Chương 106: Phỉ Phỉ đau ở đâu, để bản trưởng lão xoa giúp ngươi !!
Liễu Phỉ Phỉ chỉnh ngựa tới sát Bạch Tử Phàm, ngọt ngào nói: "Đại trưởng lão, ngài có thể đỡ lấy ta sao ?"
"Được chứ...được chứ."
Bạch Tử Phàm lập tức dang hai tay ôm lấy Liễu Phỉ Phỉ, giúp nàng ta chuyển sang lưng ngựa của mình, khi vừa tiếp xúc với da thịt mềm mại tràn đầy co giãn của nàng ta, Bạch Tử Phàm không khỏi thầm hô trong lòng: "Thật nhuận !!"
Ngoài miệng Bạch Tử Phàm quan tâm nói: "Phỉ Phỉ cẩn thận kẻo ngã."
"Đại trưởng lão, ngài phải giữ thật chặt lấy Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ rất sợ ngã."
Liễu Phỉ Phỉ hai tay bám chắc lấy bả vai của Bạch Tử Phàm, đôi mắt ẩn ý đưa tình nhìn hắn.
Tuy rằng Liễu Phỉ Phỉ là người chủ động tiếp xúc, câu dẫn Bạch Tử Phàm, nhưng đây cũng chính là lần đầu tiên Liễu Phỉ Phỉ thật sự tiếp xúc với một người nam nhân gần gũi như vậy.
Khi dựa vào lòng của Bạch Tử Phàm, dương cương chi khí của nam tử phả ra, khiến nàng hô hấp đột nhiên có chút dồn dập, gương mặt không tự chủ được mà nóng lên, chân tay suýt chút nữa thì mềm nhũn, khó lòng kiềm chế.
Liễu Phỉ Phỉ dù là người chủ động, nhưng đây lại chính là lần đầu tiên của nàng, nên không khỏi có chút bỡ ngỡ.
Thế nhưng dù là lần đầu nhưng động tác của nàng lại thành thạo vô cùng, có vẻ như, nàng trời sinh là vậy.
Trong cung điện, trông thấy cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài này, Tiểu Trà Trà khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, nàng xì một tiếng nói:
"Hai cái tên cẩu nam nữ này, vậy mà lại đi thông...thông...nhau giữa ban ngày ban mặt...à là thông đồng nhau giữa ban ngày ban mặt."
"Hơn nữa diễn xuất còn thật sâu, lấy tu vi của bọn họ, ngã ngựa ch.ết được sao ?"
Đợi khi Liễu Phỉ Phỉ thành công lên ngựa. Bạch Tử Phàm liền mở miệng nói: "Phỉ Phỉ ôm chặt lấy ta, cẩn thận kẻo ngã, ta thấy con đường phía trước thật sự nguy hiểm."
Liễu Phỉ Phỉ nghe vậy, hai tay ôm chặt lấy hông của Bạch Tử Phàm, chặt đến nổi trước ngực của nàng, hai toà thánh nữ phong cũng bị nghiền ép đến biến dạng theo.
Thi thoảng nàng ta lại quạ sát vài cái, làm cho Bạch Tử Phàm toàn thân phát run lên vì thoải mái.
Cảm nhận được sau lưng của mình nhu huyễn mềm mại dựa sát mà vào, cùng theo mùi hương thơm của thiếu nữ mà trong đó còn trộn lẫn khi tức của xử nữ nàng đang kéo tới, khiến Bạch Tử Phàm không khỏi hồi tưởng đến kiếp trước của hắn, khi các hảo hán chở bạn gái của mình sau xe máy.
Thì thoảng lại phanh gấp một cái, thật là tốt...a...!!
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Bạch Tử Phàm dù sao cũng không thể so với kỹ thuật điều khiển xe máy của hắn.
Thế nhưng kiếp trước, Bạch Tử Phàm lại tham gia đủ loại hoạt động giải trí để giao lưu với các đối tác của mình, như là cưỡi ngựa, golf, massage....
Nên đối với việc cưỡi ngựa, có thể nói Bạch Tử Phàm cũng xem như khá thuần thạo, mà không phải tập làm quen ở thế giới này.
Tuy nhiên dù kĩ thuật có cao đến thế nào, thi thoảng cũng phải tỏ kém cỏi một chút, tạo ra tình huống nguy hiểm một chút, như vậy mới có để lại ấn tượng sâu sắc cho cô bạn gái, vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất của cuộc đời, người cô ấy gọi tên, chỉ có là bạn....
Ở bên kia, các nữ đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo trông thấy cảnh tượng bên này của Bạch Tử Phàm cùng Liễu Phỉ Phỉ, trong lòng không khỏi thầm mắng:
"Thật là yêu nữ không biết liêm sỉ."
"Đôi cầu nam nữ này đang phát cơm chó trước mắt chúng ta sao "
"Hừ, vừa mới lên chức Đại trưởng lão là đã bắt có ý đồ xấu với nữ tử của Thái Âm Giáo chúng rồi."
Còn Sở Nguyệt Thiền, gương mặt nàng đang phát run lên từng nhịp, hai bàn tay trắng như tuyết thì nắm chặt vào nhau, nghiến răng nghiến lợi nhìn sang bên kia, cũng không ai biết trong trong đấu nàng ta đang suy nghĩ đến thứ gì.
