Chương 94: Ta làm nhưng hắn hưởng ?
Trước khi ngã xuống đất, Sở Nguyệt Thiền đã thấy được ngọn lửa dục vọng đáng cháy hừng hực trong mắt của Doãn Chí Bình.
Nên ngay sau khi ngã xuống, trông thấy Doãn Chí Bình lần 2 thứ muốn chạm vào người nàng.
Sở Nguyệt Thiền liền cắm môi ngăn chặn hưng phấn của thuốc thôi tình đang ngầm phát tác trong cơ thể mà Doãn Chí Bình đã thả ra trước đó.
Sở Nguyệt Thiền dùng hết sức lực toàn thân để đẩy Doãn Chí Bình ra, nhưng sức lực bây giờ của Sở Nguyệt Thiền nào so được với Doãn Chí Bình.
Dù cho Sở Nguyệt Thiền đã dùng hết sức mình, trên đôi môi hồng của nàng cũng đã rớm máu, do vừa gắng gượng lại sự thôi tình bên trong cơ thể, vừa gắng gượng lại với bộng dáng như sói đói nhào tới của Doãn Chí Bình.
Sở Nguyệt Thiền dần cảm nhận được sức chống cự của mình chẳng khác nào nước sông đổ biển, thế là nàng gấp gáp la lên:
"Doãn Chí Bình....nếu ngươi dám vậy, Sở Nguyệt Thiền ta thề rằng sau này nhất định sẽ chém ngươi ra thành từng khúc."
Doãn Chí Bình đã đẩy ngã hoàn toàn Sở Nguyệt Thiền xuống dưới thân mình, hắn một bên không chế Sở Nguyệt Thiền không cho nàng phản kháng, một bên thoát đi y phục của mình, cười nói:
"Tốt lắm, tốt lắm...nàng càng kêu la như vậy, mới càng có ý vị ...hắc hắc..!!"
Trên thân Doãn Chí Bình đã chuẩn bị sẵn sàng vận lên công pháp 《Thái Âm Bổ Dương Quyết 》của lão tặc Thiên Mã Hành Không.
Còn nơi tay thì Doãn Chí Bình không chút nào dừng lại, tay hắn tiến tới tầng sa y mỏng, chiếc áo cuối cùng dùng để che đậy thân thể Sở Nguyệt Thiền, muốn cởi nó ra.
Khi bàn tay của Doãn Chí Bình sắp chạm tới tầng sa y mỏng ấy thì bất chợt Doãn Chí Bình cảm giác được nới lồng ngực của mình hơi nhói nhói. Hắn tất phải từ bỏ ý đồ của mình để hướng mắt xuống xem, rốt cuộc nơi lồng ngực xảy ra chuyện gì.
Sau khi nhìn xuống lồng ngực của mình, Doãn Chí Bình giật mình vô cùng, không biết từ lúc nào nơi lồng ngực của mình đã bị một ánh kiếm xuyên qua, máu tươi đang không ngừng chảy.
Doãn Chí Bình lúc này đã kịp phản ứng, hắn quay thoắt người lại, hướng tay bắt lấy tay của kẻ mới vừa đâm lén sau lưng mình rồi nắm chặt lấy nó, để nhìn xem kẻ vừa đấm lén sau lưng mình là ai.
"Người làm cách nào..làm cách nào mà có thể phá bỏ được cấm chế của ta ?"
Sau khi đã nhận ra đối phương, Doãn Chí Bình một tay ôm ngực, một tay nắm chặt tay của đối phương, mang theo ánh mắt không thể tin nổi nhìn về đối diện.
Bạch Tử Phàm mở miệng nói, giọng nói của Bạch Tử Phàm tràn đầy sự khinh miệt tựa như giọng điệu của Sở Nguyệt Thiền vừa nói khi nãy.
"Hừ...cái cấm chế này của ngươi dùng để phong bế tu vi của tu sĩ thông thường, khiến cho họ khuất nhục còn có tác dụng, còn đối với cường giả như Bạch Tử Phàm ta, nó không có chút tác dụng nào."
Doãn Chí Bình nghe xong lời này, khóe miệng không ngừng co giật, bất chấp máu tươi đang không ngừng chảy ở ngực, hắn chỉ vào Bạch Tử Phàm gầm lên:
"Tiểu tử ngươi muốn ch.ết, loại sâu kiến như người cũng dám dùng giọng điệu ấy ở trước mặt ta."
Nhìn đôi tay run rẫy đang chỉ trước mặt mình, Bạch Tử Phàm trong đầu không khỏi thoáng qua cái suy nghĩ:
"Tên Doãn Chí Bình này không bị tiêu chuẩn kép đi, Sở Nguyệt Thiền nói thì khen nàng ta có cốt khí, còn ta nói thì bảo ta muốn ch.ết ?"
Trong đầu vừa suy nghĩ trên tay Bạch Tử Phàm vừa hoạt động, hắn xoay lòng bàn tay của mình lại, để đẩy "Lang Tinh Kiếm" xuyên qua lồng ngực của Doãn Chí Bình, để chấm dứt đi sinh mạng của Doãn Chí Bình.
Nhưng Bạch Tử Phàm vừa có chuyển động, Doãn Chí Bình liền đoán ra được ý đồ của hắn, vậy là Doãn Chí Bình buông ra đôi tay đang nắm tay cánh tay còn lại của Bạch Tử Phàm, rồi dùng chưởng lực, đánh thẳng vào Bạch Tử Phàm.
