Chương 63
Ai cũng không ngờ tới, Diệp Sóc sẽ bị bắt đơn giản như vậy. Lúc trước hắn lấy thân phận của Kỳ Yên ra uy hϊế͙p͙, khiến Diệp Tông phải dọn sạch chứng cứ phạm tội của hắn. Từ đó về sau, nắm được nhược điểm của Diệp Sóc càng khó khăn hơn.
Trước khi Hạ Hân xuất hiện, không ai biết ngôi biệt thự kia của Diệp Sóc, càng không ai biết, tất cả mọi sổ sách và giao dịch đen tối của hắn, với hình thức ghi chép trên giấy cơ bản nhất, ổn thỏa nhất, cất trong tủ sắt. Chỉ cần Hạ Hân tiện tay rút ra một cuốn, liền đủ khiến cho quãng đời còn lại của hắn đều sống trong tù.
Thời điểm Diệp Nghi đến bệnh viện, Diệp Tông đang đứng giám sát ở cửa phòng. Ánh sáng chói mắt của đèn chân không rọi xuống, khiến mặt anh trắng bệch, rồi lại có chút mơ hồ.
“Anh hai!” Diệp Nghi chạy đến, “Hạ Hân cô ấy thế nào?”
Phòng giám sát yên tĩnh, mà trước mắt Diệp Tông, cảnh tượng thê thảm cứ thế hiện lên. Trong căn phòng âm u, tàn thuốc cháy xém, dây thừng dính máu, cô gái lõa thể với thương tích đầy mình. Anh không phải là người trực tiếp gây nên, nhưng cũng như một nửa đồng phạm. Nếu lúc trước, anh không thỉnh cầu sự giúp đỡ của Hạ Hân, cô sẽ không quay về. Sớm muộn gì Diệp Sóc cũng quên cô, hết thảy cũng sẽ không xảy ra.
Sâu trong đáy mắt anh là một khoảng hoang vu: “Bác sĩ nói, khó giữ được tính mạng.”
Diệp Nghi nghe không hiểu hàm ý trong đó. Sẽ không ch.ết, sẽ rất thống khổ. Cô cầm lấy tay của Diệp Tông: “Anh hai, đây không phải là lỗi của anh. Lúc trước anh chỉ hy vọng Hạ Hân cung cấp khẩu cung, cũng không ngờ đến cô ấy sẽ trở về tìm Diệp Sóc. Người hại cô ấy không phải anh, anh đừng quá tự trách mình.”
“Anh hai…”
“Đủ rồi.” Diệp Tông nhắm mắt lại, “Bên phía cảnh sát nói gì?”
“Thông tin trong cuốn sổ rất rõ ràng, vừa rồi cảnh sát tùy tiện xác minh vài thứ, liền lấy được rất nhiều manh mối quan trọng. Diệp Sóc không có khả năng trở ra.”
“Còn bên Kỳ Yên, có tin tức gì?”
Diệp Nghi hít sâu vào: “Đã xác nhận rồi, đêm nay Hàn Thiệu Thành có một chuyến hàng đến từ Thái Lan, đường thủy, ông ta và hàng ở cùng một chỗ.”
Diệp Tông đột nhiên giương mắt, đáy mắt tăm tối có lốc xoay quay cuồng: “Đêm nay?”
“Đúng, đêm nay.”
“Vậy đêm nay…” Anh hơi ngước lên, trong mắt là vẻ kiên định, “Không thể trì hoãn thêm. Diệp Sóc từng nói, tin tức của Kỳ Yên hắn chia nhỏ rất nhiều phần, để ở trong tay những thân tín khác nhau của hắn. Một khi hắn xảy ra chuyện, lập tức sẽ có người thông báo cho Hàn Thiệu Thành. Chỉ hy vọng Hàn Thiệu Thành ở trên thuyền, không thể lập tức nhận được tin tức. Bất luận thế nào, không thể để ông ta còn sống mà lên được bờ.”
“Nhưng thời gian địa điểm họ lên bờ vẫn còn chưa thăm dò được. Kỳ Yên vẫn còn đang tra, nhưng không rõ ràng. Không lấy được tin tức chính xác, sẽ không có cách để cảnh sát bố trí nhân lực mai phục.”
Cụp mắt im lặng hồi lâu, Diệp Tông lấy điện thoại ra: “Quý Thừa, hai chúng tôi đang ở bệnh viện. Chú đến đón Diệp Nghi đi, mang theo nhiều người một chút.”
“Anh hai!” Diệp Nghi túm lấy tay áo anh, “Anh định làm gì?”
“Anh cũng không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.” Cúp máy, Diệp Tông xoa đỉnh đầu cô, “Em cứ ở yên bên cạnh Quý Thừa, chờ tin tức của anh.”
