Chương 8: Gặp lại Tề Minh
Liễu phi thấy bộ dáng bất cần của nam hài tử bỗng nhiên nổi giận, ả thấy mình như đang bị hài tử kia khinh thường. Bộ dáng hời hợt ấy thật khiến ả muốn đem băm xả hài tử kia ra vậy.
Lúc hài tử đang ngây ngẩn người ở đó, Liễu phi nhanh cước bộ của mình tiến lại đem hài tử đang nằm trên chiếc giường ọp ẹp kia kéo xuống.
Vì bất ngờ, cũng là vì cơ thể hư nhược nên nam hài nhanh chóng lộn nhào trên nền đất lạnh. Còn chưa định thần lại thì ả ta đã vung chân đá vào bụng cho nam hài một cước khiến nam hài ứa máu ra ngoài. Đưa tay lên miệng sờ thử, tơ máu vẫn còn vương trên khoé miệng nam hài như ch.ết sững. Không hiểu sao khi nhìn đến máu, nam hài lại có cảm giác buồn nôn khó chịu lạ thường.
- Tề Vương gia!
Từ bên ngoài, tiếng vọng của một nô tì vang vào. Cái họ Tề nghe quen quen, thêm vào đó lại là vương gia khiến đại bộ phận não bộ của hài tử như lần nữa lâm vào trì trệ.
Hài tử thầm nghĩ:
"Tề vương gia? Tề vương gia đây còn không phải Tề Minh thiếu gia sao? Sao người lại đến đây? Không lẽ người biết là linh hồn của ta đã bị đánh tráo... đến đây... đến đây để... để đưa ta về phủ sao?"
Không tự làm chủ được bản thân, hài tử nhanh như thoắt đã lao ra ngoài cửa, hài tử chạy thật nhanh đến người được gọi là Tề vương gia kia như chạy đến bên người thân.
- Tề ca! Tề ca! Ca đến thực đúng lúc! Tề ca chúng ta về phủ đi!
Tề Minh nhíu mi nhìn hài tử, y không hài lòng với hài tử này. Khẽ ra hiệu cho thị vệ đứng bên cạnh mình gỡ hài tử ra. Và cũng vốn với thân thể hư nhược này thì hài tử cũng dễ dàng bị ngỡ bỏ ra mà thôi.
Tề Minh trầm tư một hồi vì y biết người được xưng Tề ca với mìn chỉ có một và giờ cũng đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi! Có lẽ giờ người đó cũng đã đoàn tụ với mẫu thân của người đó rồi! Vậy nên hài tử này nhiễm nhiên khiến y một chút chú ý. Nhưng sự chú ý sau liền đổ dồn lên người của Liễu phi - phi tần mới của Huyền Vũ. Tề Minh lập tức bỏ ngoài tai những lời nói kia của hài tử, ra hiệu cho thị vệ yểm huyệt đạo của hài tử lại để hài tử sớm ngất đi một lúc.
Tề Minh có chút khó chịu lên tiếng:
- Thỉnh nương nương! Người sao lại có nhã hứng đến nơi hoang sơ này lớn tiếng vậy chứ!
Liễu phi vốn là người mê thế lực, chê bai hèn mọn và đặc biệt là ham tư sắc. Dù là mới vào cung nhưng khi thấy khí phái cường đại của người trước mặt cũng tỏ ra yếu mền đáp lại để tránh tai vạ sau này:
- Nghe Dung ma ma nói hài tử này ham chơi không chịu nghe căn dặn, ta liền tới đây dạy dỗ lại hài tử này! Mà Tề vương gia sao lại có nhã hứng đến nơi đây?
Tề Minh vốn từ trước đã không ưng được vị thê tần này của Huyền Vũ. Thứ nhất vì ả thành thân với Huyền Vũ. Thứ nữa là nghe nói nàng ta là dựa vào gia phả vững trắc lên mới được Huyền Vũ để ý. Cũng chính vì được ân sủng trong một thời gian nên nàng ta cũng luôn ra vẻ cường đại, cậy mạnh mà hϊế͙p͙ đáp kẻ hèn yếu.
Tề Minh nghe xong quay sang hài tử rồi nói tiếp:
- Một hạ nhân nhỏ bé mà cũng phải đến tận tay nương nương dạy bảo cũng quả là có chút không bình thường. Hay hài tử này với nương nương là có quan hệ gì đó?
