Chương 34

“Đường Mật!” Kỳ Yên rướn người túm cô trở vào trong xe, “Quay lại!”
“Hả, anh làm gì vậy!” Đường Mặt ôm cổ tay đau nhức, “Tôi là quả phụ, danh dự rất là quan trọng, anh đừng có động tay động chân…”


Nói được một nửa, cô đột nhiên im lặng, Đường Mật chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Yên thế này. Cho dù vẻ mặt anh luôn không tốt lắm, nhưng cũng không giống như bây giờ, lạnh thấu xương và … đằng đằng sát khí. Cô sợ hãi quơ qươ tay, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ Yên? Anh nhìn gì vậy?”


Kỳ Yên đột nhiên thu hồi ánh nhìn: “Mang kính râm vào, xuống xe.”


Đường Mật không dám lên tiếng, im lặng theo sau Kỳ Yên. Kỳ Yên đưa tay đội mũ áo khoác lên đầu cô, đồng thời lấy điện thoại di động ra: “Bến tàu Ngư Phủ số 43, bên ngoài trông như quán rượu, tr.a xem bên trong là gì, có lẽ có liên quan đến Diệp Sóc. Còn nữa, xe tôi không an toàn, anh đến đổi chiếc khác, chìa khóa để ở tảng đá nhô ra ở cửa ‘Núi lửa mạo hiểm’.”


Cúp máy, anh ôm eo Đường Mật: “Đi, đuổi theo ba người Quý Thừa.”
Thân mình Đường Mật cứng đờ, ngoan ngoãn đi tới. Họ là lần đầu tiên có động tác thân mật như vậy, nhưng cô lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm giác xấu hổ bắt đầu dâng lên.


Cả đời của Đường Mật chỉ biết mỗi một người đàn ông là Hàn Diên. Có lẽ vì anh quá hoàn mỹ, khi cùng người đàn ông khác ra ngoài quả thực rất khó coi, căn bản không thể khơi dậy hứng thú của Đường Mật. Nhưng Kỳ Yên lại hoàn toàn khác biệt. Anh như một khối nam châm, lần đầu tiên chạm mặt đã thu hút cô.


available on google playdownload on app store


Anh và Hàn Diên rõ ràng hoàn toàn khác nhau. Hàn Diên rất đẹp trai, nhưng vẫn chưa đẹp đến mức khiến người khác tức tối như tên Kỳ Yên này. Hàn Diên còn rất dịu dàng, tuyệt đối không xa cách như Kỳ Yên. Nhưng cảm giác họ mang đến cho cô lại giống hệt nhau, bất luận là độ ấm của vòng ôm hay độ thích hợp của đường cong, thậm chí là tiết tấu khi hôn và sự đê mê mang đến…


Chậc, Đường Mật đỏ mặt, có lẽ cô thiếu vắng đàn ông đã lâu, nên biến thành nữ lưu manh không được thỏa mãn nhu cầu. Phát hiện ra sự khác thường của cô, Kỳ Yên cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Nóng à?”


“Không… Ừ.” Đường Mật gật rồi lại lắc, “Không sao, không cần để ý đến tôi, tôi không kéo chân anh đâu.”


Động tác của Kỳ Yên hơi ngưng trệ, trong lòng nhiều xúc cảm đan xen. Nhiều năm trước kia, cô đã từng nói câu nói đó với anh. Khi đó, Hàn Thiệu Thành mới vừa tìm tới, trong lòng anh biết tiếp tục kéo dài cũng không có kết quả tốt, liền nói với Đường Mật: “Anh gặp rắc rối, phải rời khỏi đây, em đi cùng anh nhé?”


Thậm chí, cô không hỏi đó là rắc rối gì, hoặc là phải đi đâu, chỉ đáp một chữ, “Đi.” Đây là chữ dễ nghe nhất trong đời của Kỳ Yên.


Hàn Thiệu Thành bức ép họ rất chặt, họ đi rất gấp, ngày đó trời đổ mưa to, Đường Mật còn đang bị ‘đèn đỏ’, nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh, chạy thục mạng về trước: “Không… Không sao đâu, em, em sẽ không kéo chân anh đâu.”


Lúc nhảy lên tàu hỏa, họ đều ướt sũng. Rét lạnh cùng đau đớn đan xen, Đường Mật run bần bật trong vòng tay anh: “Sau, sau này… đừng đánh nhau, được không? Chúng ta sống bình yên, anh… khỏe mạnh, không, không có gì quan trọng hơn điều này.”


