Chương 96: Sư tỷ, nàng thật sự chờ mong ta đến sủng hạnh như vậy sao ?
Nam nhân khí tức một lần nữa lại tràn ập đến, khiến Sở Nguyệt Thiền thân thể liền run lên một cái, thuận thế ngã nhào vào lòng của Bạch Tử Phàm, bên trong thân thể nàng bỗng xuất hiện thêm mấy phần khô nóng khó hiểu.
Sở Nguyệt Thiền cố gắng kiềm chế lại thôi tình dược đang tác quái trong cơ thể, nàng một tay nắm chặt vào bắp tay của Bạch Tử Phàm.
Thổ dốc từng đợt từng đợt rồi cuối cùng mềm giọng nói: "Ta trúng phải thôi tình dược của Doãn Chí Bình, hiện giờ nó đang phát tác trong cơ thể của ta."
Từng hơi thở như lan của Sở Nguyệt Thiền phả đều vào mặt, khiến Bạch Tử Phàm nhất thời có chút tâm thần bất định.
Nhất là vào lúc này, khi mùi thơm cơ thể của Sở Nguyệt Thiền đang từng đợt truyền vào mũi của Bạch Tử Phàm, gián tiếp giúp cơn tà hỏa của Bạch Tử Phàm ngày càng dâng cao.
Khi mà Sở Nguyệt Thiền đang trong bộ dạng tóc tai xõa xuống trông vô cùng quyến rũ nằm trong lòng Bạch Tử Phàm, đôi môi của hắn chỉ cách đôi hồng nhuận ướt át của Sở Nguyệt Thiền gần trong gang tấc.
Và cái thân thể trắng bóng mềm mại tựa như nước lại gần như xích lõa của Sở Nguyệt Thiền đang dựa sát vào thân thể Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm chỉ cần thuận thế tiện tay là hoàn có thể nắm giữ lấy Sở Nguyệt Thiền, sau đấy dạy dỗ nàng ta, chà đạp nàng ta như lời hắn đã từng hứa trước kia.
Những điều này đối với Bạch Tử Phàm hay bất kỳ nam nhân nào khác chính là cám dỗ chí mạng, không thể chối từ.
Sở Nguyệt Thiền một bên kiềm chế chính mình không bị khí tức nam nhân đang toát ra trên người của Bạch Tử Phàm làm cho mê muội, một bên quan sát phản ứng của hắn.
Trông thấy ánh mắt của Bạch Tử Phàm hơi chút biến ảo, Sở Nguyệt Thiền đoán ra chuyện gì, nàng run giọng, trong đó còn có chút cầu khẩn nói:
"Bạch Tử Phàm ngươi không được đối với ta động tay, động chân gì !!"
Bạch Tử Phàm mỉm cười không đáp lại lời của Sở Nguyệt Thiền, chỉ thấy hắn xoay người lại ôm chặt eo thon của Sở Nguyệt Thiền rồi đặt nàng ta xuống phía dưới thân thể mình.
Sở Nguyệt Thiền thấy phản ứng này của Bạch Tử Phàm, nàng đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Mắc cho thân thể của Sở Nguyệt Thiền có chút phản ứng kích thích, chờ mong Bạch Tử Phàm tiến đến an ủi, nhưng trong thân tâm của nàng đã nguội lạnh như tro tàn.
Sở Nguyệt Thiền lúc này đã hết sức lực phản kháng, nàng nhắm mắt lại nhận mệnh cùng theo đó một giọt nước mắt chảy dài xuống má.
Không lâu sau, Sở Nguyệt Thiền đã cảm thấy bàn tay của Bạch Tử Phàm bắt đầu du động trên thân thể mình, hắn xoa nắn từ phần bụng dưới, tiến dần lên phía trên, cho tới tới sát đôi ngọc nữ phong của nàng mới dừng lại rồi lại chuyển tiếp xuống dưới.
Sở Nguyệt Thiền chỉ cảm thấy, đôi bàn tay của Bạch Tử Phàm như mang theo ma lực không ngừng xoa nắn thân của mình, mỗi lần đôi bàn tay của Bạch Tử Phàm di chuyển là Sở Nguyệt Thiền liền không thể kiềm chế, nũng nịu kêu lên từng tiếng:
"Ưm...ưm..ưm.....ưm"
Sau vài lần suýt cao trào, hai bàn tay của Sở Nguyệt Thiền liền nắm chặt lai, khóe miệng thì khép kín, hàm răng cắn chặt lại với nhau để tránh cho lại phát ra những âm thanh xấu hổ kia.
Đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sang tâm lý chờ đợi Bạch Tử Phàm tiến đến.
Thế nhưng đợi một lúc sau vẫn không có thứ gì tiến đến như nàng đã từng nghĩ và thân thể từng khát vọng.
Sở Nguyệt Thiền ngạc nhiên mở mắt ra, đã thấy Bạch Tử Phàm đang đứng trước mặt, mang theo một ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, Bạch Tử Phàm nói:
"Sư tỷ làm gì vậy ? Ta đã giải khai phong ấn của Doãn Chí Bình cho tỷ rồi, sao tỷ còn chưa đứng dậy ?"
"Chẳng lẻ sư tỷ nàng thật sự chờ mong ta đến sủng hạnh như vậy sao?"
