Chương 149: A...hừm...

Nhận được lời cho phép của Bạch Tử Phàm.
Thái Vũ mở cửa đi vào, khi vào đến nơi, nàng không khỏi ngó ngàng xung quanh một cái, nơi đầu mũi hơi nhăn lại.
Không hiểu có phải ảo giác hay không, mũi của nàng bỗng nhiên lại ngửi được một mùi vị đạo khác thường.


Nhưng với thành tích là thiếu nữ có gần 30 năm kinh nghiệm, chưa được nắm tay nam nhân lần nào.
Thái Vũ không thể biết được, mùi vị đạo này đặc trưng cho điều gì.
Nàng tiến đến cúi mình nói:
"Thái Vũ tham kiến Đại trưởng lão."
Bạch Tử Phàm gật đầu đáp:


"Thái Vũ, đứng lên đi."
"Không biết ngươi tới đây là có việc gì quan trọng ?"
Thái Vũ thẳng người lại bẩm báo:
"Bẩm Đại trưởng lão, đệ tử mới phát hiện ra phía sau núi Thái Âm Giáo xuất hiện một vết nứt to lớn đến kỳ lạ."


Dứt lời, Thái Vũ chỉ thấy đầu lông mày kiếm của Bạch Tử Phàm bỗng nhiên nhăn lại, mãi tới một lúc, hắn mới mở miệng hỏi:
"Kỳ lạ ?"
Thái vũ đáp lời:
"Vâng, Đại trưởng lão."


"Vết nứt này kỳ lạ ở chỗ, nó sâu không đáy, lấy tu vi của đệ tử cũng không thể nào nhìn rõ được ở dưới đó có gì ?"
Dứt lời, nàng lại thấy bàn tay của Bạch Tử Phàm hơi co lại.
Một lúc sau, hắn mới hơi nghi hoặc hỏi:
"Có việc này sao."
"Ân"
"Ngươi phát hiện ra từ khi nào ?"


".. hừm..."
Trông thấy những động tác bất thường này của Bạch Tử Phàm, Thái Vũ luôn có cảm giác, dường như Bạch Tử Phàm đang cố kìm nén...kìm nén thứ gì vậy.
Trong lòng tuy xuất hiện cảm giác bất thường, nhưng Thái Vũ vẫn tiếp tục đáp:
"Đệ tử mới phát hiện ra nó từ sáng này."


available on google playdownload on app store


"Nhưng theo đệ tử suy đoán, có khả năng nó đã xuất hiện từ một tháng trước, khi dị tượng xảy ra, lôi kiếp trên thiên không đánh xuống đã tạo ra vết nứt đó."
Bạch Tử Phàm thầm gật đầu, cố gắng nhịn lại dòng hợp chất sắp tiết ra trong cơ thể.
Suy nghĩ một lúc, Bạch Tử Phàm mới nói:


"Ừm....Được rồi, a...hừm.... ngươi tới đó trước đi, đợi ta thu xếp xong công vụ, lát ta sẽ tới...ừm."
Nghe tới những chập chừng này, rốt cuộc Thái Vũ cũng đã không kìm nén được lòng nghi hoặc mà hỏi:
"Đại trưởng lão, ngài không sao chứ ?"


Bạch Tử Phàm một tay duỗi xuống gầm bàn, nắm chặt vào nơi đâu đó mềm mềm để cố gắng bình tâm lại trả lời:
"Ta không sao, có thể là mấy hôm nay ta tu luyện công pháp, luôn phải đặt bản thân của mình trong một nơi âm ướt."


"Nên bây giờ, thân thể của ta mới tiêu hao tinh lực quá độ mà có chút khó chịu."
"Ngươi cứ lui xuống trước đi, lát nữa ta sẽ tới."
Nghe vậy, Thái Vũ lập tức tuân mệnh lui ra.
......


Ra tới bên ngoài, nàng không nhíu mi một cái, không hiểu sao với linh tính của nữ nhân, nàng cứ có cảm giác trong căn phòng này có gì đó mờ ám...rất mờ ám....
Lắc đầu một cái, có lẽ khoảng thời gian này, nàng đã ở một chỗ tu luyện quá lâu, nên đã xuất hiện tâm ma, sinh ra ảo giác như vậy.


Thái Vũ một đường tiến tới sau núi, đồng thời trong lòng nàng cũng sinh ra một cổ thổn thức khôn kể.
Nhớ tới ngày xưa, nàng còn có thể tùy tiện sai sử, ngước mắt kiêu ngạo nhìn Bạch Tử Phàm.
Vậy mà bây giờ, hắn đã là Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo, danh cao vọng trọng.


Khiến nàng khi đứng trước mặt hắn cũng phải thu liễn lại đôi phần, không còn vẻ tự nhiên như trước kia nữa.
Haiz
Thế gian này, thật là vật đổi sao rời.
Sống ở trên đời này, thật sự không thể xem thường bất kỳ ai được mà, biết đâu được ngày sau sẽ có bất ngờ xảy ra.
......


Đợi khi Thái Vũ lui ra.
Ánh mắt của Bạch Tử Phàm liền chuyển qua xem Sở Nguyệt Thiền, chỉ thấy nàng ta đang ngày càng say mê, chìm đắm vào phần việc của mình.


Kỹ thuật của nàng tuy ban đầu có chút vụng về, nếu Bạch Tử Phàm không có thể chất cứng rắn chống đỡ, thì e rằng, nơi nào đó của hắn đã đổ máu rồi.
Nhưng càng lại sau, Sở Nguyệt Thiền càng tiến bộ trông thấy, có thể nói là học một biết mười.
Khiến Bạch Tử Phàm phải thông thức lên than:


"Quả không hổ danh là Thiên Kiêu Chi Nữ học gì cũng nhanh !!"
Đồng thời, trong lòng Bạch Tử Phàm cũng xuất hiện một nỗi nghi hoặc.
Tại sao, vừa nãy Sở Nguyệt Thiền lại bỗng trở nên nhiệt tình như vậy ?
Không phải là nàng ta đang trả thù hắn đấy chứ ?