Doãn Chí Bình ứng phó nhanh nhạy như vậy, khiến Bạch Tử Phàm không thể nào thực hiện ý đồ trước đó của mình nữa mà phải chuyển hướng bàn tay, chưởng đối chưởng với Doãn Chí Bình.
Hai chưởng chạm nhau, kình lực làn về phía cả hai bên, Doãn Chí Bình lục ngũ tạng chấn động, bay thẳng vào vách tường phía sau.
Lấy tu vi bây giờ của Doãn Chí Bình, chỉ xem như miễn cưỡng đạt đến Tông Sư Cảnh đỉnh phong. Lại thêm thể chất của Doãn Chí Bình lúc này lại vô cùng yếu ớt, khi vết thương cũ người còn chưa lành, vết thương mới lại xuất hiện.
Như vậy thì sao chiến lực của Doãn Chí Bình có thể so sánh được với Bạch Tử Phàm.
Bên này Bạch Tử Phàm cũng phải lui lại phía sau vài bước mới ổn định được thân thể, hắn không bị kình lực chấn động gây nên thương tích như Doãn Chí Bình.
Nhưng lại cảm giác được nơi lòng bàn tay của mình có chút lạnh, có vẻ như Doãn Chí Bình vừa mới sử dụng đến tuyệt kỹ nào đó của hắn.
Vị trí lùi lại của Bạch Tử Phàm lại đến đúng vị trí của Sở Nguyệt Thiền vừa bị Doãn Chí Bình đẫy ngã xuống trước đó.
Vừa lúc thấy Sở Nguyệt Thiền đang gắng sức vực người đứng dậy, Bạch Tử Phàm tốt bụng tiến tới đỡ nàng, trên miệng nói:
"Sư tỷ không sao chứ ?"
Sở Nguyệt Thiền nắm chắt lấy tay của Bạch Tử Phàm như cây cỏ cứu mạng, nàng run giọng nói: "Ta không sao..."
Trong giọng nói của Sở Nguyệt Thiền lúc này đã không còn vẻ băng lãnh thường ngày của nàng mà bất ngờ trong ấy, lại pha chút mị hoặc khó hiểu.
"Ưm"
Bỗng dưng khi vừa chạm vào thân thể của Bạch Tử Phàm, thân thể của Sở Nguyệt Thiền đột nhiên như mất hết sức lực, nàng kêu lên một tiếng mị thanh, rồi theo đó ngã qụy vào người của Bạch Tử Phàm.
Về phía Bạch Tử Phàm sau khi đỡ lấy Sở Nguyệt Thiền, bỗng nhiên nàng ta lại nũng nịu kêu lên một tiếng khó hiểu, rồi ngã nhào về phía mình.
Chứng kiến cảnh này Bạch Tử Phàm không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng để tránh cho Sở Nguyệt Thiền bị ngã, Bạch Tử Phàm nhanh chóng ôm lây thân thể mềm mại của nàng ta vào lòng.
Khiến cho khung cảnh nhất thời có chút hương diễm
Còn ở phía bên kia, Doãn Chí Bình đang dựa lưng vào tường, thở dốc tưng hồi, nơi lồng ngực của hắn "Lang Tinh Kiếm" vẫn cắm y nguyên ở đó, trong đầu đang thổn thức nghĩ:
"Doãn Chí Bình ta cả đợi oanh liệt, làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý nhưng chưa bao giờ hổ thẹn với lòng."
"Không ngờ đến hôm nay, lại ch.ết trong tay một tên nhãi nhép Tông Sư Cảnh trung kỳ."
"..ta không cam lòng...ta không cam lòng !!"
Lúc này Doãn Chí Bình đã biết mạng sống của mình đã không còn cách nào cứu chữa được nữa, hô hấp của hắn đang yếu dần qua từng nhịp.
Khi chuẩn bị khép lại đôi mắt kết thúc cuộc đời này thì bỗng dưng Doãn Chí Bình trông thấy cảnh tượng hương diễm bên kia, tuy là hương diễm nhưng đối với Doãn Chí Bình nó là vô cùng gai mắt.
Trông thấy bên kia Sở Nguyệt Thiền cùng Bạch Tử Phàm đang thân mật ôm ấp nhau, anh anh em em trước mặt mình.
Nhất là Sở Nguyệt Thiền vừa liều mạng chống cự mình, bây giờ lại chủ động ngã vào lòng của Tên tiểu tử vừa đâm lén mình.
Khiến cho Doãn Chí Bình hận nghiên răng nghiến lợi, trong đầu bỗng có một suy nghĩ trớ trêu:
"Tất cả những gì nãy giờ ta làm, chính là chuẩn bị sẵn cho tên Tiểu tử này hưởng ?"
"Hết Ngu Yên Vũ rồi lại đến tên Tiểu tử này, chẳng lẽ số mệnh của Doãn Chí Bình ta chỉ có thể làm con cờ cho người khác thôi sao ?"
Trong đầu bỗng có suy nghĩ này, Doãn Chí Bình đột nhiên khí huyết sôi trào, đôi mắt đỏ bừng như có thể chảy ra máu, tức giận gầm lớn:
"Tiểu tử ngươi đừng hòng chiếm sẵn thành quả mà ta đã vất vả chuẩn bị."
Dứt lời, Doãn Chí Bình thiêu đốt hết số nguyên khí còn lại trong cơ thể để liều mạng với Bạch Tử Phàm.
(còn tiếp)