Chương 116: 30 năm Hà đông 30 năm Hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo !!
Thấy dáng vẻ hiện tại của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm càng thêm khẳng định lời nói trước đó trong lòng của mình.
Cũng không biết, có phải do tác dụng của rượu mới khiến Sở Nguyệt Thiền đánh mất lý trí, lộ ra bản tính chân thật của mình hay không?
Hay có lẽ, đây mới là bản tính chân thật, ẩn sâu trong con người của nàng ta ?
Bạch Tử Phàm nhớ lại Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Tiểu Trà Trà từng phân tích, Sở Nguyệt Thiền có một tích cách ẩn sâu đặc biệt, đó là thích bị người ta ngược.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử Phàm thầm nói trong lòng: "Khi nào có cơ hội, ta nhất định sẽ kiểm tr.a xem, Thất Khiếu Linh Lung Tâm này của Tiểu Trà Trà, có phải hàng tốt hay không, hay lại là hàng trên mạng."
Nhưng tựa hồ lại nghĩ đến vấn đề gì nhạy cảm, Bạch Tử Phàm nói thêm trong lòng:
"Ta kiểm tr.a cũng là vì xác mình chất lượng của Thất Khiếu Linh Lung Tâm. Chứ Bạch Tử Phàm ta đâu phải là người có loại đam mê ngược đãi người khác."
Một lúc sau, cảm nhận được hơi thở ba động qua từng đợt hô hấp thơm như hoa lan của Sở Nguyệt Thiền phả vào má, Bạch Tử Phàm mở mắt ra nói: "Nguyệt Thiền, nàng bị thương rồi ?"
Sở Nguyệt Thiền nhẹ giọng nói: "Đại trưởng lão không cân lo cho Nguyệt Thiền, đây chỉ là vết thương ngoài da do Nguyệt Thiền tự gây ra, để lừa nhóm người chính đạo ngu ngốc, bị ngài xoay trong lòng bàn tay kia."
Bạch Tử Phàm quan tâm, nắm lấy đôi tay ngọc mềm mại của Nguyệt Thiền nói: "Đã là vết thương trên người Nguyệt Thiền nàng, sao ta có thể không lo lắng được chứ, để ta giúp nàng kiểm tr.a thương thế xem thế nào ?"
Để Bạch Tử Phàm nắm cả bàn tay ngọc của mình, ban đầu Sở Nguyệt Thiền có chút giật mình, muốn thu tay về theo phản xạ.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã kịp phản ứng, mặc cho bàn tay trắng như tuyết, tinh xảo như điêu khắc mà thành của mình cho Bạch Tử Phàm tùy ý xoa nắn.
Sở Nguyệt Thiền khuôn mặt đỏ ứng, liếc mắt đưa tình với Bạch Tử Phàm nói: "Nguyệt Thiền bị thương bên trong thân thể, làm phiền Đại trưởng lão kiểm tr.a giúp Nguyệt Thiền."
Bạch Tử Phàm mỉm cười: "Để ta giúp Nguyệt Thiền nàng xoa bóp vết thương."
Dứt lời, ngay lập tức, Bạch Tử Phàm xoay phắc người lại, ôm lấy Sở Nguyệt Thiền.
Một tay hắn đặt trên lưng Sở Nguyệt Thiền, một tay đặt nơi đầu gối của Sở Nguyệt Thiền, rồi ôm nàng ta lên.
"Ân..."
Sở Nguyệt Thiền bị choáng ngợp với động tác thuần thục của Bạch Tử Phàm, nàng nũng nịu rên lên một tiếng, như âm thầm kích thích hắn.
Sau đó, Sở Nguyệt Thiền hoảng hốt ốm lấy Bạch Tử Phàm, hai cánh tay vòng lên phía trước, bám vào cổ của Bạch Tử Phàm, ánh mắt mang theo một chút hơi nước động tình như có như không nhìn Bạch Tử Phàm.
Đợi Sở Nguyệt Thiền ổn định xong, Bạch Tử Phàm cười với nàng ta một cái, sau đó một đường thăng tiến, ôm Sở Nguyệt Thiền từ từ tiến đến chiếc giường làm bằng ngọc được đặt sẵn dưới nền đất của mình.
Nhẹ nhàng đặt Sở Nguyệt Thiền xuống giường ngọc của mình, Bạch Tử Phàm cười như không cười nhìn nàng.
Cảm giác được ánh mắt của Bạch Tử Phàm, Sở Nguyệt Thiền hô hấp có chút dồn dập lên, trong lòng nàng bỗng phân ra 2 đạo ý nghĩ khó hiểu, trái ngược nhau.
Một bên, là sự ngượng ngùng của thiếu nữ.
Một bên, là cái tò của thiếu nữ mới lớn, kết hợp với cái men say của rượu, khiến sâu trong lòng của Sở Nguyệt Thiền nổi lên khát vọng, được Bạch Tử Phàm tiến đến hoan ái.
Bạch Tử Phàm nhìn vào ánh mắt của Sở Nguyệt Thiền, đối với một tay lão luyện như hắn, không khó để thông qua đạo ánh mắt ấy, đọc được suy nghĩ của nàng ta.
Bạch Tử Phàm đã biết bây giờ hắn nên làm gì, hắn cúi thấp đầu xuống, từ tiến đến sát khuôn mặt của Sở Nguyệt Thiền.
Nhận ra Bạch Tử Phàm bắt đầu có hành động, Sở Nguyệt Thiền hai má đỏ bừng nhưng lại không có nửa điểm kháng cự, mà nàng còn chủ động vươn tay ra ôm lấy Bạch Tử Phàm, như tiếp đón hắn.