Nước mưa gột rửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái xanh, mái tóc đen nhánh bết lại cứng ngắt, từng mớ dán lên trán cô. Tia chớp ánh lên, càng không còn nửa phần huyết sắc. Kỳ Yên vùi vào hõm vai cô: “Ừm, không đánh nhau, sống thật tốt.”


Nhưng mà gần một tháng sau đó, cũng cô gái này lại ném vali cũ nát lên người anh: “Đồ lừa đảo, cút đi! Ha ha, nhà họ Hàn? Anh là người họ Hàn? Anh mang họ Hàn thì hà cớ gì lại bắt tôi phải theo anh ăn gió nằm sương!”


“Em không cho anh đánh nhau.” Anh siết chặt nắm đấm, “Nhưng nhà họ Hàn là nơi thế nào? Họ không đánh nhau, họ giết người. Em muốn để anh quay về nơi đó?”


“Trước kia anh đánh nhau, có thể đánh ra tiền đồ gì? Tôi còn phải phục vụ anh, phải đến cục cảnh sát bảo lãnh anh! Họ Hàn có thể giống ư? Họ Hàn có thể hô mưa gọi gió, có thể cứu mạng em trai tôi, anh được không?”
“Em trai em làm chuyện phạm pháp! Đường Mật, em biết phân phải trái không!”


“Anh thì biết phân phải trái sao? Anh biết phân phải trái thì sao phải làm lưu manh nhiều năm như vậy? Hàn Diên, trước kia tôi phải lòng anh vì anh có chút dũng cảm, sớm muốn gì cũng có thể để tôi sống an nhàn. Nhưng hiện tại rõ ràng anh có thể giàu sang phú quý, lại chỉ biết co đầu rút cổ ở đây! Em trai tôi muốn kiếm tiền thì có gì sai? Người không có chí lớn như anh dựa vào cái gì mà chỉ trích nó? Cơ hội bày trước mắt anh mà anh cũng không dám nắm bắt, nghèo túng, hèn kém, không có năng lực, chính là nói anh đó! Người không một xu dính túi thì có tư cách gì nói phân phải trái! Giúp không được gì, chỉ biết liên lụy người khác, anh thật khiến tôi kinh tởm! Cút, anh cút cho tôi!”


Một đống từ ác ý tựa như chiếc đinh rỉ sét, đóng thẳng vào ngực anh, máu thịt thối rữa. Vì thế anh đi, biến thành dáng vẻ cô muốn. Điều duy nhất anh không hiểu chính là, nếu cô gai mắt anh như vậy, tại sao còn phải sinh con anh ra, xưng anh là chồng? Họ hoàn toàn chưa từng kết hôn.
“Kỳ Yên?”


“Gì?” Anh chợt hoàn hồn, giơ điện thoại lên, “Nhìn chỗ này, vờ như đang chụp hình tự sướng.”
Đường Mật hoài nghi giơ hai ngón tay lên. Chụp ảnh tự sướng? Rõ ràng anh dùng ống kính đằng sau mà. Tiếng chụp ảnh qua đi, Kỳ Yên lại đổi hướng khác: “Bên này, chụp thêm lần nữa.”


Mấy lần qua đi, Đường Mật rốt cục cũng nhìn ra đầu mối: “Mấy người mà anh chụp là…”


“Người theo dõi Quý Thừa.” Kỳ Yên làm như không có gì, cất điện thoại lại trong túi, “Thấy mấy tên cao cao đi sau Quý Thừa không, chắc là thủ hạ của anh ta. Nhưng mấy người ở xa hơn một chút lại đang giám sát họ.”


“Bọn chúng là ai? Bọn chúng đang theo dõi Quý Thừa?” Đường Mật nhất thời căng thẳng, “Vừa rồi anh kéo tôi lại, rốt cục là nhìn thấy ai?”


Kỳ Yên giữ im lặng, Vừa rồi nhất định Hàn Thiệu Thành không nhìn thấy Đường Mật, nhưng ông ta chắc chắn đã biết Đường Mật ở ngay tại Macao. Dù sao vụ tai tiếng của cô và Quý Thừa cũng từng khá ồn ào, người ngoài chỉ là xem náo nhiệt, nhưng người họ Hàn liếc mắt một cái đã biết, cô gái trong tấm ảnh cùng đứa bé là ai. Kỳ Yên không ngờ được Hàn Thiệu Thành lại trở về nhanh như vậy. Tuy rằng, lúc vụ án của Diệp Thánh Ân xảy ra, thủ hạ của Hàn Thiệu Thành đã xuất hiện, nhưng chỉ có đích thân Hàn Thiệu Thành ra mặt, thì trận chiến này mới tính là chính thức mở màn.


