Chương 9: Ôm nhau ngủ
Editor: Hepc
Đèn xe phía trước chói mắt, Quyền Sơ Nhược đưa tay ngăn ở trước mắt. Cho đến khi người đàn ông cầm cây dù đi về phía cô.
Lục Cảnh Hanh!
Hai mắt Quyền Sơ Nhược sáng lên, thoáng qua vẻ mất mác. Trái tim cô đau nhói tại sao Liêu Phàm không có xuất hiện, mà anh lại xuất hiện?!
"Bị lúng rồi."
Lục Cảnh Hanh che dù đi tới bên cạnh xe, nhìn bánh xe lúng sâu, lắc đầu nói: "Thời tiết như vậy, không thể nào đi ra được."
Anh mở cửa xe, trực tiếp lôi người trong xe ra ngoài, ôm cô đi vào trong xe của mình.
"Làm sao anh....?" Lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt, giãy giụa kháng cự.
Nhét cô vào trong xe, Lục Cảnh Hanh xếp dù lại, bắt đầu kiểm tr.a địa hình. Mới vừa rồi một đường lái tới, bùn lầy trơn trượt mấy lần, suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Địa thế nơi này không bằng phẳng, Lục Cảnh Hanh cũng không quen đường xá. Có thể thuận lợi tìm được Quyền Sơ Nhược, cũng là bởi vì anh tìm được người lão nông kia trước, chỉ điểm cho mới có thể đi tìm được.
Hôm nay mưa to, nếu như không may mắn lạc đường lần nữa, vậy bọn họ thật sự bị mắc kẹt.
Lục Cảnh Hanh không muốn mạo hiểm, con đường núi gập ghềnh này cũng không đùa giỡn được. Đôi mắt anh sắc bén đánh giá chung quanh, chợt phát giác bên ngoài quả rừng có vầng sáng.
Mới vừa rồi anh đi tìm tới nóng lòng, không hề nhìn kỹ. Hôm nay hồi tưởng lại, bên ngoài quả rừng quả thật có hai gian nhà trệt, phải là quả rừng có người chăm sóc.
Tối nay là không thể trở về được, Lục Cảnh Hanh liếc nhìn người phụ nữ toàn thân ướt đẫm bên cạnh, trầm giọng nói: "Tối nay chúng ta chấp nhận tìm một chỗ ở tạm một đêm."
"Ở tạm một đêm?" Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, hỏi anh: "Có chỗ ở chưa?"
Lục Cảnh Hanh chỉ chỉ ánh sáng phía trước, nói: "Nơi đó có người, chúng ta có thể đi hỏi một chút."
"Không đi." Quyền Sơ Nhược rất không nể tình.
"Em muốn cả đêm ngu người ở trong xe sao?" Lục Cảnh Hanh mở hệ thống sưởi lên mức lớn, thấy toàn thân cô còn phát run.
Đôi tay Quyền Sơ Nhược vòng qua vai, mắt không ngừng nhìn ngó ra ngoài, hình như đang đợi người, "Không biết."
Cô trả lời như đã tính trước mọi việc, Lục Cảnh Hanh không khỏi âm thầm nhạo báng!
Nhìn bộ dáng của cô cũng biết đang tìm người, vùng núi toàn một màu đen, lúc này còn đổ mưa to, nào có người cho cô chờ? Trừ phi Quyền Sơ Nhược nói với người nào là cô bị kẹt ở chỗ này, chờ người nọ tới cứu cô.
Lục Cảnh Hanh cười một tiếng thật thấp, đáy mắt ánh sáng lên. Người nọ còn có thể là ai, nhất định là Liêu Phàm!
"Quyền Sơ Nhược, tôi mạo hiểm mưa gió tới tìm em, một câu cám ơn em cũng không nói được sao?" Lục Cảnh Hanh mím nhẹ môi, đột nhiên mở miệng chất vấn.
Nghe được anh nói, ánh mắt Quyền Sơ Nhược khẽ lay động, coi như là miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Cám ơn."