Liễu phi nhíu mi nhìn lại Tề Minh. Gì đây nàng ta thấy tận sâu trong mắt y có thứ gì đó gọi là phẫn hận, nhìn kĩ thấy ánh mắt đó như kiểu muốn giết người đến nơi. Nếu ánh mắt có thề biến thành lưỡi dao sắc bén thì nàng ta xác định là đã ch.ết mấy lần rồi ý chứ. Nhưng theo những gì Liễu phi nhớ lại thì nàng ta chưa hề gây thù oán gì với vị vương gia này, thậm chí ngay cả nói chuyện thì đây cũng là lần đầu tiên sao y lại có thái độ này với nàng!
Với tình thế bức bách đến dị thường này, Liễu phi xém chút nữa thì cũng muốn ngã lăn xuống đất. Nhưng chắc vì khoác trên người cái danh là thê tần của hoàng thượng nên bản năng không cho phép nàng ta gục ngã. Liễu phi nói, giọng nói có gì đó run rẩy mặc dù nàng ta không có làm gì sai:
- Đương nhiên... nam hài với ta có chút quan hệ! Ừm thì hắn là con vua. Ta thân là thê thiếp của ngài thì đương nhiên sẽ cùng với hài tử này có quan hệ!
Đại bộ phận não bộ của Tề Minh như đóng băng, Huyền Vũ hắn có nhi tử, hắn có nhi tử vậy mà bấy lâu nay y không hề biết... chuyện này thực khó tin. Tề Minh nhìn vị Liễu phi này như khẳng định hỏi lại lần nữa:
- Có thực là vậy? Hay là nương nương là đang viện cớ! Hài tử này là nhi tử của hoàng thượng vậy tức hắn sau sẽ là thái tử! Mà nếu là thái tử thì bộ dáng sẽ không... không như vậy?
Liễu phi bị áp bức đến thần tình run rẩy, nàng ta không nói thêm lời nào. Lấy tấm khăn mỏng trong áo ra chấm chấm mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán. Nàng ta phất tay ra hiệu cho Dung ma ma nói cho Tề Minh nghe thực hư mọi chuyện.
Chuyện là hài tử này vốn là nhi tử của Lệ phi. Lệ phi là mỹ nữ tuyệt sắc của Hoa Mộc quốc - một đất nước láng giềng của Hoàng quốc hiện tại. Lệ phi được hoàng thượng ân sủng do vừa mang tài lại vừa có sắc nhưng theo những tin đồn thì nàng ta có gian ɖâʍ với một vị quan trong triều. Ban đầu Huyền Vũ không tin vì biết ái nhân quả thực không phải như vậy, nhưng không hiểu sao Lệ phi không lâu sau đó lại mang thai. Mà trước giờ Huyền Vũ chưa lần nào quan hệ phu thê với nàng, sau đó Huyền Vũ giam lỏng Lệ phi và ít lưu lại bên nàng hơn. Lúc Lệ phi thành công sinh ra hài tử, Huyền Vũ đã hạ chỉ ban nàng một chén rượu độc. Lệ phi ra đi từ đó, nhưng trước khi mất nàng ta có để lại một câu nói: "Huyền Vũ, chàng thực sự quên mất rồi!". Sau đó vì ám ảnh với câu nói đó khiến Huyền Vũ mất ăn mất ngủ mấy hôm, và hắn cũng quyết định sắc phong hài tử này làm đại hoàng tử, nhưng Huyền Vũ dường như không hề đặt tên cho hài tử này. Chính vì nguyên do đó nên hài tử mới bị đối xử so với hạ nhân cũng chả khác gì.
Nghe đến đây, Tề Minh bắt đầu ghép nối lại những gì có sẵn trong đầu y. Không lẽ lúc y ra trận tuyến bên ngoài biên cương cùng với đại thúc đã xảy ra những chuyện này, mấy chuyện như vậy cũng không phải không có khả năng vì y đi tận ba năm lận cơ mà. Dẹp toàn bộ suy nghĩ kia qua một bên, Tề Minh quay sang hỏi Liễu phi:
- Nương nương, vậy bây giờ hoàng thượng đang ở đâu?
Liễu phi chấn an lại bản thân, đưa tay áo phất lên ra hiệu cho Dung ma ma tiếp tục nói:
- Khởi bẩm vương gia, hoàng thượng hiện đang ở đại sảng cùng Hoàng Phổ Minh nói chuyện!
Tề Minh cáo lui với Liễu phi và cũng không có ý định thả hài tử ra. Y trực tiếp bế hài tử vào trong lòng. Tề Minh không hiểu sao khi bế đứa trẻ này y lại có cảm giác ấm áp, tựa như một người nào đó thực quen thuộc mà y đã đánh lỡ mất.
Tề Minh đưa tay lên trán hài tử, y nhẹ giọng nói:
- Người có lỗi không phải ngươi mà là nương của ngươi!