Chương 134: Ta chính là phản diện part-time !!
Ngày bình thường, Tiêu Chiến luôn vui buồn không hiện ra mặt, vậy mà giờ khắc này lại trở nên thất thố như vậy.
Bạch Tử Phàm nổi lên lòng hiếu kỳ, quan tâm dò hỏi: "Chuyện thứ ba này là chuyện gì ? Mà khiến Tiêu Chiến huynh tức giận đến như vậy ?"
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn trầm lãnh xuống nói:
"Có một nữ nhân tên là Sở Nguyệt Thiền, đã sỉ nhục ta, ta và nàng ta có mối thù không đội trời chung."
"Kể từ khi nhận được tờ từ hôn thư của nàng ta, ta chỉ mong có ngày có thể đâm được nàng ta nhát kiếm, để xả mối hận trong lòng này."
"Nhưng nàng ta lại là đệ tử của giáo phái lớn nhất Minh Nguyệt Quận này, thân phận lại tôn quý, e rằng đời này, Tiêu Chiến ta đã không còn cơ hội để trả được mối hận trong lòng này nữa rồi."
Nghe tới lời này, Bạch Tử Phàm trong lòng không khỏi xuất hiện những cảm xúc khác lạ.
Hắn nghĩ ngợi một chút, dù sao hắn cũng đường đường một tên phản diện, không thể lúc nào, hắn cũng thể hiện ra một bộ mặt, người tốt việc tốt được.
Như vậy thì thật quá cô phụ cái tên "Ta Làm Phản Diện" của cái tiêu đề truyện.
Vậy nên hiện tại, hắn quyết định trở lại với cương vị làm phản diện của mình.
Một phản diện nửa mùa, một phản diện theo thời vụ, một phản diện part-time chân chính.
Độc nhất của riêng hắn !!!
Sau khi trở lại đúng với cương vị của mình, khí thế trên Bạch Tử Phàm bỗng nhiên thay đổi chóng mắt.
Thần sắc của Bạch Tử Phàm thay đổi, vẻ mặt Bạch Tử Phàm hiện lên vẻ căm giận không thua kém gì Tiêu Chiến.
"Nàng ta vậy mà chỉ vì chút danh lợi, đã có thể bỏ qua hôn ước, đi từ hôn với Chiên huynh."
"Đối chuyện này, Bạch Tử Phàm ta cũng không thể nào chấp nhận được."
"Nên Chiến huynh yên tâm, sau này nếu có cơ hội, ta không chỉ đâm nàng ta một nhát, mà ta sẽ đâm nàng ta cho đến khi nào sưng bụng mới thôi."
"Để giúp Chiến huynh xả mối hận này !!"
Tiêu Chiến không hiểu được, đâm đến sưng bụng, là đâm như thế nào ?
Nhưng có vẻ, cách này rất là tàn ác, rất là đáng sợ.
Vì chỉ nghe tới thôi, mà hắn đã rợn hết tóc gáy.
Với tâm cảnh vững chắc của Tiêu Chiến mà đã cảm thấy sợ hãi như vậy.
Đủ để thấy, Sở Nguyệt Thiền khi chịu những nhát đâm ấy, phải đau đớn đến nhường nào.
Thấy Bạch Tử Phàm nguyện vì mình, mà dám đối mắt với cả Thái Âm Giáo khổng lồ, Tiêu Chiến cảm động lắm, đây chính là tri kỉ của hắn, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Tiêu Chiến nắm chặt lấy tay Bạch Tử Phàm nói:
"Bạch huynh, Tiêu Chiến ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi."
......
Hai giờ sau đó.
Thủ hộ đại trận trong tổ địa của Tiêu gia đang bị rung động dữ dội, những bóng Khô Lâu đã ngửi được khí tức mà tiến tới gần đây.
Nhìn những bóng Khô Lâu đang nhôn nhao không ngừng phá vỡ đại trận thủ hộ tổ địa của Tiêu gia.
Bạch Tử Phàm không khỏi liên tưởng tới, cảnh tượng này thật không khác cái cảnh tượng giống bầy Zomebie trên phim điện ảnh kiếp trước, khi chúng tấn công vào các thành phố lớn.
Đột nhiên có một tiếng gầm rú vang lên, làm Bạch Tử Phàm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đất trời lắc lư dữ dội.
Bên ngoài, thủ hộ đại trận cũng đã bị tiếng gầm tú này vang lên, tạo ra những vết nứt nghiêm trọng.
Những tu sĩ có tu vi không đủ của Tiêu gia dù đã ở trong đại trận, nhưng vẫn tiếng gầm rú này làm cho đôi tai phải rỉ ra máu.
Về những người dân thường, rất may đã được Bạch Tử Phàm đứng trước, dùng khí tràng của hắn che chắn, nên xem như tránh được một kiếp.
Bạch Tử Phàm hỏi: "Tiếng động này là sao vậy ? Tiểu Trà Trà."
Tiểu Trà Trà đáp:
"Chủ nhân, đây có lẽ chính là đợt tấn công cuối cùng của Vạn Sát Khô Lâu trận."
"Tiếng gầm vừa rồi, chính là tiếng gầm của Khô Lâu Vương."
Bạch Tử Phàm lẩm bẩm: "Khô Lâu Vương ?"