Để cho cô nói cám ơn, mà do mình chủ động đòi hỏi, loại cảm giác này không thoải mái!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mưa to vẫn không ngừng, mưa rơi mạnh mẽ. Chung quanh sắc trời hoàn toàn tối đen, không có một tia ánh sáng, duy nhất nơi có ánh sáng là đèn xe của Lục Cảnh Hanh.
Trong xe có khí ấm, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy trên người quần áo ướt sũng lạnh hơn. Cô cắn răng, cánh môi dần dần tái xanh.
Lục Cảnh Hanh thấy sắc mặt của cô có cái gì không đúng, đưa tay rút chìa khóa xe.
"Làm sao vậy?" Bốn phía tối tăm xuống, Quyền Sơ Nhược kinh hãi, hỏi.
Lục Cảnh Hanh bĩu môi, trả lời gọn gàng, "Xe đã hết xăng."
Ngay cả khi biết anh đang nói láo, nhưng lúc này Quyền Sơ Nhược không có cách nào bắt bẽ anh. Cô dựa vào ghế ngồi, ở đáy lòng cầu nguyện: Liêu Phàm, anh mau tới đây!
Cô lại vén đồng hồ nhìn một chút, đã qua nửa giờ, sao Liêu Phàm còn chưa tới?
Người đàn ông thấy cô không có ý tứ, cuối cùng nhẫn nại không được nữa nói: "Xuống xe!"
"Không muốn!"
Quyền Sơ Nhược ngồi bất động, sắc mặt kiên định.
Nhìn bộ dáng của cô, Lục Cảnh Hanh không có tức giận, đưa tay nắm chặt cây dù, uy hϊế͙p͙ nói: "Vậy thì tốt, tôi liền khóa em ở trong xe."
"Anh dám?"
"Dám chứ?"
Lục Cảnh Hanh nhíu mày, nụ cười lẫm liệt, "Để cho em xem một chút, tôi có dám hay không?!"
Ánh mắt của anh không giống đùa giỡn, Quyền Sơ Nhược thấy anh bật cây dù đi ra ngoài, trở tay hung hăng đóng cửa xe lại.
"Lục Cảnh Hanh ——"
Quyền Sơ Nhược hét lên một tiếng, bản năng mở cửa ra ngoài. Bên ngoài còn đổ mưa to, Lục Cảnh Hanh che dù cho cô, đưa tay ghìm chặt hông của cô, nói: "Đi thôi, bụng của tôi đói rồi."
Quyền Sơ Nhược giận dữ cắn răng, nhìn chằm chằm đường núi đen như mực, đáy lòng mất mác. Có lẽ Liêu Phàm không tìm được con đường này, dù sao địa phương hẻo lánh thế này, anh ấy không tới, muốn tìm được rất khó khăn.
Nghĩ như vậy, đáy lòng dần dần dãn ra. Cô che kín khăn lông phủ xuống trên vai, đi theo Lục Cảnh Hanh ra phía bên ngoài rừng.
Một chân sâu một chân cạn đi tới, dọc đường Quyền Sơ Nhược đều kéo cánh tay Lục Cảnh Hanh, sợ mình chật vật mà trượt chân.
Mưa to như thác, Lục Cảnh Hanh một tay cẩm cây dù, một tay còn lại ôm Quyền Sơ Nhược vào trong ngực. Cây dù không phải rất lớn, tay phải anh chống cái dù hướng bên trái nghiên người dựa vào, tận lực che dù cho người trong ngực.
Quần áo trên người cô đã ướt đẫm, nếu như gặp mưa nữa sẽ phát bệnh.
Mắt Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm dưới chân, không dám phân tâm. Lúc này cô không suy nghĩ nhiều, ngón tay nhỏ nhắn níu lấy áo khoác Lục Cảnh Hanh, một mực nắm lấy.
Mưa rơi rất lớn, Quyền Sơ Nhược liếc thấy quần áo anh bị xối ướt, trong lòng lay động. Anh cố ý chiếc dù che mưa lệch hướng mình, là vì không để cho cô thấm nước mưa!
