Chương 1-2: Vết hôn (3)

Editor: Hepc
Lục Cảnh Hanh quét mắt ngồi xuống sô pha bên cạnh mẹ mình, nói: “Thế nào?”
“Hừ ——”
Mẫn Tố Tố không vui hừ một tiếng, ném đồ đến trước mặt con trai, “Ai cho con dùng biện pháp ngừa thai?”


“Mẹ nhìn lén chuyện riêng tư của chúng con.” Lục Cảnh Hanh đưa tay cầm lên một cái bao cao su, môi mỏng cong lên.
“Tiểu tử thúi!”


Mẫn Tố Tố giơ tay lên đánh anh, nói: “Còn dám nói nhảm với mẹ, Lục Cảnh Hanh mẹ nói cho con biết, con nhất định phải sớm sinh cho mẹ một đứa cháu, bằng không mẹ sẽ không để yên cho con!”


“Gấp gáp cái gì?” Nửa người trên Lục Cảnh Hanh dựa vào sau ghế, ngón tay thon dài giơ nhẹ lên, anh cầm bao cao su bỏ vào trong hộp, “Không phải anh con mới vừa sinh cháu cho mẹ sao?”
Chà chà! Miếng bao cao su này không phải mùi hương mà anh thích.


“Như thế nào mới sinh cháu cho mẹ?” Mẫn Tố Tố giận tái mặt, quát lớn: “Các con không có lương tâm, mẹ quan tâm như vậy cũng là vì người nào? Còn không phải là vì muốn tốt cho các con?”
“Mẹ, là con nói bậy.” Lục Cảnh Hanh ôm vai của bà, ngắt lời nói: “Con dâu của mẹ đâu?”


“Đang rất bận bịu ở trong bếp.” Mẫn Tố Tố hướng về phía phòng bếp nói, “Đứa nhỏ Sơ Nhược này thật biết điều, mẹ rất thích.”


available on google playdownload on app store


Lục Cảnh Hanh quét mắt nhìn bóng lưng trong phòng bếp, môi mỏng lặng lẽ lướt qua một nụ cười. Từ góc độ này nhìn, động tác của cô giống như đang hái rau, hoàn toàn là một bộ dáng vợ hiền.
Nhưng anh tính toán, nhiều hơn năm phút nữa, cô sẽ không chống đỡ nổi!


Lục Cảnh Hanh bĩu môi, gương mặt tuấn tú cười nói: “Mẹ, con muốn ăn cơm mẹ nấu cơm.”
Con trai yêu cầu, Mẫn Tố Tố lập tức đứng lên, đi xuống bếp thay con dâu.


Giây lát, Quyền Sơ Nhược từ phòng bếp đi ra, thở phào nhẹ nhõm. Cô đi qua ghế sa lon, nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đối diện, nói: “Tính toán thời gian cũng không tệ lắm.”


Dứt lời, cô đi vào phòng ngủ chính, cũng khóa trái cửa phòng. Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm bóng lưng cô biến mất, vẻ mặt ung dung đứng lên, hai tay nhét vào túi đi vào phòng bếp, đi nói chuyện phiếm với mẹ vậy.


Quyền Sơ Nhược thay xong quần áo ra ngoài, cơm tối đã bưng lên bàn. Cô chủ động dọn chén đũa, lại đổi lấy sự khen ngợi của mẹ chồng.
“Mẹ, mẹ ăn cái này nhiều một chút.” Quyền Sơ Nhược chỉ món ăn trước mặt, cười nói: “Có thể làm đẹp và dưỡng nhan đó.”


“Bà xã, anh cũng muốn ăn.” Lục Cảnh Hanh đưa chén cơm về phía Quyền Sơ Nhược cười nói.
Gương mặt người đàn ông tuấn tú bày ra vẻ dịu dàng, Quyền Sơ Nhược lấy đũa gắp thức ăn, sau đó bỏ vào trong chén anh.


Lục Cảnh Hanh cúi đầu ăn sạch sẽ, rất là thoả mãn mà gật gật đầu: “Mùi vị không tệ.”
Anh đưa đũa, động tác dịu dàng gắp thức ăn vào trong chén Quyền Sơ Nhược, nói: “Em cũng ăn nhiều một chút!”


Nhìn trước mặt bày nhiều món ăn, Quyền Sơ Nhược nhếch môi, vẻ mặt trầm xuống. Cô ghét nhất gắp thức ăn cho nhau, cái loại trao đổi nước miếng đó cô không cách nào chịu được.
Bình thường ăn cơm ở nhà, thức ăn của cô đều chia riêng ra.


Đối diện ánh mắt sắc bén của mẹ chồng bắn tới, Quyền Sơ Nhược mím môi dịu dàng cười, thế nhưng chút đồ ăn này cô cũng chưa ăn.
Dùng qua cơm tối không lâu, Mẫn Tố Tố rất biết điều rời đi. Con dâu mới vừa về nhà, đôi vợ chồng trẻ không phải tiểu biệt thắng tân hôn sao?!


“Mẹ, mẹ đi thong thả nhé.”
Quyền Sơ Nhược đứng ở cửa, lễ phép đưa tiễn. Một buổi tối cô đều nhịn, vào lúc này tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Bóng dáng của mẹ chồng vừa biến mất, Quyền Sơ Nhược lập tức thu hồi nụ cười ở khóe miệng.