“Không được! Em không đi!”
“Em ở lại thì làm được gì?” Diệp Tông phất tay cô ra, “Em không cần phải quan tâm anh, muốn quan tâm thì hãy quan tâm Kỳ Yên, chuyện Hàn Thiệu Thành chỉ có thể để anh ta làm, ngay cả anh cũng không giúp được gì.”
Diệp Nghi còn muốn cãi lại, Diệp Tông xoay người đi, để lại bóng lưng cho cô: “Biết suy nghĩ thì nên nghe anh. Em bình an vô sự, chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh rồi.”
***
Cuối cùng, Diệp Nghi vừa quay đầu thì được Quý Thừa đón khỏi bệnh viện. Tất cả biến cố Diệp Tông đều đã nói với Quý Thừa, anh nghe xong thì không có phản ứng gì, chỉ nói: “Giao Diệp Nghi cho tôi.”
Sau khi lên xe, Quý Thừa im lặng xem tài liệu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có một bàn tay đặt bên người, đầu ngón tay lơ đãng vuốt ve lòng bàn tay cô.
“Em không sao.” Diệp Nghi lật tay nắm lấy tay anh, “Đừng an ủi em.”
“Ừm.” Quý Thừa đóng tài liệu lại, “Vậy em an ủi anh đi.”
“Đang yên đang lành anh kêu người ta an ủi gì chứ?”
Quý Thừa chỉnh lại tư thế ngồi, tròng mắt mờ ám hẳn lên: “Kỳ Yên, Diệp Sóc, Hàn Thiệu Thành, lúc ấy Diệp Tông chuyển hai mươi triệu kia đi, đây mới chính là ẩn tình bên trong. Chuyện lớn như vậy, tại sao lại không nói với anh?”
“Vậy em nên nói với anh vào lúc nào?” Diệp Nghi hỏi lại, “Lúc ly hôn? Ly cũng ly rồi, nói chuyện này có tác dụng gì? Huống hồ, thân phận của Kỳ Yên, ngay cả em Diệp Tông cũng giấu. Hàn Thiệu Thành rất độc ác, một khi chuyện này bại lộ, người biết chân tướng sẽ không ai được sống sót. Diệp Tông là muốn giữ lại mạng cho chúng ta.”
Tâm trạng cô rất tệ, giọng nói cũng nặng hơn. Quý Thừa cũng không ngờ đến, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy sau này? Sau khi Hạ Hân quay về, em nên nói chuyện em biết chứ? Hôm qua chúng ta còn ngủ chung giường, sao em cũng không nói cho anh biết?”
“Nói với anh thì có ích lợi gì?” Bất giác, giọng điệu của cô lại như Diệp Tông, “Chính anh còn gặp chuyện lớn mà, nợ hai mươi triệu của người ta. Cho dù anh biết cũng không giúp được, chỉ có thể lo lắng suông.”
Quý Thừa nhìn cô, hồi lâu thản nhiên cười: “Anh biết mà, em lo cho anh.”
Cô nói quanh co với anh như vậy, lại có thể cho ra kết luận này? Diệp Nghi choáng váng: “Anh không sao chứ?”
“Không sao hết.” Anh cụp mắt, khóe môi lại giơ lên độ cong nhẹ nhàng, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng rất tốt. Trước mắt, tuy rằng hai nhà Quý-Diệp khó khăn, nhưng có thể tin tưởng lẫn nhau, có thể có em đứng bên cạnh anh, anh cũng không cầu mong gì hơn thế cả.”
Câu nói bình thường lại như mang theo ma lực, Diệp Nghi lòng dạ sốt ruột đột nhiên mềm lại. Quý Thừa nói đúng, đây là nghĩ về hướng có lợi đúng không? Hai nhà Quý-Diệp tin tưởng nhau, vài ngày trước vẫn là giấc mơ không thể với tới, hiện giờ đã thành sự thật. Diệp Sóc lại bị bắt, cũng coi như thuận lợi bất ngờ.
“Diệp Nghi.” Quý Thừa vươn tay, ngón tay thon dài chậm rãi phác họa đường nét gương mặt cô, “Ngày đó anh có hỏi, em vẫn chưa trả lời anh.”
Giọng nói anh ôn tồn, Diệp Nghi bỗng nhiên không dám ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Chuyện để anh lấy em đó.” Quý Thừa nắm nhẹ cằm cô, khẽ thốt ra một câu, làm cô đối diện với chính mình, “Chờ tất cả mọi chuyện ổn thỏa, em tái giá với anh lần nữa, được không?”