Sở Nguyệt Thiền còn chưa hiểu chuyện gì xay ra thì đã nghe tới lời trêu trọc này của Bạch Tử Phàm, nàng suýt nữa thì tức điên, trong lòng có một xung động muốn xuất kiếm liều mạng với Bạch Tử Phàm.
Nhưng nhờ cái tâm cảnh mới được tôi rèn qua mồi lửa đầu tiên, Sở Nguyệt Thiền rất nhanh liền kiếm chế lại cỗ cảm xúc này.
Nàng kiểm tr.a lại thân thể của mình thì đúng như những lời Bạch Tử Phàm đã nói, cấm chế trên người nàng đã hoàn toàn được Bạch Tử Phàm giải khai.
Nàng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi màng theo ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Bạch Tử Phàm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn !!!"
Bạch Tử Phàm nói: "Sử tỷ cảm ơn ta không lên nàng hay là cảm ơn ta cứu sư tỷ thoát khỏi tay của Doãn Chí Bình ?"
Sở Nguyệt Thiền mặt hồng như gấc, hơi gắt giọng bảo: "Là cả 2 !!"
Bạch Tử Phàm cưới lớn nói: "Ha..ha...lúc nào sư tỷ cũng thẹn thùng như vậy không phải trông dễ nhìn hơn cái bộ dạng lạnh như băng thường ngày sao ?"
Dứt lời không để Sở Nguyệt Thiền kịp phản ứng lại, Bạch Tử Phàm liền đi tới vị trí của "Lang Tinh Kiếm", vừa đi vừa nói:
"Sư tỷ mau chóng luyện hóa Thôi tình dược trước đi, nếu không lát nữa sư tỷ lại thay ta BJ...khụ...lại leo lên người ta , ta sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được nữa đâu."
Sở Nguyệt Thiền nhìn Bạch Tử Phàm bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng có chút cảm xúc biến hóa mà chính nàng cũng không biết đây là thứ cảm xúc gì, lắc đầu một cái Sở Nguyệt Thiền nhắm lại, sử dụng nguyên khí đã khôi phục để áp chế sự thôi tình của Thôi Tình dược đang bắt đầu phát tác trở lại.
Còn đối với Bạch Tử Phàm, hắn rất hiểu rõ và vừa chứng kiến tình tính cương liệt trong xương cốt của Sở Nguyệt Thiền.
Nên nếu như bây giờ Bạch Tử Phàm lên nàng ta chắc chắn sẽ bị phản tác dụng.
Đối với việc này Bạch Tử Phàm cũng không vội, bởi vì sau hôm nay, Bạch Tử Phàm tin rằng sẽ không bao lâu nữa Sở Nguyệt Thiền sẽ chủ động ngã vào lòng hắn mà thôi.
Bạch Tử Phàm cũng không phải dạng nam nhân mới lớn vì chiếm chút tiện nghi nhất thời mà làm hỏng quá trình lẫn hình tượng mà bấy lâu này hắn vẫn hằng xây dựng.
Vậy nên Bạch Tử Phàm đã lựa chọn giải khai cấm chế giúp Sở Nguyệt Thiền, bởi vì bột phấn của Thôi tình dược này không có tác dụng mãnh liệt như xuân dược, cũng không phải là đan dược có đẳng cấp gì, nó chỉ phát huy tác dụng đối với những nữ tử không có chút tu vi nào mà thôi.
Nên chỉ cần giải khải phong ấn giúp Sở Nguyệt Thiền, nàng ta sẽ tự có cách để áp chế tác dụng của Thôi tình dược đang tác quái trong cơ thể.
Thấy Sở Nguyệt Thiền đã bắt đầu quá trình luyện hóa Thôi tình dược, Bạch Tử Phàm liền đi qua nơi Doãn Chí Bình vừa tan biến, nhặt lên chiếc nhẫn trữ của hắn, muốn xem trong đó có cất giấu những bảo vật gì.
Nhưng làm cách nào Bạch Tử Phàm vẫn không thể giải khải cấm chế trong nhẫn trữ vật của Doãn Chí Bình.
Bạch Tử Phàm thấy vậy, bẻn hỏi Tiểu Trà Trà: "Tiểu Trà Trà sao ta không thể phá vỡ cấm chế của nó."
Tiểu Trà Trà đáp: "Chủ nhân, Doãn Chí Bình đã đặt cấm chế trong cái nhẫn trữ vật của mình, dù cho hắn ta ch.ết đi, cấm chế trên nhẫn đã suy yếu theo. Nhưng với cái tu vi yếu kém này của Chủ nhân vẫn chưa đủ để phá bỏ nó, ít nhất ngài phải đạt đến Đại Tông Sư Cảnh mới có hy vọng."
Bạch Tử Phàm gật đầu, tỏ vẽ đã hiểu với Tiểu Trà Trà, hắn không muốn nhiều lời với nàng ta.
Vì mỗi lần nhiều lời với Tiểu Trà Trà, là tâm cảnh vững như thái sơn của hắn như muốn sụp dỗ.
Sau khi đã hiểu rõ vì sao không mở được chiếc nhẫn trữ vật này, Bạch Tử Phàm liền cất nó đi, rồi đi khắp nơi, khám phá căn mật thất bí mật của Doãn Chí Bình.
Vừa đi Bạch Tử Phàm vừa suy nghĩ về tương lai phía trước của mình.
(Còn tiếp)