Quyền Sơ Nhược nhíu mày, bước đi cẩn thận, bởi vì động tác của anh mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đi ra quả rừng, Lục Cảnh Hanh ôm lấy Quyền Sơ Nhược đi tới trước nhà có đèn sáng kia. Một ngôi nhà không lớn, có hai gian ngói, trong phòng có ánh đèn.
Lục Cảnh Hanh đưa chiếc dù che mưa cho người bên cạnh, nói: "Em đứng ở chỗ này đừng động."
Anh đi nhanh đến dưới mái hiên, giơ tay lên gõ nhẹ cánh cửa.
"Ai vậy?"
Trong nhà có bóng người thoáng qua, một bác gái tóc muối tiêu mở cửa ra, "Cậu nhóc, cậu tìm ai?"
Lục Cảnh Hanh lễ phép cười cười, nói: "Thật xin lỗi, trễ như thế mà còn quấy rầy."
Anh chỉ phí sau lưng nói: "Cháu với bà xã bị lạc đường, trời lại có mưa lớn, muốn tìm một chỗ ngủ nhờ một đêm."
Ngủ nhờ?
Dạo này, rất ít gặp loại chuyện như vậy.
Bác gái nhìn Quyền Sơ Nhược che dù đứng ở trong mưa một chút, lại nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lục Cảnh Hanh một chút, cảm thấy đôi vợ chồng trẻ này rất xứng đôi, cũng không phải là người xấu, hỏi đôi câu: "Cậu nhóc, hai con tới du lịch hả?"
Vùng lân cận bên núi có một làng du lịch, bình thường cũng sẽ có du khách tới.
Lục Cảnh Hanh vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, con với bà xã mình ra ngoài chơi, không ngờ gặp mưa lớn."
Nghe vậy, bác gái mím môi cười khẽ, xoay người kêu: "Ông già! Có đôi vợ chồng nhỏ lạc đường, muốn ở nhà chúng ta ngủ nhờ một đêm."
Lục Cảnh Hanh hướng về phía Quyền Sơ Nhược ngoắc tay, ý bảo cô tới đây. Quyền Sơ Nhược rụt vai, bước nhanh đi tới bên anh.
Đưa tay ôm cô vào lòng, Lục Cảnh Hanh hướng về phía ông cụ đi tới cười cười, nói: "Chúng con sẽ không công không mà quấy rầy."
Đang lúc nói chuyện, Lục Cảnh Hanh móc bóp ra, từ bên trong rút ra mấy tờ tiền mặt.
Sắc mặt ông cụ lớn trầm một cái, nhìn vợ mình, rồi trầm mặc xoay người, không nói gì.
Bác gái là một người nhiệt tâm, thấy bạn già không có phản đối, cười nói với Lục Cảnh Hanh: "Cậu nhóc, mau lấy tiền lại đi, lão già nhà tôi rất bướng bỉnh!"
Lục Cảnh Hanh sáng tỏ, lập tức bỏ bóp da vào trong túi, "Cám ơn bác gái."
Miệng anh rất ngọt, mặt mày bác gái hớn hở cầm lên một chuỗi chìa khóa, trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng bên cạnh.
Gian phòng không lớn, dọn dẹp sạch sẽ. Phần lớn ở nông thôn là giường đất, Quyền Sơ Nhược chưa từng thấy qua giường này, tò mò nhìn trái nhìn phải.
"Vợ của con dáng dấp thật xinh đẹp." Bác gái vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện cùng Lục Cảnh Hanh.
Lục Cảnh Hanh nhún nhún vai, gương mặt tuấn tú hài lòng, nói: "Tạm được."
Có người khen bà xã anh đẹp mắt, là một đàn ông thì cảm thấy có mặt mũi!
Động tác của bác gái nhanh chóng dọn dẹp phòng, lại tìm ra một bộ chăn nệm sạch sẽ cho bọn họ, "Tối nay các con chịu khó, chúng ta ở nông thôn điều kiện có hạn."