Hàng mi dài cong vút vụt sáng, như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu. Cô đang thẹn thùng. Quý Thừa cúi xuống hôn lên mi mắt cô, cười nói: “Người cũng lớn như vậy rồi, sao còn luôn đỏ mặt? Diệp Nghi, anh…”
Lời còn chưa dứt, bầu không khí đột ngột thay đổi. Giây trước vẫn là giọng nói ôn tồn mềm mại, giây sau, lồng ngực đang ôm lấy cô của bỗng dưng cứng đờ lạnh lẽo. Ánh mắt ôn hòa nay tối lại, luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ngay cả hô hấp cũng nhất thời ngưng trệ.
Thời gian như bị kéo dài ra thêm, Diệp Nghi lại có thể cảm nhận rất rõ ràng. Cô xoay người, tận mắt nhìn thấy bóng người thẳng tắp bên ngoài kia.
Bùm…
Theo tiếng nổ long trời lở đất, cảnh tượng sau cùng chính là Quý Thừa bay đến, ấn mạnh cô xuống ghế ngồi, sau đó che chắn cô dưới thân anh.
***
Đau, toàn thân đều đau nhức.
Trong bóng đêm vô cùng vô tận, phản ứng đầu tiên của Diệp Nghi chính là sờ bụng mình. Không có máu huyết nhớp nháp khác thường, trái tim hoảng sợ của cô bình ổn một nửa. Cô thử dịch người, các khớp giống như nặng nề khởi động, cũng may là còn có thể cử động.
Đã xảy ra chuyện gì? Trong đầu chỉ còn sót lại tiếng phanh xe bén nhọn, cùng tiếng va chạm của kim loại tan tành. Xe… phanh lại… tai nạn xe! Quý Thừa!
“Quý Thừa?” Cô cố gắng nhích người gọi lớn, “Quý Thừa!”
Quý Thừa, Quý Thừa, Quý Thừa… tiếng nói khô khốc khàn khàn quanh quẩn một vòng trong đêm, nhưng không có lời hồi đáp.
Đây là đâu, Quý Thừa đang ở đâu? Diệp Nghi bấu chặt lòng bàn tay, buộc mình phải bình tĩnh. Quanh thân là mùi của sự vẩn đục, một khoảng tối đen, nhìn không thấy chút ánh sáng, chỉ có từng đợt hồi âm vu vu.
Vuốt nhẹ, chạm vào đều là cảm giác kim loại sần sùi, mang theo mùi rỉ sét, không có Quý Thừa. Cô đã có thể xác định được, mình đang bị nhốt. Nhưng Quý Thừa đâu? Khi tai nạn xảy ra anh đang bảo vệ cô mà, anh có khi nào…
“… Diệp Nghi?”
Tiếng nói quen thuộc cách chỉ vài bước truyền đến, Diệp Nghi bò qua: “Quý Thừa? Anh sao rồi, có bị thương không?”
“Anh không sao…” Anh cúi đầu ho vài tiếng, giọng nói xem như ổn định lại, “Em ổn chứ?”
“Em không sao, con cũng không sao.” Cô vội đáp, rồi sờ soạng khắp người anh, “Anh đâu? Có đụng vào đâu không? Vừa rồi em gọi anh, sao anh không đáp?”
“Ngất đi thôi, bị em đánh thức.” Anh bắt lấy cánh tay đang sờ loạn của cô, “Anh không sao.”
Nghe anh nói không chút khác thường, Diệp Nghi dần yên tâm: “Thật sao?”
“Thật.”
Một hồi im lặng qua đi, Diệp Nghi nhẹ giọng nói: “Quý Thừa… Hình như chúng ta bị nhốt.”
“Ừ.”
“Là ai? Anh mang theo nhiều người như vậy, nhưng đối phương vẫn thuận lợi.” Diệp Nghi thì thào tự nói, cố gắng mở to hai mắt trong bóng tối, “Đây là chỗ nào?”
“Chắc là Hàn Thiệu Thành, nơi này là cảng giao hàng của ông ta.”
Anh khẳng định nói ra đáp án, Diệp Nghi hoảng sợ: “Sao anh biết?”
“Đừng lên tiếng.” Anh nói rất chậm, “Em nghe đi.”
Diệp Nghi nín thở cố gắng lắng nghe. Tiếng gì cũng không có, chỗ này vắng vẻ, tối thui, khó chịu, giống như một cái hủ nhốt người, duy chỉ có… Diệp Nghi đột nhiên giật mình. Cách đó không có, có cái gì đó đang dâng lên, hạ xuống, lại dâng lên, một cách tuần hoàn.
“Đây là… bờ biển?”
“Ừ.” Quý Thừa đồng ý nói, “Đoán không sai, có lẽ chúng ta đang ở trong container.”
“Container?!”