Mục tiêu của Hàn Thiệu Thành là Diệp Sóc và đứa bé, mà trước mắt Đường Mật đã ở đây, cô lại đúng lúc là bạn thân của Diệp Nghi, còn từng xảy ra xì căng đan với Quý Thừa… Cho nên kế tiếp, họ Diệp, họ Quý, bất cứ ai cũng không thể thoát khỏi sự quấy rầy của họ Hàn. Họ Hàn không giống người khác, họ muốn cái gì, luôn luôn cầm mạng đến lấy.


Việc đã đến nước này, không còn đường lui, Kỳ Yên quyết định để Đường Mật có sự chuẩn bị trước: “Một người quen cũ của em đã đến Macao.” Dừng một chút, anh nói: “Hàn Thiệu Thành, em còn nhớ ông ta chứ?”
Lộp cộp, lon Coca trong tay Đường Mật rớt xuống đất.
***


“Con muốn ăn kẹo đường!”
“Được, năm cây đủ không?”
“Một cây là đủ rồi, chú đẹp trai tốt nhất, mẹ luôn không mua cho con! Hôn chú một cái, chụt!”
“… Một cái không đủ, thêm cái nữa đi.”


Khi tiết mục tương tự lặp lại ba lần ở kem ly, bỏng ngô và kẹo đường, Diệp Nghi rốt cục không thể nhịn được nữa: “Quý Thừa, nếu anh còn như vậy, mau chóng ly hôn là tốt nhất.”
Quý Thừa nhanh chóng bịt tai con lại, trợn mắt với Diệp Nghi: “Em nói chuyện nên chú ý một chút!”


Diệp Nghi tức nghẹn ở ngực: “Là anh phải chú ý một chút mới đúng! Con không phải để anh chiều như vậy!”
“Tôi làm sao?”
“Anh không phải chiều con, mà đang chiều hư con.”
“Bậy bạ, con gái tôi sao có thể là đứa trẻ hư được…”


Phẹt, kem ly trong tay Mạch Miêu rơi thẳng vào quần của Quý Thừa, “Ai da, rớt rồi, chú đẹp trai ơi, con có thể mua thêm ly nữa không?”
Diệp Nghi khoanh tay trừng mắt nhìn, khóe môi Quý Thừa giật giật, mở miệng lại nói: “Có thể chứ…”


“Mạch Miêu!” Cuối cùng Diệp Nghi cũng nổi nóng, “Gây phiền toái cho người khác trước tiên nên nói gì?”


Bình thường cô rất ít nổi nóng, nhưng gầm mặt lại rất có uy lực. Bạn nhỏ cáo mượn oai hùm nào đó nhất thời ỉu xìu, liều mạng đứng nép sau chân Quý Thừa. Diệp Nghi kéo nó ra: “Không nói thì đi về.”


“Chú đẹp trai, con xin lỗi, làm dơ quần chú rồi.” Mạch Miêu tức tưởi ngước lên, “Con lau giúp chú nha.”


“Không sao, không sao.” Quần áo của Quý Thừa chưa từng bị vấy bẩn, chân anh vốn cứng lại, nhưng một câu ‘đi về’ của Diệp Nghi, cùng nước mắt của con gái, nháy mắt đánh bại bệnh sạch sẽ nhiều năm của anh. Anh vội vàng ngồi xổm người xuống, cõng Mạch Miêu lên vai, “Mẹ dữ quá, chúng ta tránh xa mẹ một chút, đến thế giới Ả Rập chơi được không?”


“Anh cố tình đúng không?” Diệp Nghi cực kỳ giận dữ, “Anh hát mặt đỏ, để tôi đóng mặt trắng, nên con sẽ thích anh nhiều hơn?”
“Ngại quá, để em nhìn ra rồi.” Quý Thừa cong môi nói, “Nhưng làm sao đây? Không thì em cũng sửa lại hát mặt đỏ? Vậy sẽ chiều hư con thì sao?”