Mặc dù bác gái lớn tuổi, nhưng ánh mắt rất tốt. Bà nhìn cách ăn mặc trên người của hai người này cũng biết là người có tiền.
"Bác gái, bác có quần áo sạch không?" Lục Cảnh Hanh cẩn thận hỏi.
Thấy anh vừa chịu đựng vừa hỏi, bác gái cũng thấy toàn thân hai người bọn họ đều ướt đẫm, bà gật đầu một cái, đi trở về căn phòng cách vách. Không lâu lắm, trong tay bác gái ôm hai bộ quần áo đưa tới, còn có một phích nước nóng, nói: "Đều là quần áo cũ, chịu đựng mặc thôi."
"Cám ơn bác." Quyền Sơ Nhược đưa tay nhận lấy đồ, lễ phép nói cám ơn.
Bác gái không có học thức gì, nhưng thích người có học thức. Nhìn lời nói cử chỉ của Quyền Sơ Nhược, bà đã cảm thấy cô nhóc này là một người có học thức.
"Các con tắm một chút, bác đi lấy cơm nóng."
Bác gái xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Thay quần áo là một vấn đề, gian phòng kia liếc một cái có thể nhìn thấy bên trong, không có chỗ ngăn che, Quyền Sơ Nhược cau mày, buồn bực nói: "Làm sao mà thay?"
Lục Cảnh Hanh cởi áo khoác tây trang ra, đối với vấn đề của cô rất khi dễ, "Cởi quần áo ra mà thay."
Nói nhảm! Người nào không biết cởi quần áo mà thay đồ? Mấu chốt là, quần áo này phải cởi thế nào?
Quyền Sơ Nhược lấy tay đè lại áo sơ mi mà anh đang cởi, "Lục Cảnh Hanh, bằng không như vậy đi! Anh thay đồ trước, tôi quay mặt ra sau, chờ anh thay xong gọi tôi, tôi bảo đảm không có nhìn trộm!"
"Không sao, " Người đàn ông bên cạnh cười lên nắm chặt tay của cô, cố ý đặt ở lòng bàn tay nhéo nhéo, "Tôi không sợ em nhìn lén."
"......"
Ngất thật!
Quyền Sơ Nhược bĩu môi, người đàn ông này còn có loại này ham mê?! Thích bị người ta nhìn lén?
Vẻ mặt Quyền Sơ Nhược sắc bén, nói: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú nhìn lén anh."
Khóe miệng người đàn ông đang cười cứng ngắc lại, tiếp theo thay đổi âm trầm. Anh thoải mái cởi nút áo sơ mi, nói: "Tốt, vậy em xoay qua chỗ khác."
Quyền Sơ Nhược không nói hai lời, trực tiếp xoay người, lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, cùng anh kéo ra khoảng cách.
Sau lưng vang lên một tiếng, Quyền Sơ Nhược nhìn trên tường, đúng lúc có cái bóng chiếu ra ngoài. Người đàn ông cởi dây lưng ra, cởi quần ngoài ra, sau đó đi tới chậu nước trước rửa sạch thân thể, tiếng nước rào rào chảy cực kỳ chói tai.
Quyền Sơ Nhược hốt hoảng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, nhưng gương mặt dần dần đỏ lên.
Giây lát, Lục Cảnh Hanh rửa sạch, thay quần áo nói: "Được rồi."
Quyền Sơ Nhược ngừng lại một hơi, nhẹ nhàng quay người lại. Theo bản năng cô quét mắt, giọng nói căng thẳng trong nháy mắt phá vỡ: "Hi hi......"
Người đàn ông mặc quần áo nông dân, mà quần áo cũng không đủ dài. Lộ ra mắt cá chân anh, quần áo làm từ vải thô này mặc trên người anh, hoàn toàn không cân đối.
"Sao thế?" Thấy gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh biến thành màu đen, giọng điệu rất lạnh. Không cần nhìn cũng biết quần áo mặc lên người thành cái dạng gì rồi, nhưng chỉ có thứ này, anh không có đường để chọn lựa.