“Em nghe tiếng vọng này. Còn có, cảm giác mặt sàn và vách tường rất giống sắt.” Quý Thừa dừng một chút, “Mùi rỉ sét rất nồng, có lẽ là lâu rồi không dùng đến.”
“Container, bờ biển… cho nên đây là cảng biển! Có thể nhốt hai người còn sống trong này, còn không bị người khác phát hiện… nhất định là cảng bỏ hoang!” Diệp Nghi kinh hô, “Địa điểm giao hàng của Hàn Thiệu Thành! Hàng hóa của ông ta đêm nay theo đường thủy đi Macao, không thể không thông qua cảng biển, cho nên bí mật sử dụng một cái cảng bỏ hoang!”
“Có lẽ là vậy. Diệp Sóc mới vừa bị bắt, Diệp Tông tính toán sẽ đối phó Hàn Thiệu Thành, chúng ta lại xảy ra chuyện, đây rất trùng hợp. Chỗ này nhất định là vô cùng hẻo lánh, chả trách bên Diệp Tông không tr.a ra được.”
“Hiện tại không chừng anh ấy đã tr.a ra được rồi.” Diệp Nghi ôm cánh tay, đột nhiên cảm thấy lạnh quá.
“Có ý gì?”
“Sau khi Mạch Miêu bị bắt cốc, Diệp Tông đề cao cảnh giác hơn, trong giày và nội y của em đều gắn định vị GPS.”
“Đừng sợ.” Quý Thừa chậm rãi lết tới, ôm chặt eo cô, “Vậy anh ấy sẽ nhanh chóng đến đây.”
“Em chính là sợ anh ấy đến.” Diệp Nghi hỗn loạn cầm lấy tay anh, “Quý Thừa, Hàn Thiệu Thành còn đang trên biển, lại hiểu hoàn cảnh nơi đây như lòng bàn tay. Xem ra, chuyện Diệp Tông muốn đối phó ông ta đã sớm không còn là bí mật. Anh ấy biết Kỳ Yên không tìm ra chỗ này, cho nên…”
“Cho nên liền bắt cóc chúng ta. Ông ta bắt chúng ta, chính là để dẫn dụ Diệp Tông đến nơi này.” Quý Thừa nặng nề nói, “Xem ra bên cạnh anh hai em có nội gián.”
Lồng ngực như bị cào xé, nội gián… như vậy tất cả kế hoạch của họ, Hàn Thiệu Thành đều nắm rõ? Thậm chí, ngay cả thân phận của Kỳ Yên, đều đã bại lộ? Nếu như thế, Hàn Thiệu Thành tập trung hết mọi người ở đây, chỉ có thể có một mục đích: đuổi cùng giết tận.
“Diệp Nghi, em đang run.” Quý Thừa vươn tay, ủ tay cô trong tay mình, “Đừng sợ, có anh đây.”
Diệp Nghi muốn cười với anh, nhưng cô rõ ràng nghe thấy mình đang khóc: “Nếu anh không ở đây, thật tốt biết bao.”
“Em ở đây, sao anh có thể không ở đây được,” Rõ ràng là sống ch.ết trước mắt, anh lại có thể vô cùng bình tĩnh, “Em không sao đâu, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”
“Xình xịch, xình xịch…” Cách đó không xa, một tràng tiếng động bỗng truyền đến. Tiếng mô tơ? Có người đến!
Diệp Nghi suýt nhảy lên: “Có thuyền đến! Có khi nào…”
“Cho dù phải hay không, em cũng sẽ không sao.” Quý Thừa bỗng dưng dùng sức, Diệp Nghi mất trọng tâm, trực tiếp té vào lòng anh.
Anh cúi đầu ho vài tiếng nói: “Nhưng mà Diệp Nghi, bây giờ anh có thể nghe câu trả lời của em hay không? Chờ tất cả kết thúc, em có bằng lòng gả cho anh lần nữa không.”
“Quý Thừa!” Một dự cảm không tốt thoáng dâng lên, “Hiện giờ không nói chuyện này, được không? Chờ đến khi kết thúc, em nhất định sẽ nói với anh!”
“Nhưng anh rất muốn nghe.” Anh nói thật ấm áp, không có chút ngang ngược thường ngày, khiến người khác hoàn toàn không thể từ chối, “Nói cho anh biết, được không?”
“Quý Thừa…”
“Xin em đó.”
“…”
“…”
“Bằng lòng.”
“Cám ơn em.” Anh như đang khẽ than thở, “Diệp Nghi, ngộ nhỡ… Tuy rằng anh rất ghét hắn, thế nhưng… Nghiêm Hàn tốt lắm, hơn nữa vô cùng yêu em. Bất luận thế nào, em cũng phải sống thật hạnh phúc.”