“Anh… tráo trở.”
“Tráo trở thì có thể tôn trọng ý kiến của em giống tôi không?” Anh hỏi lại, “Em không cho tôi đặt bao hết chỗ này tôi cũng nghe theo. Đây chính là vấn đề nguyên tắc.”


Diệp Nghi bị anh chọc tức đến đau đầu: “Đi công viên trò chơi còn muốn đặt bao hết… Ngay cả một người cũng không có thì còn gọi là công viên trò chơi à? Đây là nguyên tắc của anh? Trước kia anh đều đến công viên chơi như vậy sao?”


“Phải.” Vẻ mặt anh vô tội, “Tôi sẽ không đến công viên trò chơi có người khác.”
Diệp Nghi hoàn toàn không còn lời nào để nói với anh. Còn Quý Thừa lại có vẻ xấu hổ, cõng Mạch Miêu chạy nhanh về trước: “Bé cưng cưỡi ngựa!”


Diệp Nghi gần như hóa đá. Người này thật sự là Quý Thừa sao? Anh không bị sinh vật kỳ quái nào bám vào người đấy chứ?


Nhưng mà mới vỏn vẹn hai giây, Quý Thừa bỗng nhiên dừng bước. Diệp Nghi nhìn không thấy biểu hiện của anh, nhưng từ bóng lưng xem qua, giây phút này anh đã khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm xa cách thường ngày. Diệp Nghi thấy lạ, bất giác bước đến gần họ, mới vừa đến nơi, cô cũng khựng lại.


Du khách nhốn nháo, không ai chú ý đến sự ngưng đọng của không gian nhỏ này. Cách đó vài bước, Quý Thừa và Diệp Nghi đồng thời thâm trầm quan sát người ở đối diện. Mà người nọ cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn lại. Cuối cùng, vẫn là Mạch Miêu lên tiếng trước: “Dì xinh đẹp, dì cũng đến đây chơi à? Hay là lại đến tìm chú đẹp trai nói chuyện? Bạn này là cục cưng của dì à?”


“Thật trùng hợp.” Thượng Vi cười dịu dàng, ánh mắt lại chỉ dán vào Quý Thừa, “Đây là con trai của chị họ em. Chị họ em định cư ở nước ngoài đã lâu, cuộc sống vẫn không tốt lắm. Gần đây đúng là xảy ra chút sự cố, nên đưa con về đây, nhờ em chăm sóc mấy ngày. Trước kia chị họ em sống ở nhà em cũng khá lâu, rất thân với em, em vì chị ấy làm chút chuyện cũng nên mà. Ngạn Ngạn, chào chú Quý đi.”


Từ đầu đến cuối, Diệp Nghi đều như không tồn tại. Cô lặng lẽ cười cười, không để tâm. Xem như Thượng Vi thông minh, ba năm trước hai người đã xé rách mặt mũi, hiện tại cho dù tươi cười đối mặt nhau, cũng chẳng có ích lợi gì. Huống hồ, Thượng Vi đã sớm nhìn thấu, cô và Quý Thừa là hữu danh vô thực, đương nhiên không cần xem trọng cô.


Diệp Nghi chỉ tò mò thái độ của Quý Thừa. Năm lần bảy lượt anh tỏ vẻ không có quan hệ gì với Thượng Vi, hơn nữa lần lữa không muốn ly hôn, quả thực không giống có tính toán gì. Nhưng trùng hợp của hôm nay, cũng thật sự rất khéo nhỉ? Nói không hẹn trước, ngay cả Mạch Miêu cũng không tin.


Trên mặt Quý Thừa không có biểu cảm gì: “Quả thực là rất trùng hợp. Chúng tôi phải qua bên kia, không tiếp chuyện được.”


Diệp Nghi có chút kinh ngạc. Ngày đó Thượng Vi đến nhà thăm hỏi, hai người còn tương tác qua lại, hiện giờ sao lại lãnh đạm rõ ràng như vậy? Nhưng Thượng Vi lại không để bụng: “Ngạn Ngạn, có phải dì út đã dạy con, có gì ngon phải chia sẻ với bạn không? Vừa rồi út có mua kẹo que cho con, có nên tặng bạn một cây không?”


Đó là một bé trai, trông nhỏ hơn Mạch Miêu một chút, dáng vẻ ốm nhom, hơn nữa rất thiếu tự tin, luôn cúi gầm mặt xuống, không nói gì, không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chỉ thấy Thượng Vi nhét kẹo que vào tay nó: “Ngạn Ngạn nói: Chị ơi, tặng chị kẹo que.”