Quyền Sơ Nhược cố gắng ngừng cười, vội vàng khoát tay, "Không có gì, tốt vô cùng."
Dứt lời, toàn thân cô mãnh liệt run lập cập, tay chân lạnh lẽo nổi lên bốn phía, "Cái đó......"
Quyền Sơ Nhược mím môi, nói: "Anh đi ra ngoài, tôi muốn tắm rửa."
"Bên ngoài đang mưa." Lục Cảnh Hanh nhíu mày, cố ý đùa cô.
Hình như đã sớm nghĩ đến anh muốn nói như vậy, Quyền Sơ Nhược đưa cây dù cho anh, nói: "Che dù sẽ không bị ướt."
"......"
Lục Cảnh Hanh nhận lấy dù, bất đắc dĩ đi tới dưới mái hiên đứng.
Mắt thấy anh đóng cửa lại, Quyền Sơ Nhược thở phào nhẹ nhõm. Nàng đổi bồn nước mới, lập tức cởi quần áo ướt sũng trên người ra, dùng khăn lông nóng lau, mới thay quần áo khô.
Mưa vẫn còn rơi, tí tách không ngừng. Lục Cảnh Hanh che dù đứng ở dưới mái hiên. Sau lưng một mảnh ánh đèn lờ mờ, trước cảnh ban đêm đen tối, mà anh đứng ở giữa một chỗ sáng một chỗ tối, hai mắt thâm thúy khẽ chớp động.
Cửa sổ cũng không kín đáo, khắp nơi đều là khe hở. Không phải anh có lòng nhìn lén, hơi ghé mắt là có thể thấy người ở bên trong. Quyền Sơ Nhược đưa lưng về phía anh, lộ ra da thịt trắng nõn như trân châu.
Hai mắt anh sâu sắc khẽ híp, thân thể lại nóng ran lên lần nữa.
Người trong phòng đang lau, không có phát hiện người đàn ông ngoài cửa đang rình coi. Nơi này điều kiện có hạn, Quyền Sơ Nhược liền dọn dẹp sạch sẽ, sau đó khoác quần áo của bác gái lên người.
Quần áo không mới, nhưng giặt rất sạch sẽ, còn mang theo mùi vị khô ráo của ánh mặt trời. Mặc lên người dài rộng, cũng có thể che kín thân thể.
Ngoài cửa có giọng nói, Quyền Sơ Nhược nhanh chóng dọn dẹp xong, vội mở cửa ra. Bác gái bưng cơm tối tới, còn tỉ mỉ nấu canh gừng, để cho bọn họ mỗi người uống một chén.
Lục Cảnh Hanh bưng đồ vào nhà, nhìn thấy quần áo trên người cô, rất không khách khí cười nhạo, "Em mặc thành ra như vậy, thật giống cô gái nông thôn."
Người đàn ông này, thật nhỏ mọn?!
Quyền Sơ Nhược không muốn cùng anh đấu khẩu, bụng cô rất đói, nghe thức mùi thơm thức ăn thì đi sang ngồi, bưng chén lên bắt đầu ăn.
Dân quê không chú ý đến ăn uống, hơn nữa giờ này bọn họ cũng đã ăn rồi. Bác gái đều đặt cơm cùng món ăn ở trong một cái chén, chia đều cho bọn họ.
Ở quê thức ăn thanh đạm, đều là tự mình trồng trọt nhìn màu xanh của món ăn. Quyền Sơ Nhược ăn rất ngon, đã lâu cô ăn cơm cũng không cảm thấy thơm ngon như vậy.
"Ăn ngon không?" Lục Cảnh Hanh nhìn cô ăn hài lòng, cười hỏi.
Quyền Sơ Nhược gật đầu, không để ý tới trả lời, bỏ thức ăn vào miệng.
Cơm và đồ ăn quả thật rất ngon, Lục Cảnh Hanh cũng không dám trì hoãn, chỉ sợ cô ăn xong hết chén của mình, tới giành của anh.
