trầm Khê không nhịn được mà cong khóe miệng lên. Cô giơ cốc trái cây đang uống một nửa lên, rồi nói với Vân Thư: "Honey, tin tôi đi, mùa xuân của bà sắp đến rồi."


"Nói nhảm, sang năm sẽ không có mùa xuân nữa rồi." Vân Thư ghét bỏ nâng chén đụng một cái với Trầm Khê.


Sau khi tách ra với Vân Thư, Trầm Khê lại đi một chuyến tới quán cà phê, cuối cùng ôm một đống tư liệu trở về nhà. Trầm thị mắc nợ một đống, đã không có tài chính dư thừa để quăng vào quỹ từ thiện, Trầm Khê muốn mở rộng kinh doanh quán cà phê, để xem có thể chuyển một chút tiền từ thiện cho quỹ hay không, cho nên mới cầm một đống tư liệu trở về.


"Phu nhân trở về rồi." Trương tẩu thấy Trầm Khê về liền nói.
"Trở về." Trầm Khê gật đầu.
"Phu nhân, hoa hồng trên bàn là do tiên sinh sáng sớm ra ngoài mang về." Trương tẩu thấy Trầm Khê đi đến bên cạnh bàn, liền cười rồi giải thích.


Trầm Khê sững sờ, quay đầu liếc nhìn hoa hồng đã có chút ỉu xìu ủ rũ trên bàn, hình dạng ủ rũ kia, giống như thấy được nam nhân ôm hoa về không gặp được mình buổi sáng.


"Còn có, sáng nay tiên sinh quả nhiên không có ăn điểm tâm, tôi theo phân phó của ngài mà gói cho tiên sinh rồi." Trương tẩu tiếp tục báo cáo.
Trầm Khê nhịn một chút, cuối cùng khoé miệng vẫn không nhịn được cười, cô xoay người ra vẻ lạnh lùng nói: "Con đã biết."


"Đúng rồi Trương tẩu, tý nữa con sẽ không xuống cơm, bà làm một bát mì cho con là được." Trầm Khê nói xong liền đi lên lầu.


Trương tẩu mặc dù kỳ quái, nhưng vẫn trở về phòng bếp làm một tô mỳ, vừa bưng bát đi ra ngoài, Tô Hàng đã trở về. Tô Hàng nhìn tô mỳ trong tay Trương tẩu, theo phản xạ có điều kiện nói: "Phu nhân không trở về ăn cơm sao?"
"..."


Hình như mình phát hiện thái thái và tiên sinh cùng có một phương pháp nào đó rồi??
Tác giả có lời muốn nói: Trầm Khê: Ngày hôm nay tôi không trở về ăn cơm.
Tô Hàng: Trương tẩu, tuỳ tiện nấu một tô mỳ đi.






Truyện liên quan