Đầu tiên, Bạch Tử Phàm hôn nhẹ lên gò má tuyệt mỹ của Sở Nguyệt Thiền, sau đó chuyển sang đôi môi hồng nhuận của Sở Nguyệt Thiền, tiếp đến lại một đường hướng từ từ hôn xuống phía dưới.
Với kỹ năng miệng lưỡi của mình, Bạch Tử Phàm đã khiến một thiếu nữ mới lần đầu tiên như Sở Nguyệt Thiền, suýt không chịu nổi.
Chỉ thấy Sở Nguyệt Thiền phát ra một tiếng hừ nhẹ, không biết là phục tùng hay là rên rỉ, cái cổ trắng như thiên nga ngẩng lên, tùy ý, tạo điều kiện cho Bạch Tử Phàm hôn lên.
Tay của Bạch Tử Phàm cũng không chút nào rảnh rỗi, nó bắt đầu chạy, tùy ý chơi đùa, xoa nắn thân thể hoàn mỹ của Sở Nguyệt Thiền, bắt đầu từ đôi thánh nữ phong của nàng ta.
Với một vị đại năng, có thể nói là trải qua thân kinh bách chiến như Bạch Tử Phàm, đối với Sở Nguyệt Thiền, loại hoàng hoa xử nữ này mà nói, làm sao có thể là đối thủ của hắn được.
Không được bao lâu sau điều đó đã được chứng mình.
Khi Sở Nguyệt Thiền đã bị Bạch Tử Phàm chơi đùa cho không chịu nổi, nàng chỉ có cảm giác cả người mình như đang lơ lửng trên mây, mơ mơ màng màng, trong đầu trống rỗng, bộ y phục trắng như tuyết đại biểu cho vẻ nghiêm nghị cao ngạo kia, chẳng biết đã bị thủ pháp cao siêu của Bạch Tử Phàm thoát ra lúc nào.
Sở Nguyệt Thiền dường như chưa phát giác ra, hai mắt nàng mê ly nhìn lên nóc của núp lều trại, đôi môi hồng nhuận vô ý thức phát ra những tiếng rên rỉ mê người, mà chính nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
"Ân..."
"Thì ra loại chuyện này… Là thoải mái như vậy sao ?"
Liếc nhìn tới phía trước, trông thấy Bạch Tử Phàm đã thoát đi y phục từ lúc nào, hiện lên thân thể cường tráng, tràn đây lực lượng, từng đường cơ bắp hoàn mỹ của hắn, như có sức hút hút, hấp dẫn khó từ đối với nữ nhân như các nàng.
Sở Nguyệt Thiền trong lòng liền có một ý nghĩ, tự giết ch.ết nàng.
"Bị hắn chinh phục, giống như cũng không có gì không tốt…"
Sau khi đã cho Sở Nguyệt Thiền hít thở không khí một chút, Bạch Tử Phàm lại một lần nữa tấn công, lần này hắn còn mãnh liệt hơn cả lần trước đó rất nhiều.
Khiến Sở Nguyệt Thiền hô hấp ngày càng dồn dập, tê dại cùng rung động đã vọt khắp toàn thân nàng.
"Ân....aa...ân..."
Nàng biết điều gì sắp đến, thế là lẩm bẩm, nói:
“Mong Đại trưởng lão thương tiếc."
"Sau này, Nguyệt Thiền chính là nữ nhân của Đại trưởng lão, Đại trưởng lão cũng chính là nam nhân duy nhất của Nguyệt Thiền !!!"
Phảng phất muốn chứng minh lời này, nàng vừa nói, vừa nâng lên cặp đùi đẹp thon dài, trắng bóng như mỡ đông của mình, chủ động quấn lấy eo của Bạch Tử Phàm, nghênh đón hắn tiến đến.
......
Tại Tiêu Gia
Lúc này Tiêu Chiến đã kết thúc cuộc lịch luyện của mình quay trở về gia tộc.
Nhưng hắn lại không chút vui mừng nào vì thành quả của mình đã đạt được ở Tắc Bắc hoang mạc, thay vào đó, khuôn mặt của hắn đang biến dạng đi trông thấy, đôi mắt tức giận, đôi tay run rẩy cầm lấy tờ Từ hôn thư của Sở Nguyệt Thiền.
Nhìn chằm chằm vào tờ Từ hôn thư, toàn thân Tiêu Chiến bỗng phát ra một màu lục quang đậm đặc, lục khí ngút trời.
Có lẽ công pháp đây chính dấu hiệu cho công pháp 《Sống Đan Lục》của Tiêu Chiến đại thành.
Minh chứng cho bản thân Tiêu Chiến đã trưởng thành, chính thức bước lên con đường cường giả ao ước của hắn.
Do cái khi thế lục quang cường hoành này phát ra, khiến cho tờ Từ hôn thư trên tay Tiêu Chiến đã không chịu nổi mà vỡ vụn.
Hắn tức giận, bất khuất ngửa mặt lên trời hét lớn: "30 năm hà đông 30 năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo !!"
.....
Ở túp lều trại của Bạch Tử Phàm.
Gần như là theo tiếng hét lên bất khuất của Tiêu Chiến, Bạch Tử Phàm ưỡn ngươi một cái, Khiến Sở Nguyệt Thiền kêu lên một tiếng thảm thiết, uyển chuyển làm người đau lòng.
Hoa kính chưa từng đón khách duyên, cửa bồng hôm nay mới được quân khai mở. Một đóa hoa màu đỏ sắc kiều diễm rụng xuống, xuân sắc khắp lều.
(Còn tiếp)
P/s: Truyện đã được 100c, cầu đề cử, cầu kim phiếu !!
Một chương đêm khuya, tái bút 4h sáng !!