Khi nhìn đến Bạch Tử Phàm cùng Liễu Phỉ Phỉ đang âu yếm nhau như đôi tình nhân ở kia, Sở Nguyệt Thiền không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Tuy rằng hảo cảm của nàng đối với Bạch Tử Phàm vẫn chưa thể gọi là "yêu" hay "thích "được nhưng với cái tính cách lạnh lùng, bình thường hay cự người ngàn dặm của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng để ý tới một người nam nhân, bây giờ người nam nhân ấy lại bị nữ nhân khác chiếm mất, khiến trong lòng Sở Nguyệt Thiền nhất thời có chút cảm giác khó chịu, lo được lo mất là như vậy.
Nó có cảm giác rất giống như một món đồ chơi ưa thích hồi nhỏ nhưng lại bị người khác cướp đi.
"Quả là tiện nhân lẳng lơ, vì muốn đoạt được vị trí Thánh nữ, ngay cả thân thể của mình cũng có thể đem ra để câu dẫn nam nhân, hừ."
Sau khi vứt lại một câu ngoan thoại chỉ cho chính mình nghe, Sở Nguyệt Thiền liền phi ngựa tới phía trước dẫn đường, đối với nàng, mắt không thấy tâm không phiền.
Bạch Tử Phàm một bên vừa chăm sóc cho Liễu Phỉ Phỉ, một bên vẫn luôn âm thầm, chú ý tới Sở Nguyệt Thiền, trông thấy tiểu động tác này của nàng ta, Bạch Tử Phàm trong lòng không khỏi cười thầm một chút.
"Đại trưởng lão, ngài thấy vị trí thánh nữ Thái Âm Giáo có hợp với Phỉ Phỉ hay không."
Lúc này Liễu Phỉ Phỉ đã chuyển người tới phía trước, ngồi ở trong lòng Bạch Tử Phàm, vừa đi nàng vừa cọ xát bờ mông căng tròn của mình vào thân vị của Bạch Tử Phàm, một bên thì nắm giữ lấy cánh tay của Bạch Tử Phàm ép chặt vào lồng ngực của mình, một theo một đôi mắt tràn ngập hy vọng, con ngươi óng ánh nhìn Bạch Tử Phàm.
Như chờ mong rằng, Bạch Tử Phàm sẽ cho mình đáp án, cho mình hy vọng để san lấp trái tim bé bỏng của mình.
Nhìn đôi đôi nguyệt nha nhi đáng yêu mang đầy hy vọng của Liễu Phỉ Phỉ nhìn mình, cùng xúc cảm toàn thân được nàng ta mang đến, đột nhiên Bạch Tử Phàm vỗ vào bờ mông căng tròn của nàng ta một cái.
Bốp !!
Nghe thật là êm tai.
"Đại trưởng lão ngài...."
Liễu Phỉ Phỉ mang chút khó hiểu, đôi con ngươi mang chút ủy khuất Bạch Tử Phàm nói.
Bốp !!
Bạch Tử Phàm lại vỗ thêm cái nữa, miệng nói: "Phỉ Phỉ trật tự một chút, ta đáng tập chung cưỡi ngựa, ngươi đừng làm loạn nữa, nếu không sẽ rất dễ xảy ra tai nạn."
Liễu Phỉ Phỉ thút thít nói nhỏ: "Nhưng Đại trưởng lão ra tay thật mạnh a, Phỉ Phỉ đau..."
Bạch Tử Phàm giật mình nói:
"Thật xin lỗi Phỉ Phỉ, là bản trưởng lão nhất thời lỡ tay."
"Phỉ Phỉ đau ở đâu....để bản trưởng lão xoa giúp ngươi !!"
....
Cứ như vậy đoàn người liên tục di chuyển, tới sáng ngày hôm sau, nhóm đệ tử thần truyền do Bạch Tử Phàm dẫn đầu đã tới được Ổ Không cốc, nơi mà các phái chính đạo đang bao vây đệ tử của Ma Môn trong vùng sơn cốc ấy.
Xung quanh Ổ Không cốc khắp nơi được dựng lên lều trại, làm nơi nghỉ ngơi tạm thời của các phái chính đạo.
Trong những khu vực được phân bố, dựa vào thứ bậc, xếp hàng của các môn ở Minh Nguyệt Quận để phân chia, tông môn nào có địa vị cao hơn thì sẽ được đóng trại ở vị trí đẹp hơn, diện tích cũng lớn hơn
Và dĩ nhiên, trong khu vực này, nơi đắc địa nhất ở đây chỉ có thể thuộc về Thái Âm Giáo, đệ nhất giáo phái Minh Nguyệt Quận.
Lúc này có một vị nữ đệ tử chạy ra, sau khi vừa vào trong thông báo với nhóm người của các phái chính đạo, nàng ta tới gần Bạch Tử Phàm bẩm báo:
"Bẩm Đại trưởng lão, các tiền bối của các phái chính đạo đang ở bên trong chờ đợi để diện kiến ngài."
(Còn tiếp)