Quả nhiên, Quyền Sơ Nhược ăn xong của mình, ánh mắt không chớp theo dõi chén của anh. Nếu như không phải là không nuốt nước miếng đang hòa hợp với nhau, đoán chừng cô thật muốn động thủ mà giành.
Ăn cơm xong, lại uống một chút canh gừng nóng, Quyền Sơ Nhược cảm thấy lúc này thật hạnh phúc!
Ở nông thôn không có hoạt động giải trí gì, nhà này bị che bởi quả rừng bên cạnh, cũng không có TV. Bên ngoài đổ mưa to, Quyền Sơ Nhược dựa vào giường đất, cảm thấy càng ngày càng ấm áp.
Bác gái sợ bọn họ tối ngủ bị lạnh, đốt một hố đất kế bên. (hố đất này ta nghĩ là đốt than)
Chỉ là trên giường có một cái chăn, là một vấn đề khó khăn khi ngủ.
"Làm sao ngủ đây?" Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, bản năng níu lấy chăn.
Lục Cảnh Hanh chui vào trong chăn, hướng về phía người bên cạnh nháy mắt mấy cái, "Chăn nhỏ như vậy, vì tiết kiệm không gian, chúng ta tốt nhất là...... Ôm nhau ngủ."
Ôm em gái anh đó!
Quyền Sơ Nhược thầm mắng trong lòng, mặt ngoài bất động thanh sắc. Cô mở chăn ra, thời điểm nằm xuống thì cùng anh giữ vững một khoảng cách, "Mạnh ai người nấy ngủ."
Mặc kệ nói thế nào, tối nay Lục Cảnh Hanh đều là vì cô nên mới tới. Cô cũng không thể không hợp tình người, mạnh ai người nấy ngủ, cô vẫn có thể chịu được.
Nghiên người qua, Quyền Sơ Nhược không có phản ứng tới người đàn ông phía sau, chủ động kéo dài cự ly. Cô lấy điện thoại đặt ở phía dưới gối đầu ra, nhìn một chút vẫn không có tín hiệu.
Mưa bên ngoài quá lớn, tín hiệu bị trục trặc.
Chán nản thở dài, vẻ mặt Quyền Sơ Nhược ảm đạm. Cũng không biết Liêu Phàm có tới hay không, nếu như anh không tìm được mình, lúc này trong lòng có thể nóng lửa đốt hay không?
Lúc đó.
Một hàng xe Jeep quân đội dọc theo đường bùn lầy lái vào núi, chiếc xe dẫn đầu thấy có một chiếc xe bị lúng xuống bùn, thì đạp thắng xe lại.
"Sơ Nhược!"
Liêu Phàm đẩy cửa xe ra nhảy xuống, căn bản cũng không mở dù.
Dàn xe jeep phía sau lần lượt dừng lại, lập tức có lính cần vụ mang dù đuổi theo, "Thủ trưởng, bệnh của ngài còn chưa khỏe, không thể gặp mưa!"
Xe hơi màu đen đã tắt máy, trong xe cũng không có người. Liêu Phàm nóng lòng kiểm tr.a trái phải, nhưng mưa rất lớn, bốn phía ấn ký dấu chân cùng bánh xe lưu lại rất nhanh bị rửa sạch sẽ, để cho anh ấy không tìm được chỗ.
"Lập tức phái người đi tìm." Liêu Phàm mím chặt môi, nước mưa theo gương mặt tuấn tú chảy xuống.
"Dạ!"
Người phía sau nghe được mệnh lệnh, rối rít đứng nghiêm xoay người, dọc theo chung quanh bắt đầu tìm kiếm.
Lính cần vụ đưa cây dù trong tay lên, lại bị Liêu Phàm đẩy ra, quát: "Cậu cũng đi tìm người, đừng luôn nhìn tôi chằm chằm!"
"Thủ trưởng!"