Lúc này, Ngạn Ngạn đột nhiên ngẩng đầu. Diện mạo của cậu bé trông rất được, mắt to, nhưng có vẻ hoang mang và ngỡ ngàng, làm cho người khác trông thấy bất giác giật mình. Một thứ cảm giác khác thường lướt qua trong đầu, Diệp Nghi tiến lên, muốn nhìn kỹ cậu bé này, nhưng Ngạn Ngạn lại đột nhiên sợ hãi cụp mắt xuống, liều mạng rút tay lui về phía sau.


Thượng Vi nói xin lỗi: “Đứa bé này từ nhỏ đã như vậy, nhỏ con, tính cách lại đặc biệt hướng nội, lúc ở nước ngoài càng bị người khác ức hϊế͙p͙, cho nên chị em mới đưa nó về đây, hy vọng khi tiếp xúc với nhiều đứa bé trạc tuổi nó ở trong nước, có thể giúp ích một chút. Quý Thừa, nhà trẻ anh mở là tốt nhất Macao, có thể giúp đỡ sắp xếp nó vào học hay không? Có người quen chiếu cố, em cũng yên tâm hơn.”


Nói đến mức này, Quý Thừa không tiện nói gì thêm. Liếc nhìn Diệp Nghi, anh lạnh nhạt nói: “Cứ theo quy định xin nhập học, tự nhiên sẽ có người giải quyết.”
Anh thực ra cũng không đồng ý chuyện gì, nhưng Thượng Vi lại có vẻ cảm kích: “Vậy cám ơn anh.”


“Ngạn Ngạn, cho bạn kẹo đường này!” Mạch Miêu bỗng nhiên tụt xuống khỏi vai Quý Thừa, “Bạn vừa về đây chắc không có ai chơi cùng? Bạn không cần sợ, mình cũng vừa đến đây thôi, sau này chúng ta sẽ chơi chung nhé! Cho bạn đó, nhận đi!”


Lá gan Ngạn Ngạn quá nhỏ, Diệp Nghi sợ cậu bé bị Mạch Miêu dọa, đang định ngăn cản, thì thấy cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mạch Miêu với vẻ sợ sệt mà ao ước. Mạch Miêu bắt lấy tay cậu, quơ quơ: “Vậy sau này chúng ta sẽ chơi chung với nhau, hứa rồi nhé!”


Ngạn Ngạn vẫn không đáp, khóe môi bé xíu lại nhẹ nhàng nhếch lên. Cảm giác kia giống như đã từng quen biết, trong lòng Diệp Nghi thắt lại, cảm giác kỳ lạ kia lại yếu ớt dâng lên lần nữa. Lúc này, Quý Thừa đưa tay kéo cô qua, đồng thời bế Mạch Miêu lên: “Cứ vậy đi, chúng tôi đi trước nhé.”


Diệp Nghi bị Quý Thừa kéo đi nhanh về trước, nhưng lòng dạ của cô vẫn còn đặt trên người cậu bé nọ. Ngẩng đầu, cô hỏi Mạch Miêu: “Cưng à, sao con lại chủ động muốn chơi với Ngạn Ngạn?”


“Ngạn Ngạn giống như không biết nói, nhưng mấy bạn nhỏ khác ở nhà trẻ đều biết nói chuyện như con vậy đó. Trông bạn ấy thật đáng thương, không phải mẹ thường dạy con phải giúp đỡ người khác sao? Con đặc biệt muốn giúp đỡ Ngạn Ngạn.”


Ở chỗ không xa, Thượng Vi cứ đứng tại đó, nhìn thẳng vào một nhà ba người họ. Đám đông chen chúc, chỉ chốc lát sau, bóng lưng của họ liền biến mất không thấy. Thượng Vi lạnh lùng nhích khóe môi, rồi bồng đứa bé bên cạnh lên, đi nhanh ra khỏi công viên.


Trong lòng cô, cậu bé bị ghìm đến sinh đau. Nó bĩu môi, lại không dám khóc thành tiếng, cuối cùng chỉ yên lặng cúi đầu.
***
Khi trợ lý mang tới báo cáo điều tr.a của Diệp Sóc, vừa lúc Kỳ Yên gọi điện đến. Diệp Tông một tay nhận máy, một tay mở tài liệu ra: “Đi chơi về rồi à?”