Tiểu Trà Trà đáp: "Khô Lâu Vương chính là chúa tể, là thủ lĩnh của những bóng Khô Lâu trong Vạn Sát Khô Lâu trận tạo nên."
Bạch Tử Phàm hỏi tiếp: "Khô Lâu Vương này có lợi hại không ? Nó có tu vi gì ?"
Tiểu Trà Trà đáp:
"Vạn Sát Khô Lâu hiện giờ chỉ phát huy được 2 thành thực lực, nên Trà Trà không dám chắc nó có tu vi gì."
"Nhưng dựa theo tu vi của những bóng Khô Lâu thuộc hạ kia có, Trà Trà đoán rằng, Khô Lâu Vương ít nhất là Đại Tông Sư Cảnh đỉnh phong trở lên."
Bạch Tử Phàm gật đầu, hắn quay lại quan sát những người có mặt ở đây, hầu hết đều là những người của Tiêu gia.
Và bên cạnh ấy, là những người dân thường được Bạch Tử Phàm cứu sống.
Những vị tu sĩ tán tu còn lại trong Sở thành, có lẽ có người đã không may bỏ mình, có người thì đã núp góc ở đâu đấy để ẩn chốn.
Những người nằm trong các đại gia tộc, có lẽ cũng tương tự như Tiêu gia hiện tại, núp vào một nơi nào đó, trốn tránh.
Bạch Tử Phàm tiếp tục đưa mắt hướng nhìn.
Chỉ thấy những người của Tiêu gia đang thầm run rẩy, sợ hãi nhìn về phía của những bóng Khô Lâu đang không ngừng phá vỡ trận thủ hộ tổ địa phía bên ngoài.
Gương mặt của bọn họ đều mang đầy vẻ chán chường, bọn họ không hiểu vì sao hôm nay Tiêu gia lại gặp phải tai kiếp như vậy, rốt cuộc Tiêu gia đã đắc tội với ai, làm sai việc gì chứ ?
Ban đầu là vị cường giả có cảnh giới Địa Cực Cảnh, một cảnh giới chỉ có trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt bọn họ
Kế tiếp là một con quái vật có tu vi thâm bất khả trắc xuất hiện phá hủy đi Tiêu gia của bọn họ.
Những chuyện này xảy ra đột ngột, kết thúc cũng đột ngột, bọn họ còn chưa kịp định thần lại.
Thì đột nhiên từ đâu, có những bóng Khô Lâu từ mặt đất chui lên, tấn công bọn bọn.
Khiến bọn họ tạm thời phải lảng tránh vào tổ địa này.
Những việc này diễn ra liên tiếp, đã ảnh tới tâm lý của bọn họ, khiến tâm lý của bọn họ xuất hiện một sự trầm cảm nặng nề.
Khi bên cạnh bọn họ, là những đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, mới dần bước chân vào còn đường tu luyện không lâu của Tiêu gia.
Gặp phải cảnh tượng này, Tiêu Lân tiến lại mắng lớn, bởi hắn biết, mình bây giờ cần phải làm gì, hắn dù sao cũng là nhất gia chi chủ của một gia tộc.
Tuy rằng hắn không quá xuất sắc, nhưng những điều cần biết thì hắn vẫn biết.
Bạch Tử Phàm chỉ nghe loáng thoáng được, Tiêu Lân đang không ngừng dùng những lời lẽ, chửi bới để khích lệ bọn họ.
Tiêu Lân nói:
"Các người làm sao vậy ? Bộ dạng của các ngươi bây giờ là gì ?"
"Bộ dạng ngày thường kiêu căng, ngạo mạn của các người đi đâu rồi ?"
Một vị trưởng lão có tu vi Tông Sư Cảnh sơ kỳ trả lời:
"Bẩm Gia chủ, chúng ta tuy muốn chiến đấu, nhưng những bộ Khô lâu kia có chiến lực quá đáng sợ, chúng ta quả thật không còn cách nào có thể chiến thắng được bọn chúng."
Tiêu Lân hừ lạnh:
"Hừ, thật vô dụng, cái tâm cường giả của các người đâu rồi ? Các người cứ gặp khó là lo sợ sao ?"
"Các người còn nhớ tới khi mình mới bước chân vào con đường tu luyện, các ngươi khi đó đã mộng tưởng những gì không ?"
"Hay là bây giờ, khi trải những ngày tháng ăn sung mặc sướng, các người đã đánh mất đi bản tâm của mình rồi ?"
Những người của Tiêu gia nghe thấy lời này, nhất thời không phản bác được gì.
Có người thì hổ thẹn chỉ biết cúi đầu.
Có người thì đôi tay xiết chặt lại, muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác câu gì.
Tiêu Lân thấy vậy, trong lòng đã âm thầm cười, còn ngoài miệng thì tiếp tục hô hào.
"Gặp phải kẻ kịch mạnh có gì phải sợ sệt, trước sau gì cũng phải ch.ết, sao các người không vùng lên chiến đấu, thay vì nằm im chờ ch.ết."
"Để cái ch.ết của các ngươi có ý nghĩa hơn một chút ?"
"Hơn nữa lần này, sự hy sinh của các người không phải là vô ích, nếu ngươi các ngươi cố gắng, biết đâu còn có hội, để bảo vệ lại phần hương hỏa của Tiêu gia chúng ta không bị diệt vong."
(Còn tiếp)