Lính cần vụ mấp máy, thấy anh ấy sắc mặt lo lắng, chỉ có thể theo mệnh lệnh của anh ấy làm việc.
Căn bản nơi này xảy ra vấn đề, điện thoại di động không có tín hiệu. Liêu Phàm đi dọc theo xe hơi màu đen, cả người gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Sơ Nhược, em đang ở đâu? Không phải đã dặn em, chờ anh tới sao?
Tại sao lại chạy loạn?
Liêu Phàm nắm chặt tay, nhiều năm hành quân đánh giặc như vậy, vẫn là lần đầu tiên làm cho anh cảm thấy sợ. Sắc trời tối đen, lại đổ mưa to, anh không dám tưởng tượng một cô gái nhỏ như Quyền Sơ Nhược có thể đi nơi nào?
Chẳng lẽ là cô gặp người xấu sao? Hoặc là nguy hiểm gì?!
Nghĩ đến chỗ này, cả trái tim Liêu Phàm trong nháy mắt nhấc tới cổ họng, anh ấy đang muốn gọi người tới, lại thấy có người chạy trở về, "Báo cáo thủ trưởng, phía trước có cỗ xe hơi màu bạc."
Xe hơi màu bạc?
Liêu Phàm chạy tới, thấy rõ chiếc xe hơi màu bạc kia, ánh mắt chuyển động. Trí nhớ của anh ấy rất tốt, chiếc xe này anh ấy từng thấy, là xe của Lục Cảnh Hanh.
Xe của anh ta ở chỗ này, mà Quyền Sơ Nhược lại không có ở trong xe, vậy thì đồng nghĩa với, bọn họ cùng nhau biến mất.
Kiềm chế lại đáy lòng hốt hoảng, Liêu Phàm lấy tay lau nước mưa trên mặt, đại não nóng lên lần nữa rồi tỉnh táo lại. Dựa theo này tình huống phân tích, là Lục Cảnh Hanh tìm được Quyền Sơ Nhược, hơn nữa dẫn cô tới chỗ an toàn.
"Thủ trưởng!"
Lần nữa có chiến sĩ trở về báo cáo, nói: "Đi một cây số về phía trước thì phát hiện có nhà dân, hẳn là chủ nhân vườn trái cây ở nơi này."
Có nhà dân?
Liêu Phàm nhíu mày nhìn sang, quả nhiên là trông thấy phía trước có ánh sáng. Trái tim lơ lửng, rốt cuộc cũng thả lỏng, nhưng cũng vào giờ khắc này, dâng lên nồng nặc khổ sở.
Tại sao, cô và anh, luôn trễ một bước? Luôn luôn bỏ lỡ nhau?!
"Thủ trưởng, cần đi tìm người nữa không?"
Bên cạnh có người ở hỏi, hai mắt Liêu Phàm lay động, nói: "Thu đội!"
"Dạ!"
Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng, Liêu Phàm hạ lệnh, những người khác lập tức trở về trên xe.
Bầu trời mưa to từ từ chuyển nhỏ, Liêu Phàm đứng tại chỗ, lính cần vụ che dù đứng ở sau lưng anh ấy, lo lắng không dứt.
Khớp xương ngón tay người đàn ông rõ ràng, anh ấy bình tĩnh nhìn ánh đèn trong nhà tắt đi, từ đầu đến cuối cũng không có cất bước.
"Trở về."
Hồi lâu, Liêu Phàm ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trở về đường cũ. Bánh xe nghiền ép dấu vết, rất nhanh lại bị nước mưa rửa sạch, giống như chưa từng có lưu bất kỳ ấn ký nào.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Quyền Sơ Nhược từ từ tỉnh lại. Cô động một cái, phát hiện mình tựa vào trong khuỷu tay của anh. Mà tay Lục Cảnh Hanh bá đạo vòng ở hông của cô.
Trong chốc lát đại não trống không, cô mới vừa lấy lại tinh thần, trước mặt liền rơi xuống một mảnh tối, hô hấp nóng rực của người đàn ông đập vào mặt.