Giọng nói của Kỳ Yên có chút nặng nề: “Anh đoán xem ở Bến Tàu Ngư Phủ tôi nhìn thấy gì?”
“Thấy gì?”
“Hàn Thiệu Thành. Ông ta đi vào một quán rượu. Tôi bảo người đi dò la rồi, bên dưới quán rượu đó là sòng bạc ngầm, sản nghiệp của Diệp Sóc.”


Tay đang lật tài liệu của Diệp Tông dừng lại: “Hàn Thiệu Thành? Ông ta quay về tìm Diệp Sóc tính sổ nhanh như vậy?”
“Còn chưa hết đâu. Quý Thừa, Diệp Nghi và Mạch Miêu cũng ở đó, có người đang giám sát họ.”
“Cái gì?” Diệp Tông ngồi thẳng dậy, “Người của Hàn Thiệu Thành?”


“Lúc đầu tôi cũng không xác định. Sau khi ba người họ rời khỏi công viên, những người đó liền rút lui. Tôi vẫn đi theo, hiện tại đang ở dưới nhà của chúng. Căn nhà này trước kia thuộc sản nghiệp của Hàn Thiệu Thành, sau khi họ Hàn xuống dốc thì bị bán đi, gần đây lại được người ta mua lại, không biết thân phận chủ nhà, nhưng mang họ Hàn. Chắc là ông ta, không thể nghi ngờ.”


Diệp Tông nhắm mắt dựa vào ghế: “Hàn Thiệu Thành tìm Diệp Sóc đòi tiền, muốn đứa bé, điều này có thể giải thích, nhưng ông ta theo dõi Quý Thừa và em tôi làm gì?”


“Ông ta đang tìm đứa bé, Đường Mật cũng tìm con, còn Quý Thừa và Diệp Nghi sẽ giúp Đường Mật. Huồng hồ, người họ Hàn mới vừa hại cha anh, lại giá họa cho anh, còn tính món nợ cũ với Diệp Sóc… Lý do ông ta giám sát họ Diệp và họ Quý quả thực nhiều không kể xiết.”


“Bất luận là gì, cũng không thể để ông ta thực hiện được.” Diệp Tông dời mắt đến tài liệu, “Xem ra sẽ mau chóng hành động. Thứ bẩn trong tay Diệp Sóc rất nhiều, nắm một thứ, có thể để hắn đi đời không dậy nổi. Diệp Sóc ngã xuống, họ Hàn mò không được của hời, con anh cũng có thể cứu ra. Chỗ đó thay người khác theo dõi đi, anh về đây trước đã, chúng ta bàn bạc cụ thể hơn.”


“Được, để tôi về.” Lại nhìn tòa nhà trước mặt lần nữa, Kỳ Yên khởi động xe, lái đi.
Cùng lúc đó, trên tầng ba tòa nhà kia, bức màn đóng kín hơi lay động. Sau bức màn, một người đàn ông nói vào điện thoại: “Cô Thượng, người theo đõi đã đi rồi.”


“Tốt lắm.” Trong nhà họ Thượng, Thượng Vi ngồi trước bàn trang điểm. Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, cô cười đắc ý, “Sau này cứ làm như vậy, giả như là thuộc hạ của Hàn Thiệu Thành. Họ Hàn mới xử Diệp Thánh Ân, giá họa Diệp Tông, còn có món nợ chưa tính với Diệp Sóc, theo dõi Diệp Nghi cũng là bình thường, sẽ không ai hoài nghi.”


“Dạ.”
Cúp máy, ɖú Trần đẩy cửa ra: “Cô Thượng, thằng bé đang khóc, cô xem…”
Thượng Vi mất kiên nhẫn phất tay: “Mấy chuyện thế này đừng đến phiền tôi, ɖú xem rồi làm đi.”
“Dạ.” ɖú Trần đáp, xoay người định lui ra.


“Này!” Thượng Vi gọi bà lại, “Quên đi, cái khác tôi quản cũng không được, làm vài món ngon cho nó ăn đi. Thằng bé này số cũng khổ, xem như tôi tích đức, vậy thì sau này lỡ như nó xảy ra chuyện gì không hay, tôi cũng không thẹn với lòng.”
“Dạ.”


Khép cửa lại, ɖú Trần nhìn thoáng ra sau lưng, lắc đầu thở dài: “Tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!”
Hết chương 34






Truyện liên quan