Sự nhiệt tình đột ngột của nàng đã khiến Bạch Tử Phàm suýt nữa thất thủ ngay từ lúc đó.
.....
Một lát sau, Bạch Tử Phàm kêu lên một tiếng đầy sảng khoái, dục hỏa trong cơ thể cũng theo đó mà tiết ra.


Bạch Tử Phàm thoải mái là vậy, nhưng trái với cảm xúc thoải mái của hắn, chính là cảm xúc phức tạp của Sở Nguyệt Thiền lúc này.
Nàng từ dưới mặt bàn ngoi lên, thân thể không ngừng run rẩy, do từng ho khan dữ dội.
Khụ Khụ....


Bạch Tử Phàm nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của Sở Nguyệt Thiền vào lòng, sau đó rất hiểu ý đưa cho nàng một chén nước.
Hắn không phải là thiếu niên mới lớn, mà là một tay lão luyện đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Nên hắn rất biết cách quan tâm tới nữ nhân.


Sở Nguyệt Thiền lúc này đã nằm gọn trong lòng của Bạch Tử Phàm, nàng ngước đôi mắt u oán của mình nhìn hắn.
Khóe miệng của nàng còn lưu lại những vết sữa màu trắng ngà, minh chứng cho sự cho bất mãn của nàng.
Bạch Tử Phàm nhìn Sở Nguyệt Thiền.


Gương mặt hồng hà kiều diễm, khóe miệng trắng bóng.
Vẻ mặt nàng lúc này, thật sự có thể nói là ɖâʍ mỹ vô cùng.
Đang lúc, Sở Nguyệt Thiền có cảm giác nôn khan nơi cuống họng, không biết làm gì, thì bỗng nhiên nàng nhân được một chén nước đưa tới trước mặt.


Sở Nguyệt Thiền hơi liếc Bạch Tử Phàm một cái, sau đó nhanh chóng nhận lấy chén nước uống vào.
Đợi khi, Sở Nguyệt Thiền uống hết chén nước, Bạch Tử Phàm mới bắt đầu vuốt ve thân thể của nàng, rồi khẽ cười nói:
"Thiền Thiền yêu dấu của ta không sao chứ ?"


Sở Nguyệt Thiền lúc này đã bình phục trở lại, không còn cảm giác nôn khan như vừa rồi.
Nhưng khi nghe Bạch Tử Phàm hỏi, nàng liền quay mặt đi, hờn dỗi không để ý tới hắn.
Thấy Sở Nguyệt Thiền không phản ứng tới mình, Bạch Tử Phàm không khỏi cười lên một tiếng.


Tay của hắn, tiếp tục dùng lực ôm chắc lấy thân thể của Sở Nguyệt Thiền trong lòng, rồi tiến tới, nói nhỏ vào tai của nàng ta.
"Thiền Thiền, thân thể của nàng hiện tại còn mệt nhọc, nàng ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt."
"Bây giờ, ta tới chỗ của Thái Vũ, xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra."


Sở Nguyệt Thiền nghe vậy, tạm thời không còn hờn dỗi Bạch Tử Phàm nữa, nàng quay lại nhìn hắn.
Trong suốt một tháng nay, nàng với hắn sớm chiều ở chung, bây giờ bỗng dưng tách ra, nàng có chút không quen.
Tay của nàng không khỏi giữ lấy tay hắn.


Cảm nhận được dòng cảm xúc của Sở Nguyệt Thiền và qua ánh mắt của nàng ta, Bạch Tử Phàm cơ hồ đoán được, nàng ta đang nghĩ gì.
Hắn đưa tay vỗ đầu cưng chiều Sở Nguyệt Thiền, nói:
"Chỉ là một vết nứt kỳ lạ xuất hiện thôi, ta đi một lát rồi về."


Sở Nguyệt Thiền nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu, theo nàng nghĩ đó chỉ là một vết nứt được ta ra do lôi kiếp mà thôi.
Sẽ không có gì đáng chú ý cả, rất nhanh hắn sẽ quay trở lại thôi.
Hơn nữa thân thể của nàng hiện tại còn khá mệt nhọc.


Cần nghỉ ngơi ít nhất thêm vài canh giờ nữa mới có thể hoàn toàn bình phục.
......
Sau khi trấn an xong Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm tiến tới sau núi Thái Âm Giáo, nơi mà Thái Vũ đang đợi sẵn hắn ở đấy.
Vừa đi, Bạch Tử Phàm vừa nhớ lại những tư vị tuyệt với Sở Nguyệt Thiền trong một tháng qua.


Một tháng mà hắn và Sở Nguyệt Thiền đã không biết bao nhiêu lần hồ đồ cùng nhau quên cả trời đất.
Nếm đủ tư vị toàn thân của Sở Nguyệt Thiền.
Chiêm ngưỡng một bộ mặt khác của vị tiên tử có vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết.


Có khí chất cao lãnh ngời ngời, được vạn ngưỡng mộ ở Minh Nguyệt Quận.
Vị tiên ấy, lại dùng tay, dùng miệng giúp mình.


Mặc dù, Bạch Tử Phàm không phải là tay mơ, nhưng cái khí chất của nữ nhân ở thể giới này mới khiến Bạch Tử Phàm cảm thấy kích thích, như trâm mê quên hết trời đất vào cái tư vị ấy.
Một cái tư vị tuyệt mời mà những tên FA không sao hiểu được.....
(Còn tiếp)






Truyện liên quan