Người bên cạnh lạnh lùng như băng đi xa, Lục Cảnh Hanh bĩu môi, đưa tay đóng cửa lớn lại.
Hôm nay xuống máy bay liền về nhà, sức lực Quyền Sơ Nhược cũng không còn. Cô đóng cửa phòng lại, đưa tay tháo mắt kính trên mặt ra, đồng thời xõa tóc dài xuống, xoay người đi vào phòng tắm tắm.


Tắm nước nóng, cả người cũng thoải mái. Quyền Sơ Nhược đứng ở trước gương, rồi xấy cho khô mái tóc dài. Cô mở cái sọt quần áo ra, thấy trong đó là nội y nam giới, khuôn mặt lộ vẻ mù mịt.
Lạch cạch——


Cửa phòng ngủ mở ra, Lục Cảnh Hanh tựa vào bên cạnh khung cửa, hai mắt thâm thúy nhuộm đầy nụ cười: “Bà xã, cái gối của anh ở trên giường em! Buổi tối anh hay ôm gối, không có nó anh không ngủ được.”


Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược mím môi đi về phía bên giường, đồng thời xách cái sọt quần áo trong phòng tắm ra ngoài, đưa cho anh hết: “Tôi đề nghị anh, đổi trợ lý đi!”


Lục Cảnh Hanh ôm gối trong ngực, môi mỏng hơi nhếch lên, “Tôi cảm thấy cũng nên đổi rồi, ngay cả nhãn hiệu bao cao su tôi dùng cũng không biết, thứ người như thế giữ lại có ích lợi gì?!”
Quyền Sơ Nhược cười lạnh một tiếng, trở tay đóng cửa lại, xoay người vào giường.


Kết hôn đến bây giờ đã được một năm, trong lúc này cô thường bay ra nước nước ngoài, Lục Cảnh Hanh cũng là người hay đi, thời gian bọn họ có thể ở nơi này sẽ không vượt qua một tháng.
Mà trong một tháng, có ít nhất hai phần ba thời gian, cô và anh không đụng mặt.


Ban đầu xem mắt, Quyền Sơ Nhược cùng Lục Cảnh Hanh chỉ gặp qua ba lần.
Lần đầu tiên, hai bên đồng ý lời mời mà đến.
Lần thứ hai, có chi tiết cần nói chuyện.
Lần thứ ba, ký hiệp nghị.
Gặp mặt ba lần, anh và cô nhanh chóng cưới.
Quyền Sơ Nhược cảm thấy, cuộc hôn nhân này hiệu suất rất cao.


Lục Cảnh Hanh cảm thấy, cuộc hôn nhân này giá trị rất cao.
Hiệp nghị trước khi cưới, tài sản của ai thì người đó nắm giữ, sau khi cưới không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Khi cần diễn trò, đối phương phải toàn lực phối hợp.


Một điều cuối cùng, cũng điều là quan trọng trong phần hiệp nghị này, hai năm sau, hai bên ly hôn vô điều kiện.
Dùng hai năm trói buộc để đổi cả đời ung dung tự tại, Quyền Sơ Nhược cảm thấy đây là một hiệp nghị tốt!


Sáng sớm, Quyền Sơ Nhược rời giường đúng lúc. Cô buộc tóc dài lại, thay đồ công sở màu đen, đeo cặp mắt kính có gọng đen hiện lên đôi mắt sáng ngời trong suốt.
“Chào buổi sáng!”


Lục Cảnh Hanh thấy cô ra ngoài, mỉm cười chào hỏi. Người đàn ông nửa người trên mặc áo sơ mi màu xanh ngọc, khuy áo mạ vàng xếp thành một hàng, ánh mặt trời chiếu xuống, làm lay động mắt người.
Quyền Sơ Nhược xách theo cặp công văn ra khỏi cửa, nhưng bị người đàn ông bên cạnh kéo vào trong ngực.


Chạm mặt người đàn ông này cô đè xuống cơn tức giận, Quyền Sơ Nhược phòng bị ngẩng đầu lên, giọng nói chìm xuống: “Buông tay.”
“Hư ——”
Ngón tay Lục Cảnh Hanh nhẹ nhàng, nội liễm hai mắt mang ý cười, “Em biết mẹ tôi trước kia làm gì không?”
Không biết.


Quyền Sơ Nhược nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống, “ Lục Cảnh Hanh, anh đang lãng phí thời gian của tôi.”
“Mẹ tôi là diễn viên, “ Lục Cảnh Hanh không hề lý tới cô, mở miệng: “Đối với biểu hiện tối hôm qua của em, em có tự tin không?”
“......”


Quyền Sơ Nhược cau mày, nụ cười lạnh lùng. Đây là ý gì?
Nhìn ánh mắt cô mờ mịt, Lục Cảnh Hanh bĩu môi, gương mặt tuấn tú chợt áp xuống cổ cô. Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy cổ đau xót, đợi cô phản ứng kịp, cần cổ trắng nõn đã rơi xuống một vết hôn màu đỏ sậm rõ ràng.


“Anh?!” Quyền Sơ Nhược theo bản năng nhấc chân, đầu gối hướng hạ thân anh mà đá qua.
Lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh nhẹ xoay chuyển, dễ dàng nắm lấy đầu gối cô.
“Tính khí không được tốt lắm?” Lục Cảnh Hanh cau mày chê, nói: “Tôi đang giúp em.”
Leng keng ——


Chuông cửa vang lên, Lục Cảnh Hanh xoay người đi ra mở cửa, hướng về người phía sau nháy mắt mấy cái.
Nhìn thấy Mẫn Tố Tố xuất hiện lần nữa, Quyền Sơ Nhược chậm rãi buông quả đấm trong tay ra.
Hết chương 1.2






Truyện liên quan